Hôm sau, tôi đến trường cùng chị với bao ánh mắt nhìn. Thấy chúng tôi, cả trường lại ồ lên như chưa bao giờ đc thấy tiên nữ vậy. Ánh mắt chia làm 1 ngả. 1 bên là của các chàng trai bị chúng tôi làm cho ngây ngất. số còn lại là anh mắt ghen tị. Nhanh thật đó, mới đó mà bây giờ đã là ngày tổng kết. Tôi vui vẻ lên nhận phần thưởng một cách xứng đáng. Có lẽ bây giờ, tôi không còn lạnh lùng như trước nữa, mà rất hòa đồng, vui tươi với bạn bè. Nhưng bản chất vẫn là bản chất. Thực chất tôi chỉ vui vẻ với những người mình quen biết thôi, còn số còn lại thì vẫn … Không ai có thể qua khỏi ánh mắt sát thủ của tôi.
Đã hết buổi tổng kết, chúng tôi đi về. Khi chúng tôi chuẩn bị thì có người đưa cho tôi 1 tờ giấy có ghi.
“ Hãy đến bãi đất trống đằng sau trường, tôi có chuyện muốn nói, cô có thể đưa mọi người theo nếu cô muốn. Khánh Phương”
- Là Khánh Phương sao? Tại sao cô ta lại gọi tôi tới chứ. – Tôi nói.
- Thôi thì cô ta đã gọi thì em cứ đi đi, chúng ta sẽ cùng đi với em. – Chị tôi nói.
- Ừ, phải đó, đi đi xem cô ta làm cái trò gì nào. – Lần này là Tường Vi.
- Thôi được rồi. – Nghe lời mọi ng tôi mon men ra bãi đất trống sau trường, nơi mà tôi đã từng có 1 trận chiến ở đấy.
Tôi mới đc nghe nói rằng Khánh Phương là công chúa 1 băng đảng xã hội đen có phảm vi lớn, à không rất lớn. Bởi vậy, cô ta được học võ từ nhỏ, nên hay hống hách, nhưng chẳng ai dám làm j cô ta cả. Bởi chỉ cần chạm vào 1 sợi tóc của cô ta thôi thì người đó đủ mất nhà tan cửa.
- Tôi đến rồi đó, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi. – Tôi quát.
- Cô có biết, tôi là ai không hả? – Cô ta hỏi tôi.
- À, tôi biết chứ, cô làm công chúa của 1 băng đảng xã hội đen có tên là Khánh Phương chứ gì, khổ quá nghe đến cái tên thôi cũng đủ làm người a sởn tóc gáy lên rồi. – Tôi mỉa mai.
- Hôm nay, tôi chính thức thách đấu với cô. – Cô ta nói.
- Cái gì, thách đấu ư? – Tất cả mọi ng cùng hét.
- Phải.
- Nhưng tại sao tôi lại phải đấu với cô.
- Vì anh ấy. – Cô ta chỉ tay về phía Gia Kiệt. – Trước khi có cô, anh ấy….là bạn trai của tôi, nhưng… chỉ vì cô ….mà chúng tôi… tan vỡ, tôi cần giải quyết vấn đề này ngay.
- À thì ra là thế, đó cũng là lí do mà tôi bị tát đấy sao. – Tôi không quên ném cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Gia Kiệt.
- Cô sẽ đấu với tôi, nếu tôi thắng, chức No1 và Gia Kiệt sẽ là của tôi, còn không cô sẽ phải từ bỏ anh ấy.
- Oh, từ bỏ anh ấy ư? Cô xem người khác là vật đồ chơi của cô ưng chọn thế nào thì chọn sao? – Tôi nói
- Cô…
- Cô nghe cho rõ đây, tôi không việc gì phải rút lui cả, đó là chuyện của Gia Kiệt, còn
No.1 đó chỉ là cái danh, tôi không cần. – Nói xong tôi toan bỏ đi thì cô ta nói.
- Không lẽ cô hèn hạ vậy sao? Cô sợ tôi nên không muốn đấu. Cô làm tôi thất vọng đó- Cô ta cười đểu.
- Tôi…Không phải vì tôi sợ mà là vì….
- Vì sao nào?
- Thôi được, đấu thì đấu, dù sao tôi cũng không mất mát gì, cô muốn khi nào, ngày mai hay chiều nay?
- Bằng giờ nay, ngày mai, và tại chính chỗ này.
- Được. – Nói xong tôi cùng đoàn người của mình bỏ về.
Chúng tôi liên hoan chào mừng buổi tổng kết kết thúc vui vẻ tại 1 quán ăn. Tôi vui vẻ hát hò,…nhưng tôi lờ đi 1 người, người đó không ai khác chính là Gia Kiệt. Có vẻ như mọi người(trừ Huỳnh Anh) thấy đc điều đó liền tạo cơ