Thanh Đàm hội kết thúc, khách khứa lần lượt dời đi, Ngụy Vô Tiện cũng đứng lên. Hắn nhìn Lam Vong Cơ đang tiễn khách ngoài cửa, lại nhìn Giang Trừng đang ngồi cạnh mình, chợt thấy do dự không biết làm sao. Hắn cùng Lam Vong Cơ chỉ mới tâm ý tương thông, còn rất nhiều lời muốn bày tỏ với y, đang là lúc khó lòng cách biệt nhất, nhưng còn Giang Trừng...
Lam Vong Cơ tiễn khách xong liền trở về bàn tiệc, đến cạnh Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng nhìn y, trong lòng như có trăm lời muốn bày tỏ, chỉ là ở nơi này, vào thời điểm này, khó lòng dốc hết tâm sự ra được. LamVong Cơ đối diện với Giang Trừng, hơi ngẩng đầu:
"Giang tông chủ, xin đợi một chút."
Nói rồi lại ra hiệu cho Tư Truy và Cảnh Nghi:
"Hai đứa đưa Ngụy Anh tới Tĩnh thất trước, ta sẽ tới sau."
Ngụy Vô Tiện bị Tư Truy và Cảnh Nghi một trái một phải kéo đi Tĩnh thất. Sắp ra khỏi cửa rồi vẫn còn ngoảnh lại cầu cứu Giang Trừng và Kim Lăng. Kim Lăng thấy ánh mắt của cậu mình, lại thấy hắn bị "bắt" đi, trong đầu bỗng nảy ra bốn chữ, "cưỡng đoạt dân nam"....
Lam Khải Nhân đã về Lam thất ngay khi Thanh Đàm hội kết thúc, trên sảnh tiệc lúc này chỉ còn lại Lam thị song bích và Giang Trừng, Kim Lăng. Giang Trừng tuy có chút bực mình nhưng vẫn ngại thể diện, không thể cứ thế trực tiếp phất áo dời đi, đành bực bội hỏi:
"Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, hai người giữ Giang mỗ lại rốt cuộc là vì chuyện gì? Liên Hoa Ổ và Kim Lân Đài còn rất nhiều việc đang đợi chúng ta về xử lý."
Lam Hi Thần ra hiệu hai người ngồi xuống, lại nhìn sang Lam Vong Cơ không hé một lời bên cạnh, anh biết đệ đệ của mình có thành kiến với vị Giang tông chủ này, đắn đo một hồi mới nói:
"Hôm nay giữ Giang tông chủ lại, cũng vì có việc cần bàn với Giang tông chủ, việc liên quan đến... Liên quan đến Ngụy công tử."
Giang Trừng cau mày:
"Trạch Vu Quân không ngại nói thẳng."
"Là việc đưa Ngụy Công Tử vào gia phả Lam gia, nghe nói Ngụy công tử đã trở lại làm môn hạ của Vân Mộng Giang thị, nên việc này tất nhiên phải hỏi ý Giang tông chủ."
Giang Trừng chậm rãi đứng dậy, mi mắt nhíu chặt:
"Trạch Vu Quân chê cười rồi! Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã được cha ta nhận về nuôi dưỡng, dạy bảo. Nay trở về Giang thị cũng là lẽ đương nhiên, còn về việc đưa hắn vào gia phả Lam thị? Đưa thế nào? Không lẽ phải bái Lam lão tiên sinh làm nghĩa phụ sao? Theo ta thấy thì không cần thiết đâu!"
Lam Hi Thần còn chưa kịp trả lời, Lam Vong Cơ đã nói:
"Không cần bái"
Giang Trừng truy hỏi:
"Vậy làm thế nào? Hắn lại phải nhờ vào ai mới vào được gia phả Lam thị?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ta"
"Nực cười! Ngươi sao? Không biết Hàm Quang Quân ngươi định nhận hắn là gì đây?"
Lam Vong Cơ kiên định nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng:
"Là một nửa trời định."
Giang Trừng tức giận vượt lên một bước, chỉ thẳng Lam Vong Cơ, tay run run:
"Ngươi! Các người... Làm càn, đi ngược luân thường! Việc này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Vân Mộng Giang thị và cả Cô Tô Lam thị cũng bị các ngươi ném sạch rồi! Sợ rằng Hàm Quang Quân ngươi cũng không đảm đương nổi vị trí Tiên đốc nữa đâu!"
"Vậy thì đã sao? Tâm ta ta làm chủ."
"Ha ha ha ha, hay cho câu tâm ta ta làm chủ."
Giang Trừng tức đến cười thành tiếng, phất tay áo một cái:
"Ta muốn Ngụy Vô Tiện tự vác thân đến nói với ta."
Nói xong liền giận đùng đùng xoay người đi thẳng.
Tĩnh thất
Ngoài cửa, Tư Truy và Cảnh Nghi xếp hàng ngồi trên bậc thầm, Ngụy Vô Tiện bị nhốt bên trong, vô cùng buồn chán đợi Lam Trạm quay lại. Hắn nằm dài trên chiếc giường nhỏ trong Tĩnh thất,nhớ lại lần đó gặp lại ở Đại Phạn sơn sau mười sáu năm, khi bị Lam Trạm đưa về, tỉnh lại cũng là ở gian phòng này. Khi bị Kim Lăng đâm một kiếm trên Kim Lân Đài, tỉnh lại cũng là gian phòng này.
Ngụy Vô Tiện đang nhàm chán đến nỗi ngủ gật trong phòng, hắn chập chờn nghe thấy hai đứa nhỏ bên ngoài nói chuyện:
"Tư Truy, hôm nay huynh có trông thấy không? Hàm Quang Quân lại bảo Ngụy tiền bối sửa mạt ngạch! Là mạt ngạch đó!!!"
"Trông thấy rồi."
"Trông thấy rồi? Sao huynh không ngạc nhiên chút nào vậy? Mạt ngạch Lam thị chúng ta, không phải cha mẹ, con cái, đạo lữ thì không được chạm vào, huynh quên rồi sao?"
"Chưa quên, Ngụy tiền bối và Hàm Quang Quân có quan hệ rất tốt."
"Ngụy tiền bối với Hàm Quang Quân? Lẽ nào bọn họ?... Bảo sao Hàm Quang Quân đối với người ấy khác hẳn với người khác!"
"Ừ, Hàm Quang Quân vô cùng coi trọng Ngụy tiền bối."
"Vậy tính ra... Ngụy tiền bối xem như gả vào Lam gia chúng ta rồi? Tư Truy, nếu Hàm Quang Quân là nghĩa phụ của huynh, vậy Ngụy tiền bối là gì đây?"
"Ây... Xem như là... Hàm Quang Quân đến rồi!"
Ngụy Vô Tiện ban đầu còn thong dong nhàn tản nghe trộm hai đứa nhỏ nói chuyện của mình và Lam Trạm, vừa nghe thấy Lam Trạm đến, hắn bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng,