"Ngụy Vô Tiện cười rồi, cười thật thoải mái, cười thật ngốc nghếch. Thì ra cảnh vật núi sông này, bốn mùa đẹp đẽ, cũng không bằng có người bầu bạn."
___
Liên Hoa Ổ - Từ đường
Ngụy Vô Tiện quỳ trên tấm nệm, cung kính dập đầu ba cái, chắp tay trước ngực:
"Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ, Ngụy Anh trở về rồi. Giang thúc thúc, trong lòng Ngụy Anh vốn có điều mơ hồ, vẫn luôn nghĩ mãi không ra. Giờ con đã xác định rõ tâm ý của mình, chuyện này tuy trái với lẽ thường, nhưng là điều tim con hướng tới, Giang Thúc thúc, nếu người ở dưới đó có linh, xin hãy tha thứ cho Ngụy Anh."
Nói xong hắn lại thành kính dập đầu ba cái rồi đứng dậy, đang muốn lùi ra, chợt nghĩ tới mười sáu năm trước, cũng tại nơi đây, hắn từng hỏi sư tỷ:
"Một người tại sao lại thích một người khác?"
"Sao đột nhiên đệ lại hỏi tới việc này? Đệ có người thích rồi phải không?"
Ngụy Vô Tiện nhìn bài vị của sư tỷ, ánh mắt trở nên dịu dàng, lưu luyến, nét cười nhẹ nhàng trên môi:
"Sư tỷ, lần sau đệ dẫn tới cho tỷ xem!"
Ngụy Vô Tiện rời khỏi Từ đường, vấn đề tích tụ bấy lâu trong tim đã suy nghĩ rõ ràng, bước chân hắn cũng nhẹ nhàng hơn, nhanh nhẹn hơn. Hắn tìm thấy Giang Trừng ở sân luyện kiếm, Giang Trừng từ xa trông thấy, chưa kịp đợi hắn mở lời đã "Hừ" một tiếng, quay phắt mặt đi không thèm nhìn, nói:
"Ngươi đến Từ đường làm gì mà lâu thế? Cũng không sợ quấy rầy thanh tịnh của cha mẹ ta!"
Ngụy Vô Tiện đến trước mặt hắn, ôm chầm lấy vai hắn:
"Giang Trừng, Thanh Đàm hội ở Cô Tô Lam thị tháng sau, ngươi dắt ta theo đi!"
Giang Trừng quay mặt lại nhìn hắn, ghét bỏ nói:
"Gì? Tri kỉ quý báu của ngươi không đưa riêng thiếp mời cho ngươi à?"
Ngụy Vô Tiện chột dạ xoa xoa đầu mũi:
"Sao phải mời riêng ta làm gì, ta là Ngụy Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị cơ mà, đưa cho ngươi là được rồi."
"Hừ!"
Giang Trừng tiếp tục ngoảnh mặt đi không thèm nhìn hắn, trên khóe mi lại ẩn hiện ý cười không giấu được:
"Thế thì ngươi phải biết thân biết phận ngoan ngoãn cho ta, gia quy Lam thị tăng thêm một nghìn điều, ngươi liệu hồn đừng có đắc tội Lam Khải Nhân nữa. Nghe rõ chưa?"
Ngụy Vô Tiện chột dạ cúi đầu, lẩm bà lẩm bẩm:
"Sợ lần này đắc tội đủ luôn rồi..."
Giang Trừng không nghe rõ hắn nói gì, liếc hắn một cái:
"Cũng phải, bây giờ Tiên đốc là tri kỉ tốt của ngươi, sợ rằng lá gan làm càn của ngươi phải nở gấp mấy lần!"
Mấy ngày sau
Vân Thâm Bất Tri Xứ - Trước cửa núi
Người của Vân Mộng Giang thị và Lan Lăng Kim thị đang chuẩn bị tiến vào, Ngụy Vô Tiện lại kéo tay Giang Trừng, thấp giọng thầm thì:
"Giang Trừng, ngươi với Kim Lăng vào trước đi, ta có chút việc gấp phải xử lý đã."
"Ngụy Vô Tiện! Ngươi lại muốn đi đâu nữa! Ngươi hứa sẽ biết thân biết phận, giờ lại quên rồi hả?"
Giang Trừng túm chặt lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, không chịu thả ra, Kim Lăng ngoài cuộc hoàn toàn không hiểu hai cậu đang làm trò gì. Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay Giang Trừng:
"Yên tâm, ta đi một tí rồi về, nhấn định không gây chuyện."
Thoát khỏi tay Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện dắt theo Tiểu Bình Quả, lần theo con đường mòn trên núi. Hắn dựa vào những gì còn lại trong kí ức, tìm đến ngọn núi hoang mấy tháng trước, nơi hắn và Lam Trạm từ biệt nhau. Ngụy Vô Tiện đứng bên vách núi, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, gắng sức vỗ về trái tim đang loạn nhịp bất an của mình.
Tại sao khi đến cửa núi, bản thân lại không dám tiến vào? Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đã xác định rõ ràng tâm ý của mình, nhưng lại không biết Lam Vong Cơ nghĩ thế nào. Rốt cuộc Ngụy Anh là gì với Lam Trạm đây? Huống hồ giờ Lam Vong Cơ hình như