Cô nam quả nữ không ở trên yến tiệc, chạy đến rừng mai vắng vẻ không có mấy người, Nguyên Tư Trăn nhìn thế nào cũng cảm giác không đúng, nhưng Lý Hoài lại không giống như loại người càn rỡ đa tình, nàng tuy có nghi hoặc, nhưng không dám lên tiếng quấy rầy, thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về hướng bên kia.
Cũng không biết Lý Hoài đứng ở chỗ này bao lâu, lúc này không ngờ lại quay người đi trở về, dọa Nguyên Tư Trăn co rụt vào gốc cây bên cạnh, sợ chính diện đụng mặt hắn.
Cũng may bên trong đình nhỏ kia, tiểu cô nương lại lên tiếng hô: "Tấn Vương điện hạ, xin dừng bước." Lý Hoài mới dừng bước.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới nhìn rõ, người trong đình chính là Uất Trì tiểu thư nàng mới vừa gặp, trong lòng nàng càng không hiểu, Uất Trì tiểu thư đang muốn đang làm cái gì? Đang đêm khuya lại ngồi trong rừng mai hoàng cung vẽ đèn lồng gì chứ.
"Tấn Vương điện hạ." Giọng nói của Uất Trì tiểu thư uyển chuyển thanh thúy, nàng ta một tay nhấc chiếc đèn lồng đi đến sau lưng Lý Hoài, đồ án hồ điệp thêu trên mép váy đung đưa theo bước chân, sinh động như thật, "Không biết Tấn Vương điện hạ cảm thấy ta vẽ cái đèn này như thế nào?"
Nguyên Tư Trăn không thấy rõ thần sắc của Lý Hoài, chỉ thấy hắn có chút quay đầu, dò xét cái đèn lồng kia trong chốc lát, mới nghe hắn nói một câu không biết hỉ nộ: "Cũng được."
Uất Trì tiểu thư khẽ cười một tiếng, "Chỉ là cũng được thôi sao? Ta ở thôn trang nhiều năm như vậy, sống không có gì thú vị, suốt ngày chỉ thích loay hoay mấy thứ đồ chơi này, lại vẫn không được một lời khen của điện hạ."
Lý Hoài nghe vậy cũng không đáp lời, Uất Trì tiểu thư liền giơ đèn lồng lên trước mặt hắn, mặt lộ vẻ ngượng ngùng nói: "Điện hạ có nguyện nhận lấy cái đèn lồng này của ta?"
Nữ tử tự mình tặng hoa đăng cho nam tử, Nguyên Tư Trăn thông minh như vậy, làm sao còn chưa đoán ra ý định của Uất Trì tiểu thư? Nàng chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, thật không thể nghĩ ra đã mười mấy năm, trong đầu Uất Trì tiểu thư vẫn còn hình bóng Lý Hoài.
Lý Hoài trầm mặc một hồi lâu, mới lạnh giọng nói ra: "Đèn lồng này là tự tay Uất Trì tiểu thư làm, ta há có thể đoạt thứ yêu thích của người khác?"
Uất Trì tiểu thư vẫn không từ bỏ, không thèm để ý trong khu rừng mai này có thể sẽ có người đến bất cứ lúc nào, tiếp tục nói: "Tình cảm chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, chẳng qua chỉ là một chiếc đèn lồng, điện hạ cũng không muốn nhận? Hay là nói; điện hạ sớm đã quên mất ta không còn một mảnh?"
Dù cho Nguyên Tư Trăn không thích đi bình luận người khác, lúc này cũng không nhịn được oán thầm trong lòng, lúc ngươi cùng Lý Hoài quen biết, chỉ sợ đều là mấy đứa hài tử lông còn chưa có mọc dài, làm gì có thể nói đến hai chữ tình nghĩa chứ.
Chẳng qua nàng ngược lại không nghĩ tới, Lý Hoài nghe xong lời này, lại không hề do dự xoay người rời đi, bỏ lại Uất Trì tiểu thư một mình đứng ngay tại chỗ.
Nguyên Tư Trăn vội vàng ngồi xổm người xuống, tránh khỏi ánh mắt Lý Hoài m, chờ hắn đi xa rồi nàng mới chui đầu ra, thấy Uất Trì tiểu thư cầm đèn lồng ngồi trở lại trong đình, trên mặt nhìn không ra chút không cam lòng nào, chỉ có chút thất lạc hất hất hai chân, thấp giọng thì thào: "Quả nhiên thoại bản đều là bịa đặt."
Thoại bản?
Nguyên Tư Trăn nhìn cái đèn lồng trên tay nàng ta, lại nhìn nhìn phương hướng Lý Hoài đi xa, không khỏi nhớ tới tình tiết bên trong quyển « Ngọc Đăng ký », chẳng lẽ cái vị Uất Trì tiểu thư này là đang bắt chước tình huống nàng cùng Lý Hoài lần đầu gặp mặt bên trong quyển « Ngọc Đăng ký » hay sao?
Nếu thật sự là như thế, nàng thật sự hoài nghi Uất Trì tiểu thư có phải bệnh còn chưa hết, mượn yến sinh thần Cao Quý Phi để tiếp cận hoàng tử ở nơi cấm địa hoàng cung, chuyện này nếu như bị người nhìn thấy, chẳng những trong sạch của nàng ta không còn, còn gieo tiếng xấu cho Lý Hoài.
Cũng may Lý Hoài là người có tâm tư thanh minh, không có bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc.
Nguyên Tư Trăn cũng không muốn ấn nấp nữa, tìm thời cơ lặng lẽ trở lại đường lớn, vẫy tay với Ngọc Thu cách đó không xa, dẫn người về yến hội.
Ngay sau khi nàng rời đi không lâu, Ngô Vương Lý Mộc một mặt âm trầm xuất hiện bên cạnh đình nghỉ mát.
Hắn mới rồi vừa cùng Lý Hoài trò chuyện bên cạnh rừng mai, nhất thời không hài lòng lại bị Lý Hoài đâm chọt vài câu, liền mất hứng nói chuyện tiếp, rầu rĩ không vui đi vào trong vườn mai.
Ai ngờ ở chỗ lương đình vắng vẻ này, lại có một vị nữ tử cực kỳ mỹ mạo ngồi trong đình, trong tay còn cầm một chiếc đèn lồng, ánh sáng vàng nhạt nhu hòa chiếu vào trên mặt của nàng ta, cực giống như tiên tử trong bức họa, Lý Mộc vốn là người thích sắc đẹp, thấy nữ tử kia ăn mặc không giống như phi tử của phụ hoàng, liền tiến lên hỏi: "Xin hỏi cô nương là tiểu thư nhà nào?"
Uất Trì tiểu thư đầu tiên là sững sờ, sau khi nhìn rõ ràng hình dạng xiêm y người tới, trên mặt lại hiện ra nụ cười ngượng ngùng...!
Đêm hôm ấy, Hoa Lân ở trong Ngự Y Viện nhận được một mật thư Nguyên Tư Trăn truyền đến, trên giấy thì viết phương thuốc, còn lời thật thì giấu bằng thuật pháp, chỉ có Hoa Lân giải xong mới có thể nhìn thấy.
Nguyên Tư Trăn thu thập xong bọc hành lý, luôn cảm thấy thiếu chút gì, mới viết cho Hoa Lân phong thư tín này, đơn giản nói hai câu giải thích tính toán của mình.
Hoa Lân giản lược xem qua, liền thiêu giấy viết thư thành tro tàn, sắc mặt bình tĩnh giơ tay lên lấy quạt xếp bên cạnh, giống như thường ngày mà vào trong thành ngao du, nhìn xem có thể tích lũy thêm cái công đức nhỏ nào hay không.
Từ sau khi xuống núi, nàng ta đã hồi lâu chưa từng gặp sư huynh sư tỷ, lần này gặp lại chưa bao lâu lại muốn tách ra, trong nội tâm nàng ta cũng có chút không nỡ, nhưng nàng ta từ trước đến nay đều hỉ nộ không hiện, người bên ngoài nhìn vào, sẽ chỉ cho là nàng ta lạnh lùng vô tình.
Hoa Lân đi một mình trên đường cái thành Trường An, trong lòng lặp lại kế hoạch rời đi của Nguyên Tư Trăn nhiều lần, sợ ở trong đó còn sơ hở gì, không có chút tâm trí nào để ý chuyện góp nhặt công đức.
Đợi cho nàng ta sắp đi đến bên cạnh cửa thành, bỗng nhiên cảnh giác nhìn về sau một cái, ban đêm gió nhẹ mơn trớn khuôn mặt nàng ta, nhưng không nhìn thấy sau lưng có gì không ổn.
Không đầy một lát, nàng ta liền nghe được tiếng chân Võ Hầu tuần tra, liền lắc mình một cái nhảy vào trong hẻm nhỏ, lúc trở ra, cảm giác kỳ quái kia đã biến mất, có lẽ chỉ là Võ Hầu mà thôi, nàng quá nhạy cảm.
Hoa Lân cũng không tiếp tục dạo đêm nữa, vội vàng hồi cung, chẳng biết tại sao, nàng ta luôn cảm thấy đêm nay gió có chút