Mới sáng ngày thứ hai, Nguyên Tư Trăn liền đứng dậy chuẩn bị ít hành trang cho Lý Hoài, nàng xe nhẹ đường quen cài lên hông Lý Hoài ngọc bội, còn đưa tay nhiều vuốt vuốt một chút, nghĩ thầm đây hẳn là một lần cuối cùng làm chuyện hầu hạ người này, chờ hôm nay qua đi, rốt cuộc không còn phải làm thê tử ôn nhu cẩn thận trước mặt Lý Hoài nữa rồi.
"Vương Gia hôm nay nhất định phải cẩn thận, trên tay còn vết thương chưa lành, ngàn vạn lần đừng để đụng phải." Nguyên Tư Trăn nắm tay hắn cùng đi ra hướng ngoài Vương phủ, nhẹ giọng dặn dò.
Lý Hoài một thân y phục đen tím làm nổi bật bờ vai rộng, khí chất trác tuyệt của hắn, làm người không thể chuyển dời ánh mắt, hắn nhìn Nguyên Tư Trăn hỏi: "Ta không ở nhà mấy ngày, một mình nàng có chán không?"
"Nhàm chán ta liền tìm Quốc Công phu nhân hoặc là Anh nương đi ngao du." Nguyên Tư Trăn nhoẻn miệng cười, đứng trước cửa Vương phủ đối mặt với Lý Hoài, lại sửa sửa cổ áo lại cho hắn.
Lý Hoài nghe vậy, khóe miệng hiếm khi cong lên mỉm cười, "Như vậy rất tốt."
Dứt lời, hắn liền xoay người muốn lên ngựa, ai ngờ Nguyên Tư Trăn lại kéo ống tay áo hắn lại, "Vương Gia..."
"Làm sao vậy?" Lý Hoài có chút nhíu mày, trong mắt hiển hiện một tia lo lắng.
"Không có gì." Nguyên Tư Trăn đè xuống cảm xúc lung tung trong lòng, nhón chân lên tiến đến bên tai Lý Hoài, bờ môi kề sát vành tai của hắn, khẽ nói một câu có chút hiu quạnh: "Đi đường cẩn thận."
Nàng vừa buông xuống mũi chân, liền lại phủ lên mặt nụ cười xán lạn, trong mắt lại tràn đầy ôn nhu, tựa như thê tử bình thường tiễn trượng phu rời đi.
Ai ngờ Lý Hoài lại lập tức quay mặt đi, trong nháy mắt đó, nàng phảng phất nhìn thấy sắc mặt của hắn đại biến, ngay cả bả vai đều có một chút run rẩy, Nguyên Tư Trăn tưởng mình nhìn lầm, vừa định nói thêm cái gì, liền thấy Lý Hoài nghiêng đầu, sắc mặt trầm tĩnh thâm trầm nói: "Đừng lo."
Nguyên Tư Trăn lúng ta lúng túng khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hắn mấy bước vọt lên xe ngựa, theo xe ngựa biến mất ở cuối con đường.
Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Lý Hoài mới rồi lên xe có chút vội vàng, lại giống như chật vật thoát đi, cũng không vén rèm lên nhìn lại nàng như bình thường.
Nàng khẽ thở dài một hơi, tự nhủ: "Không nghĩ nữa, quản hắn làm gì, cô nãi nãi từ đây trời cao biển rộng, tự do tự tại, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt tên cẩu nam nhân này nữa!"
Sau khi tiễn người đi xong, Nguyên Tư Trăn vẫn như bình thường, chuẩn bị sự vụ ở trong vương phủ, người bên ngoài không nhìn ra nửa điểm không ổn nào.
Đến lúc dùng bữa trưa, nàng mới gọi Ngọc Thu, phân phó muốn mời Quốc Công phu nhân cùng nhau đi tham quan ngắm cảnh, lệnh cho nàng ta chuẩn bị chút đồ ăn uống này nọ, cũng thừa cơ nhét bọc hành lý của mình lẫn vào trong đó.
Tiền bạc trong vương phủ hiện nay đều do Nguyên Tư Trăn quản, mặc dù Lý Hoài khi đó từng hứa hẹn, sự thành sẽ lấy vạn kim hồi báo, hiện nay nàng cũng không dám thật sự cầm đi một vạn kim trong sổ sách, chỉ cầm tiền bạc mà nàng để dành được một năm nay đi mà thôi.
"Lợi cho hắn." Nguyên Tư Trăn đếm lấy ngân lượng trong túi, có chút không cam lòng nói.
Trước khi rời khỏi Vương phủ, nàng không muốn nhìn toà nhà lớn mà mình đã ở đây gần một năm nay thêm chút nào, có lẽ là sợ mình không nỡ, hay là sợ mình quá mức khác thường làm cho người ta hoài nghi, thấy Ngọc Thu thu thập đồ vật xong, liền không chút nghĩ ngợi ngồi lên xe ngựa.
Khi đến Tần Quốc Công Phủ, Nguyên Tư Trăn lại không nhìn thấy Lữ Du Anh ra nghênh tiếp, chỉ có quản sự phủ Quốc Công đứng ở bên ngoài, thế này thật không phù hợp với tính tình Lữ Du Anh nha.
Nàng vừa xuống xe, còn chưa kịp hỏi một câu, liền nghe quản sự Quốc Công Phủ kia nói: "Vương phi đến không đúng lúc, phu nhân cùng Uất Trì Thượng Thư phu nhân đã đi Phong Minh Sơn."
"Vậy Nhị tiểu thư đâu?" Nguyên Tư Trăn kinh ngạc nói, nàng vốn muốn hẹn Quốc Công phu nhân đi chính là đi Phong Minh Sơn, không nghĩ lại không đúng lúc như thế.
"Nhị Nương Tử cũng cùng đi." Quản sự Quốc Công Phủ hành lễ nói.
Nguyên Tư Trăn im lặng khẽ gật đầu, cũng trách nàng hôm nay rời đi quá mức vội vàng, nàng không có cơ hội xác định hành trình của Quốc Công phu nhân.
Lại trở về xe ngựa, Ngọc Thu có chút do dự hỏi: "Vậy chúng ta còn đi không?"
"Đương nhiên phải đi chứ, người của Quốc Công phủ cũng đến đó mà, sao lại không tiến đến tụ hợp cho vui chứ." Nguyên Tư Trăn dặn dò phu trực tiếp đi về hướng Phong Minh Sơn.
Trên Phong Minh Sơn có một chỗ sườn đồi, cực kỳ thích hợp dùng để giả chết, mặc dù nàng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm giác không để Quốc Công phu nhân nhìn thấy cũng rất tốt, miễn cho hù đến lão nhân gia bà, ở đây vẫn còn hạ nhân Vương phủ hạ nhân, cũng có thể đứng ra làm chứng.
Xe ngựa lọc lọc chạy về hướng ngoại ô, chưa tới một canh giờ, liền đến giữa sườn núi Phong Minh Sơn, nàng liền vén màn cửa lên, bảo xa phu đi qua một con đường vắng vẻ.
Ngọc Thu không hiểu hỏi: "Dọc theo đường lớn này đều là biệt viện tửu quán, còn có chùa miếu có thể ngắm cảnh, Quốc Công phu nhân cùng Nhị Nương Tử xác thật sẽ đi đường lớn đó."
Nguyên Tư Trăn thưởng thức phong cảnh dọc bên đường, một mặt thích ý nói: "Đường nhỏ ngắm cảnh mới tốt nhất, lên đỉnh núi rồi, khi nào vòng về thì lại đi đường lớn, có thể gặp mọi người."
Đường núi càng đi càng chật hẹp, có lẽ trước đó vài ngày có mưa, cho nên trên đường đọng lại không ít bùn đất, xe ngựa đi chậm chạp, Nguyên Tư Trăn thấy cách sườn đồi cũng không xa, liền hô: "Xe ngựa khó đi, Ngọc Thu, ngươi đi theo ta đi lên đi."
Ngọc Thu đưa mắt nhìn đường núi, có chút không tình nguyện ôm theo một đống bao túi, đi theo Nguyên Tư Trăn xuống xe ngựa.
Nơi đây người ở thưa thớt, sương mù trên núi mông lung, thật là có mấy phần tiên cảnh.
Tư Trăn đi đến bên cạnh sườn đồi, có chút hăng hái bắt đầu đánh giá, Ngọc Thu phía sau vội vàng hô: "Vương phi coi chừng một chút, kẻo trượt chân!"
"Đừng lo mà." Khoé miệng Nguyên Tư Trăn cười nhẹ, lại bảo Ngọc Thu lo trải nệm êm lên mặt đất, bày rượu ngon đồ ăn ra, như thật sự sắp ngồi thưởng thức mỹ cảnh trong núi.
Mà hạ nhân Vương phủ theo tới đều đứng bên cạnh xe ngựa phía xa, trùng hợp có thể nhìn thấy nàng ở chỗ góc hẹp này, Nguyên Tư Trăn thấy thời cơ chín muồi, bỗng nhiên làm ra một bộ hốt hoảng, che miệng nhìn Ngọc Thu nói: "Ai nha! Xem trí nhớ ta này, sao lại quên mất! Ngươi nhanh chân đi vào trong xe lấy giúp ta giấy bút, cảnh đẹp như thế nhất định phải vẽ xuống, làm thành đèn lồng!"
Ngọc Thu quay đầu đưa mắt nhìn về hướng xe ngựa, xem chừng gọi người bên đó có vẻ không nghe được, lại nhìn Nguyên Tư Trăn một mặt sốt sắng, đành phải đứng dậy đi trở về, vừa đi vừa quay đầu lại nói: " Vương phi ở chỗ này đợi nô tì nha, nô tì lập tức quay lại."
"Đi chầm chậm thôi, đường núi trơn trượt." Nguyên Tư Trăn ở sau lưng nàng ta, ngữ khí nhẹ