Ngọn núi hoang bên ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ
Lam Vong Cơ dắt Tiểu Bình Quả, Ngụy Vô Tiện ngồi trên lưng lừa, từ góc độ này, hắn chỉ trông thấy tấm lưng và sườn mặt Lam Vong Cơ, cũng nhờ góc độ này mà Ngụy Vô Tiện có thể ngắm nhìn y không chút kiêng dè, cũng không cần che dấu đi niềm yêu thích trong ánh mắt. Từ lúc hắn hiểu được cảm giác của mình với Lam Trạm, gặp lại y, cuối cùng cũng hiểu được câu thoại trong hí khúc xưa:
"Tình bất tri hà khởi, nhất vãng nhi thâm"*.
Nhưng mà Lam Vong Cơ cứng nhắc cổ hủ như vậy, liệu có tiếp nhận loại tình cảm trái với đạo lý thường tình này không?
*Tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, mà ngày càng sâu đậm.
Ngụy Vô Tiện ngắm nghía Trần Tình, ra vẻ thờ ơ hỏi:
"Lam Trạm, ngươi sắp thành thân sao?"
Lam Vong Cơ vừa nghe thấy liền khựng người, ngoảnh mặt lại, không hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại hỏi như vậy, y dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện sờ đầu mũi, trúc trắc mãi mới mở lời:
"Tháng trước ta ghé qua Thanh Hà, nghe nói Thanh Đàm hội lần này, Lam thị sẽ tuyên bố với tiên môn bách gia về việc con nối dõi của ngươi...."
Nói xong liền cúi đầu né tránh, vừa lo lắng vừa buồn rầu đợi Lam Vong Cơ trả lời.
Lam Vong Cơ lộ ra ý cười sâu kín, đáp:
"Ta đã nói rõ với Thúc phụ, nhận Tư Truy làm nghĩa tử*."
*Nghĩa tử: Con nuôi, nhưng trong trường hợp thông báo hay mang ý nghĩa long trọng mình sẽ giữ nguyên không dịch.
"Con nuôi!? Tư Truy sao!?"
Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn Lam Vong Cơ, lại cảm thấy lúng túng vô cùng, hắn xoay xoay cổ, cười thật to để che dấu:
"À à à! Tư Truy à, ha ha ha, thật tốt, tốt quá, ha ha ha...."
"Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời lấp lánh:
"Ngụy Anh, ta nghĩ ra rồi."
Ngụy Vô Tiện vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng khi biết Lam Vong Cơ không thành thân, đột nhiên nghe thấy lời của hắn, nhất thời chưa kịp phản ứng. Hắn ngơ ngác nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại nhìn Trần Tình trong tay hắn:
"Tên, ta nghĩ ra rồi."
Ngụy Vô Tiện nương theo ánh nhìn của Lam Vong Cơ, cũng nhìn xuống Trần Tình trong tay mình. Tên? Lẽ nào là tên khúc nhạc đó? Ban đầu hai người từng hẹn, khi gặp lại, Lam Vong Cơ phải nghĩ ra tên cho khúc nhạc này. Hắn bỗng nhiên hơi căng thẳng, căng thẳng mà không biết vì sao....
Lam Vong Cơ nhìn hắn, ánh nhìn như khóa chặt lấy hắn, lời nói cũng trở nên nghiêm túc thêm vài phần:
"Mười sáu năm trước, khi ở núi Mộ Khê, động Đồ Lục Huyền Vũ, ta đã nghĩ xong rồi."
Ngụy Vô Tiện ngập ngừng hỏi:
"Là... Là gì....?"
"Vong - Tiện"
Lam Vong Cơ nhả từng chữ thật rành mạch, tình cảm bị đè nén nơi đáy tim suốt mười mấy năm qua cũng gửi gắm trọn vẹn trong hai chữ này, cũng khiến Ngụy Vô Tiện xúc động đứng ngơ tại chỗ. Hắn chỉ cảm thấy suốt những năm qua, cả kiếp trước lẫn kiếp này, hắn chưa bao giờ được vui vẻ, thoải mái như thế, những lo lắng vương vấn treo trên đầu trái tim mấy tháng nay, cuối cùng cũng nhẹ nhàng hạ xuống, bị làn gió thoáng qua cuốn trôi đi xa mãi.
Ngụy Vô Tiện đưa tay, kiên định nắm lấy bàn tay Lam Vong Cơ, ánh mắt lấp lánh như sao sáng:
"Khéo quá Lam Trạm à. Tâm ta, cũng thích ngươi."
Cảnh vật sông núi nơi đây, bốn mùa đẹp đẽ, mong được nắm tay đến cuối đời, nguyện cùng người chung áo*.
*Nguyên tác: Dữ tử đồng bào. Trích trong thơ Tần phong - Kinh Thi:
Khỉ viết vô y?
Dữ tử đồng bừu (bào)!
Vương vu hưng sư,
Tu ngã qua mâu.
Dữ tử đồng cừu.
Há người chẳng có áo quần,
Ta cùng chia người manh áo.
Vua đang giục quân chiến trận,
Ta cùng người lo qua, giáo.
Cùng người dẹp kẻ thù chung.
~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~ đường phân cách của tác giả:
Đến đoạn này là một chút triển khai nhỏ từ kết cục của Trần Tình lệnh, cộng thêm một vài chi tiết của mình, tài văn chưa tốt, nhưng tình cảm của mình dành cho A Lệnh, cho Vong Tiện là "chân tình thật cảm"!
Sau đây sẽ là một vài cảnh sinh hoạt thường ngày, sẽ không chỉ giới hạn ở Vong Tiện, những nhân vật khiến mình day dứt vẫn còn nhiều lắm, hi vọng có thể dùng câu chữ để an ủi phần nào.
(๑•. •๑)
~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~~( ̄▽ ̄~)~
Cô Tô
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dắt nhau