Không bỏ được hắn...!
Nguyên Tư Trăn sững sờ ngay tại chỗ, nàng vô ý thức liền định phủ nhận Hoa Lân, nhưng lời đến khóe miệng lại nói không ra được.
Rõ ràng nàng đã sớm muốn đi, nhưng khi ở Võ Xương nàng không đi, bây giờ về Trường An nàng cũng không đi, nàng đến tột cùng còn do dự cái gì? Thật sự là chỉ muốn ở lại góp nhặt cái công đức cuối cùng sao?
Không bỏ được...!Là không bỏ được vinh hoa phú quý, cơm ngon áo đẹp của Vương phi, hay là không bỏ được...!
"Sao có thể không bỏ được chứ." Nguyên Tư Trăn trầm mặc hồi lâu, mới nhếch miệng khẽ cười một tiếng, ánh mắt kiên định nhìn Hoa Lân nói: "Sư muội nói rất đúng, nếu còn không đi, đợi đến khi Lý Hoài khôi phục ký ức, sợ là hận không thể đem ta thiên đao vạn quả đó chứ."
Hoa Lân nhíu mày, ý tứ sâu xa nhìn nàng một cái, giống như là nhìn thấu nàng, nụ cười hơi hạ xuống, chỉ im lặng.
"Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không giấu diếm nữa, ta cùng Lý Hoài thật sự là kết thành vợ chồng giả, chỉ bất quá cái tên này qua sông đoạn cầu, không giữ lời hứa, lại còn có ý diệt khẩu, ta trong cơn tức giận mới thừa dịp hắn mất trí nhớ, muốn đòi lại chút ít mình nên được." Trong mắt Nguyên Tư Trăn lóe lên giảo hoạt, ngữ khí mang theo tia đắc ý nói: "Chỉ là không nghĩ tới sau khi hắn mất trí nhớ, lại dễ nắm như vậy, vẫn luôn tin chuyện hoang đường của ta."
"Mạnh miệng." Hoa Lân yếu ớt nói.
Nguyên Tư Trăn cực kỳ chán ghét cái tính tình ngay thẳng này của Hoa Lân, liền chút đường thoát cuối cùng cũng không cho nàng, tức giận nói: "Không tin thì thôi."
"Sư tỷ là người thông minh, sư muội đã nói đến nước này, không còn gì nói thêm nữa, cáo từ." Hoa Lân khẽ thở dài nhỏ đến bé không thể nhận ra, không khuyên thêm gì nữa, quay người liền biến mất ở trong viện.
Trong Tây Sương phòng chỉ còn lại một mình Nguyên Tư Trăn, nàng có chút bừng tỉnh đi nhìn cánh cửa gỗ lay động, thật lâu mới đứng dậy muốn đóng cửa đóng lại, trùng hợp nhìn thấy con mèo hoang thường này không thích tiến vào Vương phủ đang đứng ở đầu tường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm con chim hoàng tước ở đầu cành.
Con hoàng tước không chút nào phát giác, còn không ngừng líu lo chích chích choe choe, mèo hoang cực giỏi săn mồi, từ đầu tường thoăn thoắt nhảy lên, ngậm lấy hoàng tước vào trong miệng, nhảy ra khỏi Vương phủ, trên đầu cành chỉ còn lại một túm lông vô chủ.
Nguyên Tư Trăn thấy thế, lẩm bẩm nói: "Vẫn là mạng nhỏ quan trọng."
Đêm hôm ấy, thừa dịp Lý Hoài còn chưa trở về, Nguyên Tư Trăn liền kiểm kê bọc hành lý của mình, lúc nàng đến đây bất quá cũng chỉ có một chiếc đèn hoa sen, muốn đi cũng không có gì có thể mang theo, chỉ cần chuẩn bị chút phù chú ẩn nấp với mấy trận pháp, để tránh bị Lý Hoài truy tung.
Nàng đẩy Ngọc Thu ra khỏi phòng ngủ, một mình lục tung xem có để sót thứ gì quan trọng hay không, ai ngờ lục đến cái bàn nhỏ bên cạnh giường, lại lục ra quyển « Ngọc Đăng ký » quen thuộc.
Quyển « Ngọc Đăng ký » này xác thật bị Lý Hoài đọc qua rất nhiều lần, góc sách cũng bị cong lại.
Nàng tùy ý lật vài tờ, lại nhìn thấy phía trên còn có lời phê chú giải bằng nét bút lông mạnh mẽ của Lý Hoài.
"Từ ngữ trau chuốt có hoa không quả, tình tiết ảo tưởng, hão huyền."
Nguyên Tư Trăn nhếch miệng, lại lật thêm vài tờ, lại thấy đều chi chít mấy lời phê bình, tức giận đến quăng sách lên trên giường, ngữ khí khó chịu nói: "Ảo tưởng hão huyền thì không phải ngươi cũng tin sao!"
Dứt lời, lại quỷ thần xui khiến mà cầm lấy quyển « Ngọc Đăng ký », dọn vào trong tay nải chứa xiêm y muốn mang đi.
Hiện giờ chỉ chờ một thời cơ, là có thể chuồn đi.
Lúc này, bên kia phủ Uất Trì Thượng Thư trong thành Trường An, một bữa tối đoàn viên hỉ nhạc vừa kết thúc, Uất Trì tiểu thư trở lại căn phòng đã dọn dẹp sạch sẽ, tùy ý nằm lăn ra trên giường êm Cẩm Tú, giơ tay lên chộp lấy quyển « Ngọc Đăng ký » mới đọc được một nửa, tiếp tục đọc.
Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng ta thấy thế, trêu ghẹo nói: "Nếu tiểu thư yêu thích thoại bản như vậy, nô tì sẽ đi mua nhiều mua chút."
Uất Trì tiểu thư nhếch khóe miệng khẽ mỉm cười, lắc đầu, "Mới lạ thôi, ta nhiều năm như vậy chưa từng đọc thoại bản."
"Vậy xem ra sống ở thôn trang kia thật không thú vị, Nương Tử làm sao mà sống nổi vậy?" Nha hoàn có chút thương tiếc hỏi.
"Đọc kinh." Uất Trì nhỏ Nương Tử lơ đễnh đáp, ánh mắt chỉ dừng lại ở trên sách.
Nha hoàn còn cho là mình nghe lầm, lại lặp lại một lần, "Đọc kinh?"
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, lại nghe Uất Trì tiểu thư nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói mấy thứ viết bên trong quyển « Ngọc Đăng ký » này đều là thật? Tấn Vương điện hạ cùng Vương phi thật sự là tình thâm như thế sao?"
"Thoại bản tất nhiên là bịa đặt, nhưng mà cái quyển này thì có rất nhiều người tin, còn nghe đồn quyển này vốn là do Tấn Vương điện hạ phái người viết, nhưng muốn tạo thanh danh tốt nên nói là Vương phi." Tiểu nha hoàn nghĩ nghĩ nói.
Uất Trì tiểu thư nâng sách lên trước ngực, nụ cười trên mặt càng đậm, "Như vậy sao, Tấn Vương điện hạ thật là có tâm."
"Đúng vậy đó, đáng tiếc Nương Tử trở về trễ..." Lời này vừa nói phân nửa, tiểu nha hoàn liền ý thức được mình nói sai, vội vàng ngậm miệng lại.
Ai ngờ Uất Trì tiểu thư chẳng những không trách nàng ta, còn lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Tại sao không nói tiếp? Ta muốn nghe câu sau."
"Nô tì nói là...!nếu tiểu thư sớm trở về một chút, nói không chừng vị trí Tấn Vương phi kia chính là của tiểu thư rồi." Tiểu nha hoàn do dự nửa ngày, mới hạ giọng nói: "Chẳng qua tiểu thư cũng không cần tiếc, Thượng Thư đại nhân chắc chắn sẽ chọn cho người một mối hôn sự còn tốt hơn!"
Uất Trì tiểu thư cười khúc khích, trong mắt như có điều suy nghĩ, lại không nói gì nữa, mà chuyên tâm đọc tiếp quyển « Ngọc Đăng ký » trong tay.
- ------------------------------------
Sau đó mấy ngày, Nguyên Tư Trăn đều không hề nhìn thấy bóng dáng Lý Hoài, ngẫu nhiên có khi gặp được, nàng muốn nhân cơ hội hỏi hành trình của hắn, nhưng luôn luôn chưa nói được vài câu, Lý Hoài liền vội vàng rời đi.
Một Vương phi thân phận hiển hách muốn rời khỏi thành Trường An mà không bị ai phát hiện, tất nhiên không thể đơn giản dịch dung một chút liền chạy, một là đột nhiên mất tích như vậy quá mức cổ quái, Lý Hoài chắc chắn lập tức sinh nghi, hai là ảnh vệ của Lý Hoài rất nhiều, xung quanh hoàng thành đều có nhân thủ của hắn, khó tránh khỏi bị phát hiện dấu vết, bị bắt trở về.
Biện pháp tốt nhất, chính là giả một cái chết không thể tìm được thi cốt, còn không thể xảy ra trước mặt Lý Hoài.
Nguyên Tư Trăn không nghĩ tới quay một vòng lớn, lại quay về chuyện giả chết nữa rồi, nàng đã có dự định, chờ một ngày nào đó Lý Hoài không thể trở về phủ, nàng liền tìm cớ cùng Quốc Công phu nhân đi chùa trên núi, tìm thời cơ làm bộ rơi xuống vách núi.
Kế hoạch này tuy thật khả thi, nhưng không nghĩ đến mãi không đoán được hành tung của Lý Hoài.
Khi nàng đang lo lắng sứt đầu mẻ, lại nhận được thiếp mời trong cung, ngày mai là sinh thần của Cao Quý Phi, thánh thượng đặc biệt thiết yến ăn mừng cho bà ta.
Chuyện này nàng đã sớm biết, nhưng lại quên mất sau đầu, nhìn thấy thiếp mời mới nhớ tới, như vậy mấy ngày này lại là cơ hội tốt có thể nói chuyện với Lý Hoài, liền lập tức sai người đi chọn mua hạ lễ.
Mãi đến ngày thứ hai muốn ra cửa, nàng mới lại gặp được Lý Hoài phong trần mệt mỏi trở về.
"Vương Gia, mấy ngày nay chàng thật sự mệt nhọc, rất nhiều ngày đều không thấy bóng dáng đâu, để một mình ta ở trong Vương phủ bên trong, thật không có gì thú vị." Nguyên Tư Trăn lên xe ngựa, ngồi vào bên cạnh hắn, giận trách.
Lý Hoài mỉm cười, nói khẽ: "Có việc cần giải quyết."
"Vậy về sau cũng phải như thế sao?" Nguyên Tư Trăn đánh giá thần sắc của hắn, thử thăm dò nói.
"Tâm tư phụ hoàng, không nói chính xác được." Lý Hoài ngắn gọn đáp.
Lời này của hắn cũng không giả, Lý Duyên Khánh mấy ngày nay phân công cho hắn rất nhiều chuyện, lập tức làm cho Lý