Lam Hi Thần cũng chẳng còn biết nhã chính đoan trang là gì nữa, anh vội giành lấy bức thư trong tay Lam Vong Cơ, cũng bị dọa cho kinh sợ, lắp bắp:
"Linh thai....... Đời sau!"
Lam Tư Truy giương mắt nhìn hai vị trưởng bối trước mặt, hết nhìn người nọ lại nhìn sang người kia nhưng vẫn không hiểu được chuyện gì, hai người vẻ mặt ngưng trọng khiến cậu cũng không dám hé lời hỏi thêm, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một hồi lâu sau, Lam Hi Thần mới thận trọng nói với Lam Vong Cơ:
"Vong Cơ...... Hay là, đệ thử truyền linh lực cho A Tiện thử xem, có lẽ đệ ấy sẽ tỉnh."
Lam Vong Cơ gật gật đầu, điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi đưa tay phủ lên trán Ngụy Vô Tiện, chậm rãi truyền linh lực sang.
Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại chỉ thấy Lam Vong Cơ ngồi cạnh mình, ánh mắt ngập tràn lo lắng cùng săn sóc, Lam Hi Thần đứng sau lưng Lam Vong Cơ, Lam Tư Truy nửa ngồi nửa quỳ trước giường, ba người đều vô cùng căng thẳng chăm chú theo dõi tình trạng của hắn.
Hắn nhấc tay day day trán, chớp chớp mắt cho tỉnh táo đôi chút rồi cất lời:
"Huynh trưởng, Tư Truy? Sao hai người lại ở đây?"
"Ừm, chúng ta....."
Lam Hi Thần đột nhiên không biết nên đáp thế nào cho phải, Ngụy Vô Tiện lại nhìn sang Lam Tư Truy bên cạnh, Lam Tư Truy đảo mắt, có chút né tránh đáp:
"Cha, con......"
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của họ, Ngụy Vô Tiện càng thêm nghi hoặc, hắn chống tay muốn ngồi dậy, Lam Vong Cơ lập tức ngồi xuống sau lưng hắn, để Ngụy Vô Tiện tựa đầu vào vai mình.
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ hồi lâu, rõ ràng hắn và Lam Trạm lúc nãy vẫn đang ở tòa bảo ăn thịt người kia, tại sao lại về Bất Tịnh Thế rồi...... Không đúng, lần này hình như lại ngất đi..... Hơn nữa, từ khi hắn tỉnh lại đến hiện tại, Lam Trạm vậy mà không nói một lời, chắc chắn có gì bất thường!
Hắn quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ, hỏi:
"Lam Trạm, ngươi có điều gì muốn nói với ta không?"
Lam Vong Cơ yên lặng nhìn hắn thật lâu, trầm mặc một hồi mới chậm rãi cất giọng trầm trầm:
"Ngụy Anh, chúng ta.........có hài tử rồi."
(Không hổ Lam Trạm, đơn giản thô bạo thẳng thắn!)
"Cái gì!!!!!!!!?"
Ngụy Vô Tiện phản xạ theo điều kiện sờ lên bụng mình, lại lắc đầu thật mạnh rồi vươn tay ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, hỏi:
"Lam Trạm, có phải ngươi lại uống say rồi không!?"
Lam Vong Cơ đỡ lấy tay hắn, lòng bàn tay nóng hổi, giọng nói trầm thấp mà kiên định.
"Ta chưa hề uống rượu."
Ngụy Vô Tiện rút tay lại, ôm lấy hai cánh tay mình.....
"Ây! Không phải đang nằm mơ chứ......... Lam Trạm sao lại nói lung tung được chứ...."
Lam Hi Thần nhấc tay che đi khóe môi, khẽ hắng giọng:
"Cái đó, A Tiện à, Vong Cơ nói thật."
Ngụy Vô Tiện nghe xong ngu ngơ luôn rồi, ngơ ngác nhìn Lam Hi Thần, lại nhìn sang Lam Vong Cơ, cuối cùng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng mình, vội vã lắc đầu:
"Đây là không thể.......... đệ một thân nam nhi xương cứng hơn sắt thép! Dù có là của Lam Trạm...... đệ cũng không thể thụ thai được mà!!"
Lam Vong Cơ khẽ đẩy vai Ngụy Vô Tiện, đưa phong thư kia cho hắn, Ngụy Vô Tiện khó hiểu mở thư ra xem.
"Thấm nhuần máu âm tính và dương tính, có thể hóa linh thai, thoát thai thành người........"
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm đọc.
"Ngọc quý? Ngọc?"
Đọc xong vội lôi khối Noãn ngọc trước ngực ra, bưng trong lòng bàn tay.
"Lam Trạm, là khối Noãn ngọc này sao!?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, trầm giọng đáp:
"Ừ, vật các trưởng lão tặng, cũng chính là nó."
Ngụy Vô Tiện nhìn chăm chú khối Noãn ngọc trên tay, cẩn thận quan sát từng động tĩnh của ánh sáng xanh đang tỏa ra, một cỗ ấm áp truyền từ cổ tay lan đến toàn thân.............
Hài tử........... Là con của hắn và Lam Trạm! Là cốt nhục, máu mủ của hai người!
Hắn cũng từng mơ tưởng tương lai sẽ có một đứa bé, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, làm việc gì cũng nhã chính, đoan trang chính trực, sau này ở cùng Lam Trạm rồi, nói không nuối tiếc việc có con là nói dối, Lam Trạm xuất sắc như vậy mà không có người kế thừa. Nay......... nay, may mắn biết chừng nào!
"Lam Trạm, theo lời tổ tiên truyền lại, khối ngọc này cần hấp thu âm khí trong cơ thể ta, rồi dùng khí thuần dương của ngươi để độ hóa, lại thấm máu của ta và ngươi mới có thể nuôi thành linh thai, phải không?"
Lam Vong Cơ đáp lời:
"Theo lí là vậy."
"Khó trách hôm nay ở dãy Hành Lộ ta không thể vận công được, có lẽ do Noãn ngọc đã hấp thu hết tà khí trong cơ thể ta rồi!"
Lam Hi Thần tiếp lời:
"Hoặc là, trước khi linh thai thành hình, A Tiện sẽ không thể vận công được."
Lam Tư Truy vội vàng hỏi:
"Vậy sau này thì sao ạ? Còn có thể tu luyện lại được không ạ?"
Lam Hi Thần lắc đầu
"Không biết, việc này ta chưa nghe qua bao giờ, cũng chưa từng có tiền lệ........"
Lam Tư Truy mím môi, do dự một hồi mới hỏi:
"Cha, nếu sau này...... người mãi mãi không thể tu lại........"
Ngụy Vô Tiện cắt ngang lời cậu.
"Vậy cũng có sao!"
Lam Vong Cơ đặt tay mình ôm lấy tay Ngụy Vô Tiện, che đi Noãn ngọc trong tay hắn, khẽ gọi:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện nắm ngược lại tay y, bốn mắt nhìn nhau, nói:
"Lam Trạm, nếu có được hài tử của hai chúng ta, bỏ đi một thân tu vi này có đáng là bao."
Giọng Lam Vong Cơ mang theo chút run rẩy:
"Ngụy Anh........"
"Được rồi, Lam nhị công tử, mượn Tị Trần của ngươi dùng chút nào!"
Ngụy Vô Tiện vươn tay trái ra, đưa ngón tay trỏ tới trước mặt Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, nhấc Tị Trần cắt lên ngón tay của mình, lại thật nhẹ nhàng cứa một vết thật mảnh trên ngón tay Ngụy Vô Tiện. Hai ngươi cùng ấn tay lên Noãn ngọc, máu chầm chậm chảy ra đều bị Noãn ngọc hút hết.........
Lam Vong Cơ nắm chặt lấy ngón tay Ngụy Vô Tiện, nhìn vết thương mà đau lòng không dứt, cũng chẳng để tâm tới Lam Hi Thần và Lam Tư Truy vẫn còn bên cạnh, trực tiếp ngậm lấy ngón tay Ngụy Vô Tiện vào miệng.
"Lam Trạm!"
"Khụ khụ.........."
Lam Hi Thần và Lam Tư Truy đều vô cùng ngượng ngập quay đi chỗ khác, đương lúc này ngoài