Cuối cùng thì cũng đến ngày chị tôi về nhà, ở chung 1 phòng với tôi. Ai cũng vui mừng hết.Trở lại với công việc làm gia sư của Lệ Anh. Cô vẫn thế, vẫn cứ tươi cười, dạy và học 1 cách thoải mái khi ở bên bé My.
- Chị Lan Anh, nghe nói, chị có ng chị sinh đôi tên là Lệ Thư à? – Bé My hỏi.
- À, ừ, mà sao em biết đc? – Tôi ngạc nhiên.
- Em nghe anh Gia Kiệt nói thế. – Nó thản nhiên đáp.
- Ừ, chị ấy bị thất lạc gia đình từ nhỏ.
- Thế gặp đc nhau chắc 2 chị vui lắm nhỉ.
- Ukm. Tất nhiên rồi – Tôi nghĩ ngay đến những lúc tôi giận chị mình.
- Cũng giống như em vậy đó, đc anh Gia Kiệt che chở cho thì còn gì bằng, sướng lắm. – Nó cười.
Rồi vân vân và vân những câu hỏi như thế. 2 chị em nói chuyện với nhau thật thân mật và vui vẻ cho đến tối khuya.
- Thôi muộn rồi, chị về nhá, em đi ngủ đi.
Nói rồi, tôi cho bé My lên giường ngủ. Đắp cái chăn mềm mỏng ấm áp lên ng bé My, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Khép cửa nhẹ nhàng, tôi vui vẻ bước ra khỏi p` và đi về.
- Haizz, về thôi. – Tôi thở dài.
- Ê, gia sư, cô về à.
- Ừ, tôi phải về chứ, k lẽ cứ ở nhà anh hoài hay sao. – Tôi chu mỏ.
- Tôi có chuyện muốn nói với cô, hteo tôi nào. – Nói rồi hắn nắm tay tôi lôi đi. Hắn chở tôi đi trên chiếc SH xịn ơi là xịn. Hắn ta phóng nhanh quá, mọi thứ cứ chạy qua vù vù làm. Rồi cũng chẳng biết từ khi nào, tôi đã ôm hắn. Có lẽ hắn biết đc liền phóng nhanh hơn làm tôi càng xiết chạt tay hơn. Vù 1 phát đã tới nơi. Tôi bỏ tay ra, mặt đỏ bừng, ngại ngùng nhìn về phía xa xa. Chúng tô đứng trước 1 cây cầu rộng nhìn