Trước Thiên môn, Diệp Phàm, Vạn Long Hoàng, Bạch
Hổ đạo nhân... dùng máu liều mạng đọ sức, đánh giết gay cấn, mỗi người đều trọng
thương, toàn thân đẫm máu, thậm chí ngay cả Tiên Thai đều nứt ra.
Diệp Phàm tự nhiên là đối tượng trọng điểm bị
chú ý, mọi người đều muốn trước thời hạn diệt trừ hắn, tuy nhiên có Thành Tiên
Đỉnh phòng ngự, hắn vẫn chưa ngã xuống.
Trên thực tế, còn có một nguyên nhân trọng yếu
khác: trong tay Diệp Phàm có Huyết Đan từ trong cơ thể chí tôn cổ đại luyện ra,
có thể so với Thần dược, nếu không có ăn vào đúng lúc, có lẽ hắn thật sư đã chết
đi từ lâu.
Ở trong trường liều mạng đọ sức kịch liệt này,
hắn vài lần trọng thương sắp chết, nhưng sau khi nuốt vào Huyết Đan lập tức phục
hồi như cũ, long tinh hổ mảnh, giúp hắn chiếm cứ ưu thế thật lớn.
Bằng không, hắn hẳn đã là một người chết, dù
có cường đại mấy đi nữa cũng không ngãn chống được mấy vị chí tôn luân phiên
công kích.
Hắn vài lần sống lại mạnh mẽ, cũng bởi vậy mà
chiến cuộc biến đổi, một người khác bị đánh cho thoát hiếm trong cái chết. Đó
là cao thủ Hoàng Đạo vô thượng đến từ Tiên Lăng Mộ toàn thân đẫm máu, sinh mệnh
chi hỏa sắp tắt.
Bởi vì aiừa mấy vị chí tôn cũng đang tính kế lẫn
nhau, không ngừng ngấm ngầm tập kích, không phải kết minh thực sự. Vì vậy “người
một nhà” cũng nằm trong phạm vi bị giết chóc.
Ngoài ra, Bạch Hổ đạo nhân cũng bị thương nặng.
Mà Thiên Môn đó cần hiến tế người thành đạo
chân chính, tự nhiên hai người này dần dần trở thành mục tiêu thay thế Diệp
Phàm.
Truyền đến tiếng vang máu thịt thành bùn, máu
tươi bắn tung toé, chí tôn đến từ Tiên Lãng Mộ bị mọi người hợp lực đánh chết,
máu chảy đám đia, trong này cũng có một phần công lao của Diệp Phàm.
Sự thật chính là tàn khốc như thế, minh hữu ra
tay với hắn, cừu địch ra tay với hắn, ở trong này một khi suy yếu xuống cũng có
ý nghĩa sẽ trở thành mục tiêu của mọi người, bị đánh chết.
Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, vào giờ
khắc này thể hiện ra, thật sự là một loại châm chọc nói không nên lời.
“Ầm!”
Từng mảng lớn xương thịt còn có mưa máu cùng
bay lên, đánh vào trên Thiên môn kia, làm cho nó sáng rực lên, mơ hồ nứt ra một
khe hờ.
Mọi người thấy thế thừa cơ hội ra tay tấn công
mãnh liệt, cùng hợp sức đánh vào Thiên Môn, hy vọng mở ra mà bay vào.
Lúc này Thành Tiên Đỉnh cũng tự hành va chạm mạnh,
không cần ai tế ra nó cùng muốn phá hủy phiến Thiên môn này, chứng minh một thế
giới bất hủ, nhìn xem nhất giới kia rốt cuộc có cái gì.
Đáng tiếc, khe hờ kia rất sáng, không ngừng
tràn ra màn tiên quang, nhưng chính là không đánh ra được.
Có người muốn hóa thành một đạo quang đi vào,
thế nhưng lại gặp phải bị thương nặng. Thân thể biến hóa vô dụng không thể
thông qua Thiên môn kia, nơi đó có pháp tắc vô hình trấn phong.
- Còn chưa đủ! cần hiến tể một vị thành đạo nữa!
Vạn Long Hoàng nói.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn thẳng vào Diệp
Phàm và Bạch Hổ đạo nhân, hai người bọn họ là mục tiêu tốt nhất. Nếu hai người
này chết đi, như vậy vừa khớp còn thừa ba danh ngạch có thể thành tiên.
Bạch Hổ đạo nhân cười thảm, hắn biết chính
mình còn nguy hiểm hơn so với Diệp Phàm, bởi vì hắn tuổi già sức yếu, chiến đến
bây giờ sắp lui ra khỏi lĩnh vực manh nhất khó có thể chống đỡ lâu dài.
- Chư vị đạo hữu chúng ta cố gắng cả đời cuối
cùng nếu chỉ là công dã tràng thì sao? Hôm nay biếu hiện của chúng ta ngay cả
phàm nhân cũng không bằng sao? Thật sự là một loại châm chọc mà!
Thần Thú lộ vẻ sầu thảm.
- Bởi vì chúng ta không có cơ hội, kiếp nầy chỉ
có thể tiến vào một chuyến cuối cùng này!
- Có một số người thực có thể nhẫn nhịn, xem
ra kiếp này đã hạ quyết tâm không ra, như trước lựa chọn trầm mặc!
Vạn Long Hoàng lộ ra vẻ thê lương than thở,
nhìn về hướng Bắc Đẩu.
Nghe nói thế làm cho trong lòng Diệp Phàm run
lên dữ dội: còn có Cổ Hoàng chưa ra, không có hiển hóa, vùng cấm chưa dứt! Điều
này làm cho hắn sởn tóc aáy. Những người đó còn chờ cái gì, như trước không chấp
nhận ở kiếp này sao?
“Ầm ầm ầm!”
Phía sau truyền đến tiếng nổ mạnh: là thiên kiếp
đinh tai nhức óc, một luồng kim quang cắt qua vĩnh hằng, khiến trong lòng mỗi vị
chí tôn đều nhảy rộn.
- Thật can đảm, dám tới nơi này!
- Khó khăn lắm mới thành Đế mà thôi, thậm chí
còn không có viên mãn, cũng dám xông vào Tiên lộ, phá hư đại sự của chúng ta!
- Ngươi, muốn chết!
Mấy vị chí tôn phản ứng không giống nhau, lời
nói rất mạnh miệng nhưng ngay sau đó trên mặt bọn họ đều đột nhiên biến sắc.
Kim Ô Đại đế không phải đã qua độ kiếp giai đoạn
chót, mà vẫn đang trong thiên phạt hừng hực xông vào, phi thường đáng sợ, có lẽ
có thể đả thương đến bọn họ!
Đại kiếp nạn ù ù, phi thường mênh mông, chấn
cho trong lòng bọn họ đều khiếp sợ, thân thể không tự chủ được cùng kêu vang,
như sắp rơi vào trong thiên phạt.
Đây là một hồi đại tai nạn đáng sợ! Mặc dù bọn
họ phẫn hận, nhưng trong lòng sinh dự báo xấu, trước mắt lại không thể không
tránh né mũi nhọn, bằng không có thể thật sự phải lật thuyền trong mương.
Thần kiếp vô lượng trải rộng bao phủ nơi đây,
khôn cùng không bờ bến, chấn cho Tiên lộ phía sau đều vỡ nát, quá mức khủng bố.
Mọi người ở hiện trường ngoại trừ Diệp Phàm, đều
đã từng vượt qua loại đại kiếp nạn thành Đế đáng sợ nhất này. Bọn họ rơi vào
trong đó, nếu như không chống lại thì không sao, một khi chống lại có thể lại
phải thể nghiệm mùi vị độ kiếp khi còn trẻ tuổi.
Thế nhưng họ đã già lão rồi, mặc dù thăng hoa ở
vào lĩnh vực mạnh nhất, cũng không thể chịu đựng nổi đại kiếp nạn đến một lần nữa
như vậy.
Bởi vì lúc đó sẽ kéo dài thời gian rất lâu, sẽ
hao hết lực lượng cuối cùng của họ. Mặc dù giận dữ, trong miệng quát mắng,
nhưng trong lòng lại không thể không thán phục: Con Kim Ô này thực biết tính kế,
tuyển chọn lúc này tiến vào, thật sự có điểm khiến mọi người không thể chịu đựng
được.
Ai cũng không nghĩ tới, một con Kim Ô lại biến
đổi hết thảy nơi này.
Kim Ô Đại đế dã tâm bừng bừng, không cam lòng
Tiên lộ bị đóng kín lại, trở thành người ngoài cuộc, nên trong lúc chính mình
còn chưa hoàn toàn thành công độ kiếp đã vọt tới. Một khắc hắn cũng không dừng
lại, giương cánh đánh vào Thiên môn, bày ra lực lượng khiến mọi người ở đây đều
rúng động.
Huyết khí ngập trời, mặc dù Kim Ô Đại đế cũng
gặp phải bị thương nặng ở trong lôi kiếp, toàn thân đẫm máu, nhưng ý chí chiến
đấu lại không gì sánh nổi, dùng hết khả năng có được va chạm mạnh vào Thiên môn
kia.
Mà đáng sợ nhất chính là, thiên kiếp vô cùng tận
giáng xuống lại toàn bộ nện trên Thiên môn, vô cùng kịch liệt, khiến tâm thần mọi
người chấn động mạnh.
Vào giờ khắc này, mọi người đều vết máu loang
lổ, bị động chịu đựng sét đánh, muốn chống lại nhưng lại sợ độ kiếp, không chống
lại thì không chịu nổi nữa rồi.
Diệp Phàm mang theo cái đỉnh xanh, quyết đoán
lui về phía sau, rời xa nơi này.
Nhưng phiến thiên kiếp này quá mênh mông,
trong quá trình này, hắn không ngừng bị đánh trúng. Điều này làm cho hắn cười
khổ, quá khứ hắn từng sử dụng phương pháp này đánh đại địch, hạ gục đối thủ,
không nghĩ tới có một ngày có người cùng dùng cách này đối phó với hắn, cũng nếm
được loại mùi vị này.
Mặc dù quá khứ hắn vẫn luôn không sợ lôi hải,
dùng thiên lôi để rèn luyện khí lực, nhưng lúc này cũng không thể không tạm
lánh. Bởi vì đây là Đại đế kiếp, là lôi quang đáng sợ nhất thế gian, nếu như dẫn
lửa thiêu thân thật sẽ không hay ho lắm.
Hơn nữa hắn còn muốn tranh giành danh ngạch
Tiên lộ, không có thời gian ứng phó với mấy thứ này.
Các vị chí tôn khác cùng rút lui, đi tới mảnh
đất bên
cạnh phiến Tiên vực này, may mà ở trong này cũng đủ rộng lớn, có thể so
với tinh hệ mênh mông, bọn họ ở ngoài quan sát.
Trong quá trình thối lui, mọi người đều bị sét
đánh mặt xám mày tro, thậm chí da tróc trán cháy xém, máu chảy đám đia... bởi
vì không có dùng toàn lực chống lại sợ dẫn tới thiên kiếp.
Kim Ô Đại đế hót dài cộng minh với này phiến
thế giới này, như một đầu Tiên Vương tòa kim quang ức vạn trượng, nhiều lần tấn
công vào Thiên môn, đồng thời lợi dụng đại kiếp nạn oanh kích.
Ở trong tiếng nổ vang “ầm ầm...”, khe hở Thiên
môn mờ rộng thêm một ít, nhưng chung quy không thể lay chuyển.
“Boong...”
Tiếng chuông vang lên, Kim Ô thần chung do Đạo
Kiếp Hoàng Kim luyện chế thành thiêu đốt lên dao động đạo tấn công tới, xuyên
qua khe hở, muốn đánh vào bên trong Tiên vực.
- Không biết lượng sức! Còn không có chân
chính đại viên mãn đâu, đã vọng tường thành tiên! Ta xem ra ngươi chết cùng
không biết là chết như thế nào!
Mấy vị chí tôn cười lạnh.
Kim Ô tộc Đại đế tới vừa lúc, bọn họ chuẩn bị
tế sống hắn.
Không hẹn mà hợp, bao gồm Diệp Phàm ở trong đó
đều chuẩn bị ra tay, vận dụng thủ đoạn cấm kỵ, phải đánh chết lão Kim Ô ở Thiên
môn để huyết tế.
Thế nhưng kẻ thành Đế đều thỏng linh nhất là
hiện tại hắn chiếm được thiên địa tán thành, toàn thân Kim Ô Đại đế đều được đạo
thanh tẩy, ngay khoảnh khắc hiểu ra, trước mắt hắn không phải lúc thành tiên. Vả
lại nếu trì hoãn tiếp ở nơi này ắt có đại nạn! Hắn hiệp với thiên kiếp vô cùng
tận, chuyển mình quay về.
- Sát!
Mấy đại chí tôn ra tay, nhưng cũng đều biến sắc,
thiên kiếp vô lượng tới rồi, bọn họ lại bị bao phủ.
“Ầm!”
Ở trong vầng hào quang sáng lạn, nơi này đã xảy
ra đại chiến kịch liệt, mấy vị chí tôn có chút buồn bực, không dám toàn lực
công kích, vì sợ thần kiếp tới người.
Nhưng dù vậy, địa phương này cũng sôi trào, bị
đánh tới trời sụp đất nứt.
“Phốc!”
Kim Ô Đại đế nổ tung, toàn thân đẫm máu, đầy
trời đều là lông chim màu vàng bay múa, tuy nhiên hắn rất nhanh trọng tổ thân
thể, phát ra một tiếng rít gào, phóng vọt đi hướng ra ngoài.
“Boong...”
Hoàng kim đại chung lay động, rồi sau đó “ầm”
một tiếng nổ tung. Binh khí thành đạo của hắn vừa mới sinh ra liền bị đánh nát,
hóa thành mảnh nhỏ hoàng kim đầy trời.
Máu Kim Ô Đế tưới trên Thiên môn làm cho nơi
đó ù ù rung động, khe hờ một lần nữa thành lớn, như là sắp phá mở ra.
Trong miệng Yêu tộc Đại đế rống giận, phong
lôi mãnh liệt, Hỗn Độn Lôi Quang bùng lên, hắn không tiếc dẫn tới thiên kiếp
mang tính hủy diệt, kéo đại kiếp nạn giáng xuống bổ về phía mọi người.
Không thể không nói, đích xác lần này khiến mọi
người kiêng kỵ.
Nhưng mấy vị chí tôn là hạng người nào chứ! Họ
cũng đều đã từng vượt qua một bước này, liền vận dụng bí thuật cấm kỵ phát động
công kích.
Kim Ô tộc Đại đế tuy rằng đã đi xạ, nhưng thân
thể lại liên tục vỡ nát ba lần, mỗi lần đều là sau khi vừa trọng tổ liền vỡ
nát, máu nhuộm nơi đây, nhưng hắn chung quy cũng mang theo mảnh nhỏ đại chung
chạy thoát.
- May mắn sống sót, nhưng cũng không khẳng định
có thể viên mãn.
- Loại trạng thái này của hắn rất không ổn định.
Tuy nhiên hoàn toàn là hắn tự tìm lấy! Còn không phải Đại đế viên mãn cũng dám
đến tranh giành với chúng ta. Thật dã tâm quá lớn!
Phía sau mấy người đều cười lạnh liên tục.
Đột nhiên, Vạn Long Hoàng biến sắc, hắn phát
hiện Bạch Hổ đạo nhân khóe môi hiện lên vết máu, lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Tinh huyết của Kim Ô đạo nhân không chỉ tế lên
trên Thiên môn, mà còn có một phần bị Bạch Hổ đạo nhân cắn nuốt, hắn vừa rồi
cách gần nhất nên chớp được cơ hội này.
Nguyên vốn hắn là một trong mục tiêu săn giết
của mọi người, sớm đã suy yếu không chịu nổi, kết quả hiện tại bổ sung tinh huyết
lại khôi phục hơn phân nửa.
- Mấy vị các ngươi cũng thấy được, con Kim Ô
kia còn không tính viên mãn, nhưng tinh huyết của hắn cũng có tác dụng, làm cho
khe hở Thiên môn mở lớn ra không ít, không bằng chúng ta bình tĩnh trở lại, trước
đưa Thánh thể ra đi như thế nào?
Thần Thú đề nghị như vậy.
- Ta không có ý kiến!
Bạch Hổ đạo nhân gật đầu. Sau khi hắn uống máu
có vốn trở lại, sớm trấn định, dĩ nhiên không sợ.
- Vậy cứ quyết định đi! Chúng ta trước giải
quyết hắn, không được công phạt lẫn nhau! Lần này phải tuân thủ ước định!
Vạn Long Hoàng nói. Trên đầu hắn binh khí
Hoàng lấp lánh hào quang vàng tím đáng sợ.
- Thánh thể Nhân tộc! Chúng ta muốn mời ngươi
giúp chúng ta mở ra Thiên môn này, bằng không ngươi hiểu được hậu quả!
Xích quang lấp lánh Phượng Sí Lưu Kim Tòa chấn
động, truyền ra tiếng quát vô tình.
Bốn đại chí tôn cắt đứt Tiên lộ, ngăn chặn Diệp
Phàm ở nơi đó. Mỗi người đều lộ sát khí, bảo hắn tiến tới công kích Thiên môn,
bằng không sẽ chung sức giết hắn.
Diệp Phàm đảo ánh mắt, vẫy tay một cái, cái đỉnh
đồng xanh kia hạ xuống, xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, sáng lóng lánh, màu
xanh rực rỡ, vạn lũ hào quang tường hòa.
“Ầm!”
Đột nhiên, Diệp Phàm còn chưa có động tác sỉ, ở
sau lưng hắn, Thiên Môn kia lại chậm rãi mở ra, lộ ra một thế giới tiên gia màu
sắc rực rỡ, mênh mông khó lường!