Trên đời có núi linh, không biết tên núi là gì, trên núi có cao nhân, Bão Sơn Tán Nhân, cao nhân có đồ đệ, tên Hiểu Tinh Trần.
Thời gian trong núi mau trôi, phồn hoa trần thế trải ngàn năm.
Hiểu Tinh Trần suốt mấy năm nay, ngày nào cũng như ngày nào chăm chỉ tu hành trên núi nhưng vẫn luôn tâm niệm hướng tới hồng trần. Tu hành xong liền từ biệt sư phụ xuống núi, muốn làm một vị nghĩa sĩ đi khắp thiên hạ, thay trời hành đạo, trừ gian diệt ác, giúp đỡ kẻ yếu.
Sau khi xuống núi, Hiểu Tinh Trần kết giao với một người bạn cùng chí hướng - Tống Tử Sâm, là đồ đệ của Chưởng môn Bạch Tuyết Các trên núi Bình Đỉnh. Hai người vừa gặp đã như quen thân, nói chuyện vô cùng ăn ý, vì thế liền kết bạn cùng đi.
Một người xuất trần tuyệt thế, một người phóng khoáng tự do, hai người cùng bầu bạn du hành, khi ngắm cảnh vật núi non, khi ngâm ca phong vị bốn mùa, khi gặp chuyện bất bình ra tay tướng trợ, nổi tiếng khắp chốn nhân gian. Được khen rằng Minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm.
Đất Sở có dãy Ba Lăng, là một vùng đồi núi san sát liền kề, nhấp nhô thấp thoáng, phía tây nam rừng trúc phủ xanh, trong rừng có suối, chảy giữa thung lũng hai ngọn núi, bên suối có rừng đào, phóng mắt trông chẳng hết, ví như gặp dịp tháng ba mây khói, khắp vùng hương đào thơm ngát, cảnh đẹp vô ngần.
Hiểu Tinh Trần đứng cạnh một gốc đào phóng mắt nhìn khắp xung quanh, vừa ngạc nhiên vừa vui thích vô cùng:
"Tử Sâm, sớm đã nghe đào nguyên vùng Ba Lăng nổi tiếng, hoa vừa nở, cả vùng như sáng bừng rực rỡ, hôm nay mới có cơ hội nhìn tận mắt, quả nhiên cảnh sắc phi phàm."
Đáy mắt Tống Tử Sâm phảng phất như tan đi tia sắc bén, chỉ còn dịu dàng lưu lại.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa*. Hoa đào diễm lễ mà rực rỡ, ta vốn lo với tính cách của Tinh Trần sẽ không thích hoa này."
*Trích Kinh Thi, dịch: Cây đào xanh mơn mởn, hoa đào rực rỡ.
Hiểu Tinh Trần gật đầu khẽ cười.
"Ha, sao có thể, cảnh sắc đẹp như vậy, đa tạ Tống huynh đưa ta tới nơi này, mới biết được mười dặm đào nguyên diễm lệ nơi đây."
Tống Tử Sâm nhìn Hiểu Tinh Trần đứng giữa những cánh hoa đung đưa trong gió, ánh mắt lộ vẻ thất thần, vô thức thốt lên:
"Nhân diện đào hoa tương ánh hồng......" (*)
(*) Trích trong bài thơ Đề đô thành nam trang - Thôi Hộ.
Cả bài:
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
Dịch:
Năm trước, ngày này, cũng cửa này,
Mặt người cùng hoa đào như phản chiếu sắc hồng.
Nay người đã không biết đi đâu rồi,
Mà hoa đào năm trước vẫn cười với gió xuân.
Giải: Câu trích trong bài thường để ví người đẹp như hoa, rực rỡ, diễm lệ như hoa.
Hiểu Tinh Trần bật cười thành tiếng.
"Tử Sâm, hôm nay chưa uống rượu, sao đã nói như say vậy rồi?"
Tống Lam chưa vội đáp lời y mà ôm kiếm đứng tựa vào một gốc đào, yên lặng ngắm nhìn Hiểu Tinh Trần, đáy mắt lấp lánh như sao trời......
Giang Nam giữa ngày hạ, mưa bất ngờ đổ xuống như sông.
Nước nơi Động Đình, lầu nơi Nhạc Dương.(*)
(*) Chỉ cảnh non nước hồ Động Đình và Nhạc Dương lâu.
Ra khỏi địa giới Ba Lăng, hai người cùng nhau săn đêm, một đường đến vùng hồ Động Đình, nhìn cảnh sắc non sông trước mắt, nước mênh mông, sóng dạt dào. Tống Lam nổi hứng mời Hiểu Tinh Trần cùng du hồ một chuyến.
Sắc đêm buông xuống, trăng treo ngọn liễu, Hiểu Tinh Trần có chút lo lắng.
"Tử Sâm, cũng vào đêm rồi, hay đợi ngày mai rồi đi được không?"
Tống Lam đưa tiền thuê cho chủ thuyền, vung người nhảy lên thuyền, duỗi tay ra đón Hiểu Tinh Trần.
"Tinh Trần có điều chưa biết, dạo hồ ngay nắng không bằng dạo ngày mưa, dạo hồ ngày mưa không bằng lòng dạo hồ đêm, thời điểm này du hồ là thích hợp nhất, ta còn mua một vò rượu, vừa vặn không phụ mỹ cảnh này."
Hiểu Tinh Trần chỉ đành đồng ý, bám lấy tay Tống Lam bước lên thuyền. Tống Lam chống mái chèo đẩy thuyền khỏi bờ, để nó lững lờ trôi theo dòng nước rồi mở nắp vò rượu thưởng thức cùng Hiểu Tinh Trần.
Tửu lượng của Hiểu Tinh Trần vẫn không bằng hắn, uống chưa hết một vò đã vội khua tay:
"Uống nữa thì say mất."
Tống Lam uống hết rượu còn lại trong vò, lớn tiếng cười:
"Say thì có sao, chính là cảm giác say rồi không biết trời dưới nước, phảng phất thuyền giăng mộng như vắt ngang Ngân hà!"
Đông tới, tuyết đầu mùa bay bay.
"Tinh Trần! Mau ra xem! Tuyết rơi rồi!"
Bông tuyết rơi như phủ kín trời, phấp phới tung bay, Hiểu Tinh Trần mở cửa bước ra, trong mắt ánh lên hình ảnh bầu trời đầy tuyết rơi trắng toát mà tinh khiết, không biết là tuyết rơi sáng nay, hay là hoa trong rừng đêm qua giăng kín.
Tống Lam nhìn Hiểu Tinh Trần một thân bạch y đứng giữa nền tuyết, phảng phất như là một thế giới riêng tách rời khỏi màn tuyết trắng phau, góc áo bay bay, tuyệt thế vô song.
"Tinh Trần, cảnh đẹp như vậy, vận động một chút?"
Hiểu Tinh Trần thoắt cái xoay người lại, Sương Hoa xuất vỏ, bóng kiếm loang loáng như hoa.
"Được."
Tuyết phủ kín sân, đất trời như nối cùng một mạch, giữa tuyết trắng mênh mông, hai thân ảnh một đen một trắng tung bay, kiếm khí sắc bén mà tiêu sái, phiêu dật.
___
Bạch Vân Các, núi Bình Đỉnh
Xác người la liệt trên đất, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.
Tống Lam hai mắt bị khoét mất, trọng thương nằm gục dưới đất. Hiểu Tinh Trần kinh hoảng loạng choạng chạy tới khụy xuống cạnh hắn, bàn tay run rẩy muốn chạm vào hắn nhưng lại bị Tống Lam một chưởng đẩy ra.
Tống Lam ngoảnh đầu không muốn đối mặt với y, căm hận gằn giọng:
"Đều do ngươi..... Đều do ngươi..... Vì ngươi a a a a a!!"
Hiểu Tinh Trần chỉ biết không ngừng lắc đầu, kéo lấy cánh tay hắn, nói không thành tiếng.
"Tử Sâm, Tử Sâm...... Ta........"
Tống Lam hất tay y, cắn chặt hàm răng mà vẫn run rẩy không ngừng:
"Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta và ngươi từ nay, không cần gặp nữa......."
___
"Xin hỏi, gần đây có ai trông thấy một vị đạo sĩ đeo kiếm mắt mù không?"
"Xin hỏi, có ai trông thấy một đạo sĩ hai mắt mù, lưng đeo kiếm không......."
"Xin hỏi, có ai......."
Tống Lam một mình đi qua bao nơi, tới đâu cũng hỏi có ai trông thấy tung tích của Hiểu Tinh Trần, con người ngốc nghếch đó, đền một đôi mắt trả mình, còn tự y thì biết làm sao......
Lại lần nữa tới