Đồng xa mây trắng bay bay,
Trên sông lớn hạc vàng thấp thoáng.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dắt theo tiểu Lam Giản từ Vân Thâm Bất Tri Xứ xuống núi về Vân Mộng, cả chặng đường du sơn ngoạn thủy, lúc xuống núi trời mới tiết trời đông mà khi đến địa phận Lư Châu đã gặp ngay trận tuyết đầu mùa. Hoa tuyết mỏng manh bám lên chạc cây xanh mướt vô tình khiến cho phong cảnh thêm phần thi vị.
Nếu chỉ có mình Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, hai người chắc chắn sẽ vô tư cưỡi gió đạp sương mà đi, nhưng hiện giờ bên người còn dắt theo bé con chưa đầy một tuổi, dù chỉ là trận tuyết nhỏ nhưng bông tuyết thổi qua cũng lạnh vô cùng nên hai người quyết định tìm quán trọ trú tạm, đợi đến khi tuyết ngừng rồi lại lên đường.
Sắc trời đã muộn, một nhà ba người vẫn chưa vào thành, xung quanh loáng thoáng chỉ có vài hộ nông nhà tranh vách lá đơn xơ, xem chừng cũng không có phòng cho khách ở được. Lam Vong Cơ hơi cau mày, hiển nhiên rất không muốn để Ngụy Vô Tiện và tiểu Lam Giản vào tá túc.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, sắc trời càng tối, sợ rằng đến đêm cũng không ngừng. Tiểu Lam Giản bị áo lông cuộn thành cục tròn vo nằm trong lòng Lam Vong Cơ, trên đầu bé đội chiếc mũ tai thỏ Lam Tư Truy mua cho. Lam Vong Cơ bồng bé trước ngực, để bé con tựa đầu vào ngực rồi dùng áo khoác vừa to vừa dày che kín lại.
Ngụy Vô Tiện trông thấy một mái nhà không xa trước mặt, quay lại gật đầu với Lam Vong Cơ ý bảo y đợi chút rồi rảo bước chạy qua hộ nhà nông đó.
Căn nhà nhỏ nơi thôn dã đến tường bao bọc xung quanh cũng không có, chỉ vỏn vẹn cắm một hàng giậu vây xung quanh làm vườn, cũng tạm coi như đàng hoàng hơn chút đỉnh. Ngụy Vô Tiện gõ cửa viện, cất giọng gọi vào:
"Có ai không?"
Căn nhà tranh trong viện có ánh nến chập chờn hắt ra, cửa phòng mở, một ông lão đầu tóc bạc phơ chống gậy loạng choạng bước ra, hai mắt ngóng ra cửa viện, giọng già nua run rẩy:
"Ai đó....."
Ngụy Vô Tiện vội vàng ló đầu sang bên cạnh, đứng ngoài gọi vọng vào:
"Lão bá! Ta chỉ đi ngang qua nơi này, muốn hỏi người xem gần đây có quán trọ hay trạm dừng chân nào không ạ!"
Ông lão lại bước lên mấy bước vẫy vẫy tay với Ngụy Vô Tiện.
"Không có đâu..... Còn cách thành Lư Châu xa lắm, lấy đâu ra quán trọ........"
Ngụy Vô Tiện thất vọng, lẽ nào đêm nay thực sự phải đi cả đêm sao..... Hắn cầm lòng không đặng thở dài một hơi.
Hắn vừa định quay người bái biệt, ông lão đột nhiên lại vỗ bộp một cái vào ngực.
"Đúng là lão hồ đồ rồi! Tuổi cao rồi, trí nhớ cũng không tốt nữa, nãy mới nhớ ra cách đây năm dặm về phía Tây có một sơn trang, bên trong có suối nước nóng, tên.... tên cái gì Túy.... Túy Nguyệt Sơn Trang, công tử đến đó nghỉ chân cũng được."
Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng bừng, hai tay ôm quyền đáp tạ:
"Đa tạ lão bá!"
Ngụy Vô Tiện chạy về bên cạnh Lam Vong Cơ, vừa thở vừa nói:
"Lam Trạn! Nghe ngóng được rồi, phía trước có một sơn trang có suối nước nóng, đêm nay chúng ta có chỗ trú rồi!"
Lam Vong Cơ nghe Ngụy Vô Tiện nói xong, sắc mặt cũng tốt lên trông thấy, y gật đầu đáp lại:
"Ừ."
Tiểu Lam Giản đang rúc mình trước ngực Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng Ngụy Vô Tiện liền quay đầu lại nhìn hắn, dáng vẻ khuôn mặt nhỏ mũm mĩm tựa lên lồng ngực Lam Vong Cơ chọc Ngụy Vô Tiện buồn cười, hắn duỗi tay bóp nhẹ mũi bé yêu, bé con cười tít mắt, một nhà ba người đội tuyết nhanh chóng đi về phía sơn trang nọ.
Hai người đều là người tu hành, tốc độ cũng nhanh chóng hơn rất nhiều, mặt trời lặn được chừng một khắc, Ngụy Vô Tiện trông thấy bên đường có đặt một tảng đá lớn, bên trên ghi bốn chữ "Túy Nguyệt Sơn Trang" như phượng múa rồng bay, đường lớn cũng rẽ ra một lối nhỏ phủ đầy đá xanh, quanh co dẫn lên núi.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ trao đổi ánh mắt.
"Lam Trạm, xem ra tới nơi rồi."
Lam Vong Cơ gật đầu, hai người cất bước lên núi, men theo con đường nhỏ dẫn đến trước sơn trang. Sơn trang này xem chừng hơi nhỏ nhưng bố trí phòng ốc lại rất có phong cách riêng, có lẽ là nơi nghỉ dưỡng của phú hộ nào đó trong thành Lư Châu.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ vừa tiến vào cửa đã có người chạy ra đón tiếp, vị này nhìn một lượt cách ăn mặc của hai người rồi mới niềm nở mời:
"Hai vị khách quý ghé qua, mời vào, mời vào!"
Hai người được mời tới phòng khách, Lam Vong Cơ rũ ống tay rồi vươn tay phủi mảnh tuyết bám trên vai, trên tóc Ngụy Vô Tiện, xong xuôi đâu đấy, Ngụy Vô Tiện chắp tay sau lưng đi một vòng quanh phòng khách xong mới cảm thán:
"Sơn trang của ông chủ bày trí thật khéo."
Vị kia xua xua tay, cười đáp:
"Khách quan quá khen rồi, tiểu nhân chỉ là tạp vụ thôi, chủ nhà của chúng tôi là Ngô lão trang chủ ở thành Lư Châu!"
Ngụy Vô Tiện không định khách sáo lằng nhằng quá nhiều, hắn trực tiếp nói:
"Trong trang có suối nước nóng phải không? Có phòng cho thuê, có đồ ăn không?"
"Có! Có hết có hết! Suối nước nóng trong sơn trang chảy thẳng từ trên núi xuống, ngâm trong suối còn có thể kéo dài tuổi thọ đó! Hơn nữa sửa sang phòng ốc một chút, đẩy bức vách ngăn với nhã gian là phòng khách luôn, một ngày ba bữa tạp dịch sẽ đưa tận phòng, còn có, rượu trong sơn trang của chúng tôi còn là loại ngon nhất Lư Châu, "Thiên lí túy" nữa cơ!
Ngụy Vô Tiện nhếch mi:
"Có rượu?"
"Có!"
"Được, vậy cho một nhã gian, cần hai giường nhé, sau đó mang chút đồ ăn lên, thêm mấy vò rượu nữa!"
Lam Vong Cơ đột nhiên nói:
"Một bát trứng hấp."
Từ khi răng sữa của tiểu Lam Giản nhú lên, Lam Vong Cơ bắt đầu cho bé tập dần với cơm, thường xuyên bón cho bé canh trứng tươi ngon, Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy có rượu là quên luôn bé con nhà mình......
Tạp vụ dẫn ba người tới nhã gian rồi xin phép rút xuống chuẩn bị cơm tối, Ngụy Vô Tiện xem xét một vòng quanh phòng, thoáng cái đã tìm thấy cánh cửa ngăn, vừa đẩy ra một cái, hơi nước ấm áp cũng tỏa ra khắp phòng. Hắn vọt ngay vào trong, trầm trồ:
"Ui chao! Lam Trạm, mau tới coi! Suối nước nóng rộng quá!"
Lam Vong Cơ ôm tiểu Lam Giản bước theo sau, hơi nước mờ mịt phảng phất như có mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, trong phòng ấm áp như mùa xuân, thực sự là một nơi tuyệt vời. Ngụy Vô Tiện cúi xuống lấy tay thử nước:
"Độ ấm cũng vừa đẹp luôn!"
Thấy Ngụy Vô Tiện đứng dậy định cởi đồ, Lam Vong Cơ bước tới ngăn hắn lại.
"Ngụy Anh, dùng bữa trước."
Ngụy Vô Tiện vội gật đầu lia lịa:
"Đúng đúng đúng! Ăn no rồi tới ngâm sau!"
Chẳng mấy chốc tạp vụ đã đưa đồ ăn tới, một phần trứng hấp nóng hổi cho tiểu Lam Giản, còn có cả Thiên Lí Túy mà Ngụy Vô Tiện thèm chảy nước miếng. Lam Vong Cơ đặt tiểu Lam Giản ngồi trên đùi mình, tay múc từng thìa nhỏ đưa lên miệng bé.
Ngụy Vô Tiện cười híp mắt uống một ngụm Thiên Lí Túy, đầu gật gù:
"Ừm! Rượu ngon! Cũng coi như ngang với Thiên Tử Tiếu!"
Lam Vong Cơ khẽ cười, lắc đầu tiếp