Nàng có chút không xác định Lý Hoài có phải đang thử thăm dò nàng hay không, nếu như chuyện Lý Hoài mất trí nhớ không phải là ngoài ý muốn mà là do phù chú gây nên, hắn đã tra được phù chú còn đến hỏi nàng, vậy thì một là hắn là hoài nghi nàng mới cố ý thăm dò, hai là hắn không xác định được ý nghĩa của phù chú.
Thế nhưng nếu nàng nói cho Lý Hoài biết xong, khó đảm bảo hắn sẽ không hoài nghi lên trên đầu mình, dù sao người bên cạnh hắn tinh thông đạo pháp lại có oán hận chất chứa với hắn, chỉ có chính mình.
Mặc dù phản ứng nặng nề trên mặt Nguyên Tư Trăn chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng nàng biết phản ứng này sớm đã bị Lý Hoài nhìn thấy, lúc này nếu lại nói là phù chú khác, chỉ sợ rất khó lấp liếm cho qua, chẳng bằng dùng cái này để nói điều kiện với Lý Hoài, cho dù hắn có hoài nghi mình, cũng dù sao còn tốt hơn ở vào thế hoàn toàn bị động.
"Phù này chú thật sự có nhiều bí ẩn." Nguyên Tư Trăn thả tờ giấy lại trên bàn, ngón tay sờ dọc theo đường vân phù chú một lần, mới chậm rãi nói: "Có quan hệ với chuyện Vương Gia mất trí nhớ."
Lý Hoài nghe vậy, trong lòng run lên, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới lạnh giọng hỏi: "Phù chú có thể làm mất ký ức của người?"
Nguyên Tư Trăn khẽ gật đầu, nàng lưu ý thần sắc Lý Hoài, hắn như vậy xem ra không phải đang thử thăm dò nàng.
"Phù chú có thể làm tổn thương thức hải linh đài, điện hạ mất trí nhớ chính là vì linh đài có lỗ hổng." Nguyên Tư Trăn cân nhắc chút ngôn ngữ một chút, mỗi chữ mỗi câu đều cẩn thận hỏi thăm: "Không biết điện hạ lấy được phù chú này ở nơi nào? Chẳng lẽ chuyện điện hạ mất trí nhớ cũng không phải là ngoài ý muốn, mà có người cố ý gây nên?"
Lấy tính tình đa nghi của Lý Hoài, chắc chắn lập tức hoài nghi lên đầu nàng, Nguyên Tư Trăn không đợi hắn suy nghĩ nhiều, vội vàng rũ sạch quan hệ với chính mình, "Ngày ấy ta đang trên đường đi giả chết bị kêu trở về, sau khi về liền phát giác điện hạ đã mất trí nhớ, không có quan hệ chút nào với ta đâu nha! Chẳng qua người có thể sử dụng pháp này mưu hại điện hạ, nhất định hiểu đạo pháp, còn ở ngay bên cạnh điện hạ..."
Nàng dừng lại một chút, mỉm cười, tiếp tục nói: "Điện hạ không bằng lại tin ta một lần nữa, ta liều một thân bản lĩnh này, nhất định có thể tra sự tình rõ ràng, gỡ được lo lắng cho điện hạ về sau."
Mất trí nhớ đối với Lý Hoài mà nói, thật sự là bước nửa chân vào hiểm cảnh, hắn đã phải xử lý sự vụ triều chính, lại phải phòng bị đám huynh đệ nhìn chằm chằm hắn, không có ký ức liền thành cừu non mặc người chém giết.
Nghĩ đến đây, Nguyên Tư Trăn ngược lại cũng bội phục tâm trí Lý Hoài, có thể bình yên vô sự sống qua thời gian dài như vậy, thậm chí còn tranh được thánh thượng ưu ái, chẳng qua dưới cái nhìn của nàng, Lý Hoài nhất định sẽ không bỏ qua người mưu hại hắn, như thế thì cũng là một cơ hội cho nàng thể hiện một chút.
"Chỉ cần điện hạ có thể đáp ứng sẽ thực hiện khế ước như trước, sau khi kết thúc sẽ để ta bình yên vô sự rời đi." Nguyên Tư Trăn nhìn vào mắt Lý Hoài, đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.
Nhưng đôi mắt thâm trầm của Lý Hoài lại không có gì thay đổi, dường như không hề dao động một chút nào, trong lòng Nguyên Tư Trăn có chút không nắm chắc, có lẽ Lý Hoài đã tra được cái gì, căn bản không cần nàng?.
Thật lâu, Lý Hoài cuối cùng cũng hơi nhíu mày, cong một bên khóe miệng lên, Nguyên Tư Trăn thấy thần sắc hắn bày mưu nghĩ kế như vậy, hẳn nhất định là sẽ bị cự tuyệt, ai ngờ Lý Hoài lại nói: "Nếu ngươi có thể tra ra chuyện yêu dị phía sau, ta liền thả ngươi ra ngoài."
"...!Thật sao?" Nguyên Tư Trăn vốn chỉ ôm lòng muốn thử một lần, không nghĩ tới Lý Hoài thật sự đáp ứng, không khỏi nhoẻn miệng cười: "Điện hạ yên tâm, ta vào Đạo Môn mười mấy năm, chỉ là một cái phù chú, không làm khó được ta!"
Dứt lời nàng liền xoay người di chuyển về hướng cạnh cửa, nhấc chân thử thăm dò hỏi: "Vậy ta có thể ra ngoài sao?"
Lý Hoài không để ý nhìn nàng một cái nào, ý giống như nói cho dù nàng ra ngoài phòng cũng chạy không thoát hắn.
Nguyên Tư Trăn thấy vậy liền thả lỏng trong lòng, bước qua ngạch cửa ra khỏi phòng, nàng đợi hồi lâu, cũng không thấy lại có mũi tên nhỏ bay tới, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, lòng tràn đầy vui vẻ nhảy ra ngoài, nhanh như chớp liền chạy về hướng trong viện mấy bước, còn hô: "Ta đứng đây không đi xa đâu nha!"
Nhìn theo bóng lưng nàng vui vẻ hồi lâu, Lý Hoài mới ý thức được khóe miệng mình lại đang mỉm cười, hắn khôi phục bộ dáng lạnh lùng như thường, trầm mặt suy tư sự tình khiến hắn cực kì kinh nghi này.
Tấm phù chú làm mất trí nhớ là ở trong túi gấm, nói cách khác, cũng không có ai ẩn mình bên cạnh mưu hại hắn, là hắn tự dùng phù chú, là hắn làm cho chính mình mất đi một đoạn ký ức.
Nhưng vì sao hắn lại muốn làm như thế...!Có cái gì không thể không quên đi sao...!
Lý Hoài vừa định nghĩ sâu, trong đầu lại đau nhói lên một mảnh, hắn biết mình không thể sốt ruột, chờ một chút, đợi đến khi ký ức hoàn toàn khôi phục, mới có thể rõ ràng đến tột cùng là cục diện quỷ quyệt gì.
Đây cũng là vì sao hắn đáp ứng Nguyên Tư Trăn đi điều tra, nói không chừng nàng sẽ biết phương pháp mau chóng khôi phục ký ức, chẳng qua hiện nay không thể để cho nàng biết được trí nhớ của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn, chỉ có thể chậm rãi tìm cơ hội hỏi thăm.
"Còn có một chuyện nữa." Lý Hoài cũng đi ra cửa phòng, ngữ khí lạnh nhạt nói.
Nguyên Tư Trăn lập tức mắt cười doanh doanh chào đón nói: "Điện hạ cứ việc phân phó."
"Uất Trì Tài nhân, đúng là yêu tà." Lý Hoài cũng không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
"Hả?" Nguyên Tư Trăn sững sờ, không rõ Lý Hoài vì sao nói như vậy.
Lý Hoài có hơi giơ tay ra hiệu nàng đi theo sau lưng, dẫn người đi về hướng trong chính sảnh, nói ngắn gọn chuyện mình nhìn thấy bức tranh quỷ dị ở điện Tử Thần, chẳng qua giảm bớt chuyện mê hương.
Nhưng Nguyên Tư Trăn phản ứng cực nhanh, lập tức liền hỏi: "Nhìn thấy bức tranh kia xong Vương Gia liền bị như tối qua hở? Đây là do cái gì nhỉ, bức họa kia là xuân đồ hay sao, nhìn một chút liền giống như bị hạ độc luôn?"
Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng lại bén nhạy phát giác được ánh mắt Lý Hoài, đành phải ngừng miệng.
Lý Hoài do dự một hồi, mới chậm rãi nói ra: "Là huân hương trong Thiên Điện có khác thường."
"Thì ra là thế." Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ, lại hạ giọng hỏi: "Vậy cái mê hương tình của nàng ta là hạ cho ngươi? Không phải đang cùng Ngô Vương điện hạ một chỗ sao? Chẳng lẽ cũng muốn ngươi tham gia vào..."
Lần này không cần Lý Hoài trừng nàng, Nguyên Tư Trăn liền tự mình im miệng, nghĩ hồi lâu mới nói: "Thật sự rất kỳ lạ, Uất Trì tiểu thư sống ở thôn trang lâu như vậy, chắc hẳn tính tình là người trầm tĩnh, một nhà Uất Trì