Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng hoài nghi nhìn sang Trần Tử Bội.
Nhiếp Hoài Tang tiếp tục nói:
"Mê trận trên dãy Hành Lộ ngoài ta ra chỉ có mình ngươi biết cách giải, cũng chỉ có ngươi là hiểu rõ nhất kết cấu của tòa bảo đó! Hôm nay, hôm nay ngươi tham gia vây săn, đúng vậy........ nếu có nội phản, thì chỉ có mình ngươi!"
____
Trần Tử Bội lại vô cùng bình tĩnh đến cạnh Nhiếp Hoài Tang, đáp lời:
"Không sai, nếu đúng như lời Tông chủ nói, việc này một khi xảy ra, người bị hiềm nghi lớn nhất chính là ta, ta chẳng nhẽ lại tự chui đầu vào lưới?"
Ngụy Vô Tiện khẽ sờ cằm, dựa vào người Lam Vong Cơ, gật gật đầu, bày ra vẻ xem kịch vui, cho dù là ai, ắt là có kẻ bày trò, Nhiếp gia này cũng thật chẳng yên bình.
Nhiếp Hoài Tang phất quạt quạt lên quạt xuống, nóng nảy tới đi đi lại lại.
"Từ khi ngươi trở về từ Cô Tô, việc lo liệu tổ chức vây săn ta đều giao cho ngươi phụ trách, hôm qua ta kiểm tra mê trận và Tế Đao Đường còn không có vấn đề gì, hôm nay tại sao lại xảy ra chuyện........"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên lên tiếng:
"Ta vẫn nhớ chỗ bị phá vỡ ở tòa bảo đá đó có vết đao rất rõ ràng."
Trần Tử Bội buột miệng đáp:
"Làm sao có vết đao được! Tòa bảo đá đó rõ ràng bị........."
Ngụy Vô Tiện cười khẩy:
"Bị làm sao? Sao ngươi biết không có vết đao?"
Trần Tử Bội mặt mũi tái xanh, im lặng không nói......
Ngụy Vô Tiện cười, nói:
"Vừa rồi ta nói bừa đấy, việc xảy ra chóng vánh, ta với Hàm Quang Quân cũng chưa kịp tra rõ ràng, nhưng mà, sao ngươi biết không có vết đao vậy?"
"........."
"Hay là, đối câu khác, chỏ có kẻ đứng sau gây rối mới biết rõ ràng tòa bảo đá đó bị phá thế nào."
Trần Tử Bội đứng chết trân tại chỗ, im lặng hồi lâu, đột nhiên xông tới phía sau Nhiếp Hòai Tang, rút thanh đoản đao giấu trong ống tay ra kề lên cổ hắn.
Lam Hi Thần kinh sợ gọi:
"Hoài Tang!"
Trần Tử Bội ngẩng đầu cười lớn, nghiến răng gằn từng chữ:
"Ha ha ha ha, không sai, phá hoại mê trận, dẫn người vào Tế Đao Đường, là ta."
Nhiếp Hoài Tang thảng thốt:
"Là ngươi! Tạo sao ngươi phải làm vậy!? Ngươi là đệ tử xuất sắc nhất của đại ca cơ mà!"
Trần Tử Bội lạnh lùng, ánh mắt ác độc nhìn hắn:
"Tại sao ư? Tông chủ...... Người thực không biết sao?"
"Biết...... Biết cái gì cơ?!"
Lam Hi Thần trong lòng vô cùng sửng sốt, người này mấy tháng trước tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe giảng lưu lại ấn tượng rất tốt, là một thiếu niên trầm ổn thành thục, không ngờ.......
Lam Hi Thần không nhịn được mà hỏi:
"Ngươi là đại đệ tử của Xích Phong Tôn, cùng nỗi vinh nhục với Thanh Hà Nhiếp thị, lần này, nếu sự việc Tế Đao Đường bị tiên môn bách gia phát hiện, thanh danh Nhiếp thị cũng vì đó mà sa sút tận cùng, còn ngươi, lại được ích lợi gì chứ?"
Trần Tử Bội cười lạnh một tiếng, đáp:
"Ích lợi? Ha ha ha ha, Trần Tử Bội ta từ khi bái làm đệ tử Xích Phong Tôn, cần cù nhẫn nhục, ngày ngày khổ luyện, mỗi lần trừ tà trong địa giới Thanh Hà, ta đều dốc hết sức mình, luận tu vi, luận công lao, ta có chỗ nào không bằng hắn?!
Hắn chẳng qua cũng chỉ ôm cái danh là bào đệ* của Xích Phong Tôn mới bám được cái ghế gia chủ này. Nhưng sao? Thân làm gia chủ lại chỉ biết rong chơi hưởng lạc, mấy đời tu đao của Nhiếp thị còn ai kế thừa?!"
*Bào đệ: Em trai ruột
Lam Vong Cơ trầm giọng nói:
"Hành động lần này của ngươi cũng đâu có lợi cho Nhiếp thị?"
Trần Tử Bối hừ lạnh một cái:
"Chỉ cần ta lan truyền việc Tế Đao Đường ra ngoài, hắn là gia chủ, tất phải chịu tiên môn bách gia phỉ nhổ."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Vì thế ngươi cho rằng ép Nhiếp Tông chủ thoái vị rồi, ngươi thân là đệ tử tâm đắc nhất của Nhiếp Phong Tôn, lại vô cùng có ảnh hưởng trong Nhiếp thị, nếu được người nhà Nhiếp thị đồng ý, thì có thể nhập tự* Nhiếp thị, kế vị Tông chủ, đúng không?"
*Nhập tự: Nhập tên vào gia phả
" Không sai! Sau Nhiếp Hoài Tang, dòng đích của Nhiếp thị đã chẳng còn ai, bất luận bàn về tư cách hay tu vi, ta đều xứng đáng! Các trưởng lão của Nhiếp thị đều không thích cách hành xử của Nhiếp Hoài Tang, Thanh Hà Nhiếp thị từ khi hắn lên làm gia chủ thì ngày càng tụt dốc, nào còn lẫy lừng như xưa!
Lại nói, đến tên nhóc Lam Tư Truy kia, trước đây là dư đảng Ôn Thị, cũng được Hàm Quang Quân thu nhận, nhập tự Lam thị, tại sao ta không thể!"
Nhiếp Hoài Tang vội nói:
"Ngươi! Ngươi hà tất phải vậy....... Nếu ngươi có ý này thì trực tiếp nói với ta, ta nhượng vị cho ngươi là xong!"
"Hừ! Ngươi lại bằng lòng sao?!"
"Ây......"
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi, nhún nhún vai, dùng khuỷu tay huých nhẹ Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, náo nhiệt ta xem đủ rồi, ngươi động thủ