*Trang sinh: Chỉ Trang Chu, một nhân vật trong sách Trang tử, theo bản dịch của Nguyễn Hiến Lê:"Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa thành bướm vui vẻ bay lượn mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng chốc tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu."
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Tiểu Lam Giản vốn thoát thai từ bảo thạch, trước khi thành hình đã hấp thu linh khí của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, chưa đầy một tuổi đã toát ra khí vận thiên tư khác hẳn người thường. Các trưởng lão Lam thị truyền lời đến Lam Vong Cơ bảo hắn tới Cấm thất tìm những ghi chép của tổ tiên xem có tìm được nội dung liên quan đến kì thạch hay không, biết đâu tìm được cách nuôi dạy phù hợp, Lam Giản sau này có lẽ sẽ làm nên việc lớn.
Lam Vong Cơ vốn định một mình tới Cấm thất tìm hiểu nhưng không nhẫn tâm từ chối được ánh mắt long lanh của Ngụy Vô Tiện và tiểu Lam Giản. Một lớn một nhỏ nắm lấy góc áo hắn.
Ngụy Vô Tiện ngồi trên đất, hai tay nắm lấy ống áo vừa rộng vừa dài của Lam Vong Cơ, còn nháy mắt với tiểu Lam Giản, gắng sức ra hiệu:
"Cún con, mau, xin cha con đi, dắt chúng ta cùng đi với!"
Tiểu Lam Giản bị Ngụy Vô Tiện đặt trên đất, bé học theo động tác Ngụy Vô Tiện, cũng nắm lấy một bên ống tay khác của Lam Vong Cơ, ngẩng đầu nhìn vị phụ thân nghiêm túc nhà mình, giọng sữa non nớt không ngừng bi bô gọi cha.
Ngụy Vô Tiện lắc lư ống tay áo Lam Vong Cơ, cố ý làm nũng:
"Lam Trạm tốt, dắt chúng ta theo đi mà!"
Lam Vong Cơ nhè nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt ngập tràn chiều chuộng cùng bất lực, y cất giọng ôn nhu:
"Được, đứng dậy đi."
Ngụy Vô Tiện ôm bổng tiểu Lam Giản dậy, bé con tuy không hiểu gì nhưng nhìn cha mình tươi cười vui vẻ cũng híp mí cười theo.
Cấm thất.
Lam Vong Cơ tập trung lần giở những ghi chép của tổ tiên Lam thị, Ngụy Vô Tiện ôm tiểu Lam Giản đi dạo khắp xung quanh, trong Cấm thất, ngoài vô vàn những thư tịch tuyệt thế của Lam gia, còn có rất nhiều kì trân dị bảo, các loại linh kiếm, linh khí nổi danh.
Ngụy Vô Tiện vừa dạo xung quanh vừa thuyết minh cho tiểu Lam Giản nghe thứ này là gì, thứ kia là gì. Bé con rõ ràng không hiểu gì nhưng vẫn chăm chú nghe, thi thoảng còn cất tiếng bi bô đáp lại.
Đột nhiên ánh mắt Ngụy Vô Tiện lướt qua một vật hoàn toàn nổi bật, nghĩa là vật này đáng ra không nên có mặt trong Cấm thất Lam gia, Ngụy Vô Tiện lại gần nhìn vật mang hình dạng vò rượu đó, trên thân vò còn dán ba chữ "Trang Sinh mộng".
Ngụy Vô Tiện tò mò nhấc vò lên, thấy nặng trình trịch, hắn lại đưa lên tai lắc lắc nghe thử, lẽ nào thật sự là rượu!?
Chiếc vò này được đặt cùng bao nhiêu kì trân dị bảo như vậy, không biết bên trong, có tác dụng ra sao......
Ngụy Vô Tiện xách chiếc vò đến đặt xuống chiếc bàn Lam Vong Cơ đang ngồi lật sách, đẩy tới trước mặt y, hỏi:
"Lam Trạm, đây là gì?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn lên, y đưa tay nhấc chiếc vò lại xem tỉ mỉ một lượt.
"Không biết."
Ngụy Vô Tiện đưa tiểu Lam Giản sang để Lam Vong Cơ bế, bản thân thì bò nửa người lên bàn, ôm chiếc vò trong tay, nhìn hết một lượt.
"Đây...... Đừng bảo là rượu thật nhá?"
Lam Vong Cơ khựng người, lại đáp:
"Không biết."
Ngụy Vô Tiện đảo mắt, ngẩng lên nhìn Lam Vong Cơ, khóe miệng nhếch lên khẽ cười:
"Hay là....... Ta mở ra xem nhé?"
"......."
"Lam Trạm, ngươi không nói gì là ta coi như đồng ý rồi nhé!"
Ngụy Vô Tiện nói rồi mở nắp bình, còn sợ bị Lam Vong Cơ ngăn lại, vừa mở nắp, hương rượu nồng đậm cũng theo đó mà lan tỏa.
Mùi rượu đánh thức con sâu rượu trong lòng Ngụy Vô Tiện, hắn nuốt nước miếng.
"Lam Trạm, rượu thật! Xòn thơm hơn cả Thiên Tử Tiếu nữa này!"
Ngụy Vô Tiện hít mấy hơi rượu thật sâu, không nhịn được thầm khen ngợi, ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, thơm quá! Rượu thơm thế này đặt không trong Cấm thất cũng phí, hay để ta uống nhé! Được không!?"
Lam Vong Cơ biết Ngụy Vô Tiện rất thích rượu, lại nghĩ nếu rượu có hại chắc chắn xũng không được đặt trong Cấm thất nên cũng gật đầu đồng ý Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ôm lấy vò rượu, chậm rãi đưa lên miệng, khẽ nghiêng vò uống một hớp nhỏ. Vị rượu thanh mát, nuốt xuống rồi còn đọng lại hương thơm êm dịu. Ngụy Vô Tiện không kìm được mà uống một ngụm lớn.
"Rượu ngon!"
Tĩnh thất
Đêm, tiểu Lam Giản ngoan ngoãn ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ hôm nào cũng thân mật ôm hôn trước khi ngủ, vị rượu Trang Sinh Mộng vương vấn đầu môi, hôn môi một lúc thật lâu, hai người mới chịu nằm dựa vào nhau mà ngủ.
Trong lúc mơ màng, Ngụy Vô Tiện phát hiện bản thân đang ở trong một sơn động, bốn phía tối tăm mờ mịt.
"Đây là đâu....."
Ngụy Vô Tiện nhìn quanh một lượt, thế nào cũng thấy quen mắt. Lại đi thêm một đoạn, đập vào mắt là Lam Vong Cơ đang ngồi dựa vào bức tường đá, hơn nữa lại vẫn là dáng vẻ khi còn niên thiếu. Ngụy Vô Tiện ngây người, đây hóa ra lại là.......động Đồ Lục Huyền Vũ!
Chân Lam Vong Cơ vẫn đang bị thương. Ngụy Vô Tiện thử vận khí, quả nhiên kim đan vẫn còn! Hắn đang....... nằm mơ sao?!
Nhìn vết thương trên chân Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện nhớ lại, lúc này có lẽ bản thân đang đi kiếm củi về nhóm lửa, hắn tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng gom được vài cành cây khô ôm về bên cạnh Lam Vong Cơ, bẻ mấy ngánh củi thành thanh nẹp nhỏ rồi cẩn thận cố định chân Lam Vong Cơ lại.
"Ây, ngươi có dây buộc không?"
Vừa ngẩng đầu liền trông thấy đai trán của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện liền tiện tay kéo luôn xuống.
"Ồ, ta thấy đai trán của ngươi được đó."
Lam Vong Cơ giật mình.
"Ngươi!"
Ngụy Vô Tiện vừa cố định vết thương cho y, vừa nhẹ nhàng dỗ dành:
"Ta cái gì mà ta, lúc cấp bách thế này đừng giữ khư khư mấy thứ đó làm gì, có quan trọng hơn chân của ngươi sao, con người ngươi cũng thật là! Nhịn chút nhé!"
Vết thương trên chân Lam Vong Cơ rất nặng, trán y lấm tấm mồ hôi, động tác của Ngụy Vô Tiện lỡ động phải vết thương trên ngực mình khiến hắn đau đến nỗi hít vào một hơi khí lạnh, đột nhiên nghĩ tới trong ngực vẫn còn thuốc Ôn Ninh đưa cho liền vội vàng lôi ra đắp cho Lam Vong Cơ.
Lại nhớ tới Lam Vong Cơ vẫn còn máu đọng trong người, phải giúp y nôn máu ra ngoài. Giống hệt năm đó, Ngụy Vô Tiện cởi áo ngoài ra rồi vươn tay kéo vạt áo Lam Vong Cơ.
"Nào! Cởi áo ra!"
Lam Vong Cơ như bị tức đến nghẹn tim, phun mạnh ra một ngụm máu đông, Ngụy Vô Tiện lúc này mới yên tâm đắp thuốc cho y.
"Gắng nhịn một chút..... Sao rồi? Có đau không? Nhịn chút nhé, được không!"
Lam Vong Cơ nhón một nắm thuốc ấn thẳng lên vết bỏng trên ngực hắn.
Rõ ràng đang trong mơ nhưng cảm giác lại vô cùng chân thực. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà thốt lên:
"Đau! Đau đó! Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ mặt mang nét giận, trầm giọng nói:
"Nếu đã biết đau, lần sau đừng có lỗ mãng như thế."
Ngụy Vô Tiện nhớ lại bản thân do cứu cô gái tên Miên Miên đó nên mới bị Vương Linh Kiều dí phải, lại nghĩ đến mười sáu năm sau Lam Vong Cơ vẫn ăn giấm vì việc này, không nhịn được mà muốn trêu chọc một phen, dù sao cũng là trong mộng, hắn liền cố ý cười cợt:
"Sao lại coi là lỗ mãng được! Ta đấy là anh hùng cứu mĩ nhân, Miên Miên xinh đẹp như vậy, lần này ta cứu cô ấy, cô ấy cả đời này nhất định sẽ không quên được ta!"
Sắc mặt Lam Vong Cơ chợt lạnh, lời nói mang theo cảm giác rét lạnh:
"Ngươi cũng biết cô ấy cả đời sẽ không quên được ngươi!"
Ngụy Vô Tiện nhướn mi, ngếch mặt lên nhìn y:
"Lam nhị công tử vì sao phải tức giận như vậy?"
Lam Vong Cơ ngoảnh mặt đi không muốn nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng:
"Nếu ngươi không có ý đó thì đừng tùy tiện trêu chọc người ta."
Ngụy Vô Tiện nghiêng người ghé sát lại, sáp tới gần y, hỏi:
"Ta cũng chẳng trêu chọc ngươi, trừ khi....."
Lam Vong Cơ đột nhiên căng thẳng, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy
"Trừ khi cái gì?"
Ngụy Vô Tiện dựa lại càng gần, nhìn thẳng vào đôi đồng tử nhạt màu của y, dùng tốc độ cực kì chậm rãi nhả tùng chữ:
"Trừ khi..... Lam Trạm, ngươi thích ta."
Lam Vong Cơ trợn tròn mắt kinh ngạc, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống, mảng hồng vụt kéo từ cổ lên đến tai rồi kéo đến cả khuôn mặt. Đôi đồng tử