Thiên môn mở ra, hiện ra một thế giới rộng lớn!
Đó là Tiên vực sao? Núi cao trời mênh mông, với
thần đằng, tiên thụ sinh trưởng, phong cách cổ tang thương, như là sinh trưởng
gần cả trăm vạn năm lâu xa như vậy.
Nhưng vì sao có một tầng sương mù tràn ngập,
thoạt nhìn rất xa.
Mọi người bức thiết muốn xem cho rõ ràng,
nhưng quá mức hư ảo, không thể hiểu thấu.
“Ầm!”
Màn ánh sáng uy áp hừng hực đánh tới, giống
như từng đóa từng đóa thần hoa nở rộ, rực rỡ mà sôi động, hào quang sáng ngời
chiếu rọi thiên cổ, vượt qua cả bộ cổ sử sinh linh.
- Đúng thật là Tiên giới sao?
Trong nháy mắt này, thanh âm của chí tôn cổ đại
đều run run. Ngủ đông trăm vạn năm, rốt cục nhìn thấy Tiên giới rồi sao? Quả thực
khiến mọi người ngạc nhiên vui mừng mà lại lo sợ không yên, cảm giác không đúng
thực.
- Là Tiên vực, tiến vào địa phương mộng ước rồi
sao?
Vạn Long Hoàng nói.
Chí tôn cùng từng trải qua thời trẻ tuổi, cũng
như Diệp Phàm từng huyết khí tràn đầy như biến, đứng sừng sững ở trên đỉnh
phong cao nhất thời đại, chúng sinh kính ngường, hào hùng vạn trượng, bễ nghễ
chín tầng trời mười tầng đất.
Bọn họ có mộng ước, có tình cảm mãnh liệt, có
chí hướng to lớn, nhưng tất cả hết thảy đến cuối cùng bị tan biến trên con đường
thành tiên này, vì thế mà vứt bỏ và buông xuống nhiều lắm.
Thân nhân, bằng hữu, hồng nhan... Từng người đều
rời xa bọn họ mà đi, trở thành nhúm đất vàng, chỉ có chính họ vì sống sót mà
không từ thủ đoạn, gian nan chịu đủ giày vò để sống sót.
Là vì cái gì? Chính là vì giờ khắc này, leo
lên tới Tiên vực, chân chính thành tiên!
Hiện tại thời cơ tới rồi, giấc mộng trở thành
sự thật, vì sao hai mắt lại mơ hồ? Có lệ rơi.
- Con gái!
Vạn Long Hoàng phát ra một tiếng gào xé nát
tim gan. Hắn nhìn Tiên vực, sau đó lại thoắt nhìn thẳng vào Diệp Phàm, sát khí
ngập trời.
Hắn vì thành tiên đã vứt bỏ nhiều thứ, bao gồm
khi Long nữ chết đi hắn đều đang ngủ say, trong vô tri vô giác tích tụ lực lượng,
hiện tại quay đầu nhìn lại có đau xót vô cùng tận.
- Ha ha ha...
Bạch Hổ đạo nhân cười to, gần như điên cuồng,
đầy đầu tóc trắng toát như cỏ rậm, cuối cùng nước mắt rơi đều bật cười.
Bao nhiêu lão huynh đệ, bao nhiêu đồng bọn, từng
cùng hắn cùng nhau sóng vai chiến đấu, quên hết sống chết... Kết quả là hắn
thành công, mà những người thân cận nhất kia lại sớm đã mất đi, trở thành xương
khô nằm ở trên đường kia.
Hắn leo lên tới tuyệt đỉnh, nhưng lại không
còn có người nào quanh hắn cùng nhìn xem phong cảnh sáng lạn này.
- Tới giờ khắc này, vì cái gì lòng thực mất
mát, thậm chí có chút đau thương!
Lại một vị chí tôn thở dài thê lương.
Rõ ràng dựng thân ở tuyệt đỉnh huy hoàng nhất,
nhưng lại thiếu người của năm xưa. Chính mình đơn độc hiu quạnh, đã không có
thân tình, tình yêu, chỉ còn lại có mấy đối thù.
- Mà trọng yếu nhất chẳng lẽ chính là con đường
này hay sao? Khoảnh khắc khi nguyện vọng thực hiện, chỉ còn lại có cô tịch muôn
đời, ta không cam lòng mà! Ta khát vọng cùng các ngươi chung hưởng huy hoàng!
Năm tháng có không quay đầu lại, ta muốn mang các ngươi tới đây, cùng ta bước
vào Tiên vực...
“Đông!”
Vang lên một tiếng nổ như sấm rền làm bừng tỉnh
mọi người: Thành Tiên Đính bay lên, muốn xông vào Tiên vực, kết quả gặp phải
đòn nghiêm trọng. Ngay lối vào kia có phù văn Tiên đạo lấp lánh.
- Ô! Phát sinh chuyện gì vậy?
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
Thành Tiên Đỉnh vướng lại trước Thiên môn, tiến
thối không được, rung chuyển mãnh liệt, một cái lại một cái phù văn lạc ấn trên
nó, muốn thay đổi tất cả Thần liên pháp tắc trên vách đỉnh.
- Đây là thanh tẩy trước khi thành tiên hay
sao? Mau ngăn cản nó!
Mấy vị chí tôn rống to.
Đây là sắp thành tiên đây mà! Màn ánh sáng vô
tận, toàn bộ chìm sâu vào bên trong cái đính đồng xanh, làm cho nó thoạt nhìn
càng ngày càng thần thánh, rất nhiều phù văn lạc ấn trên vách đỉnh, muốn làm
cho nó lột xác và thăng hoa.
Mấy đại chí tôn đánh tới phía trước, muốn ngăn
cản hết thảy chuyện này. Bởi vì danh ngạch thành tiên có hạn, nếu để cái đính đồng
xanh chiếm một vị trí, bọn họ sẽ ít thêm một phần hy vọng.
Lúc này, Diệp Phàm cũng không còn là đại địch
hàng đầu của họ!
“Ầm!”
Hào quang uy áp hừng hực công tới, toàn bộ
đánh vào cái đỉnh, mấy người liên thủ định đánh nát nó.
Diệp Phàm dĩ nhiên sẽ không bằng quan đứng
nhìn. Không nói gì khác, chỉ riêng phần quan hệ với đứa nhỏ kia hắn cũng không
thể trơ mắt nhìn, liền thi triển bí thuật cấm kỵ, công kích mấy đại chí tôn.
Địa phương này lập tức hỗn loạn, bùng nổ hỗn
chiến, Thần thuật bay múa, pháp tắc dầy đặc, một đạo lại một đạo đan vào, trở
thành màn lưới ánh sáng sáng lạn.
- Nhất định phải trở thành một kiện đồ vật
sao? Ta không muốn như vậy đi vào, giúp ta giải thoát ra đi!
Bỗng nhiên, trong Thành Tiên Đỉnh truyền đến
thần niệm thẳng vào tâm hải của Diệp Phàm.
Thời khắc mấu chốt này, ý chí trong cái đỉnh đồng
xanh tràn ngập không cam lòng và bất khuất, phải vượt thoát đi ra, nó không muốn
chỉ là một kiện binh khí mà thôi.
“Ầm!”
Cái đỉnh đồng xanh bị mấy vị chí tôn đánh bay
ra, khó có thể dừng lại lâu trong đó.
- Grừ...
Một con bạch hổ đột ngột phóng vọt tới, tiến
vào Thiên môn thay thế cái đỉnh đồng xanh. Kết quả liền phát sinh chuyên y như
vậy, nó bị vướng lại nơi đó, phù văn Tiên đạo lấp lánh chìm vào trong cơ thể hắn.
“A...”
Đây là một loại thống khổ thảm thiết, nhưng lại
phải làm tan biến đại đạo vốn có của hắn, phải biến thành trật tự của một giới
khác, nhưng đạo của Đại đế làm sao có thể nói diệt liền diệt? Nên tự động đối
kháng kịch liệt.
Bạch Hổ đạo nhân toàn thân máu thịt nổ tung,
phù văn lấp lánh, hắn thiếu chút nữa nổ tung tại đương trường, đây là một loại
lột xác thống khổ, khiến mọi người sởn tóc sáy, giống như phải đánh nát rồi mới
trọng tổ.
Màn ánh sáng vô cùng tận lao ra chìm sâu vào
trong cơ thể bạch hổ, cùng vọt vào trong máu thịt của Diệp Phàm và mấy vị chí
tôn, vô cùng thánh khiết.
Diệp Phàm có một loại cảm ngộ, suy nghĩ đúng y
như năm đó khi hắn lập đạo, vượt thoát ra khỏi vũ trụ trước đó, hết thảy cũng
không còn tồn tại. Mà pháp và đạo ngày xưa còn thành lập nữa sao? Ngày nay ứng
ngôn rồi, hết thảy đều phải tan biến!
Đây là một loại đại kiếp nạn đáng sợ, không có
người nào biết có biến đổi thành công hay không.
“Ầm, ầm, ầm!”
Thần Thú, chí tôn của Huyết Hoàng Sơn. Vạn
Long Hoàng đồng loạt ra tay, không hy vọng Bạch Hổ thành tiên, triển khai một
kích đáng sợ nhất.
“Phốc!”
Thân bạch hổ cực lớn nổ tung, toàn thân đều là
máu, rồi sau đó bay vọt trở về, ở xa xa trọng tổ thân thể, tràn ngập căm hận phẫn
nộ.
BỊ gián đoạn như vậy khiến hắn vừa phẫn nộ lại
vừa bất đắc dĩ. Đây là sự thực không thay đổi được, lột xác cần thời gian nhưng
không có người nào cho hắn cơ hội.
Cứ như vậy, Vạn Long Hoàng, cùng với chí tôn
xuất từ Huyết Hoàng Sơn ngày nay đã hóa thành Phượng Sí Lưu Kim Tòa cũng đều
trước sau tiến vào Thiên môn. Thế nhưng kết quả tất cả đều bị người khác đánh
bay ra.
Muốn đi vào lột xác, quá trình này cần thời
gian, không có một chút biện pháp, ai cùng không nguyện ý người khác thành tiên
trước, mấy người bị vướng lại ngay trước Thiên môn này.
Chỉ có Diệp Phàm không có nếm thử, cùng một chỗ
với Thành Tiên Đỉnh, hy vọng nghĩ biện pháp khác đột phá, hắn không muốn một
mình thành tiên, thế giới này còn có vướng bận nhiều lắm.
Mà những chí tôn này đều sớm đã vứt bỏ hết thảy,
cuộc đời này chỉ có một mục tiêu: bản thân mình tiến vào Tiên vực!
- Ta suy đoán, loại thanh tẩy này sẽ mang đến
biến hóa khó có thể đo lường được, dù sao cũng phải làm tan biến hết dấu vết
Hoàng Đạo của chúng ta, vạn nhất có biến, một đời tu luyện đều thành số không
đó!
Thần thú chau mày.
- Này! Ta đề nghị, trước để một người đi vào,
nhìn thử xem hắn sẽ phát sinh biến hóa thế nào, cuối cùng
cùng nhau ngăn cản hắn!
Bạch Hổ đạo nhân vừa nói, vừa nhìn thẳng vào
Diệp Phàm.
Mấy người lập tức hiểu được ý của hắn, muốn
dùng Diệp Phàm trở thành một vật phẩm thí nghiệm, vì để bảo hiếm bọn họ nhất định
phải làm như vậy.
Diệp Phàm là cấp số cường giả này, chú định sẽ
là một mối uy hiếp, dùng hắn hiến tế Thiên môn, có lẽ là lựa chọn tốt nhất... Bốn
người cùng nhau xông tới.
- Các ngươi tường muốn lưu ta thì lưu được ta
sao?
Diệp Phàm cười lạnh, tay nâng Thành Tiên Đỉnh,
bước một bước ức vạn trượng, chạy thoát ra xa.
Ngay sau đó, hắn cất bước tiếp, rồi cũng không
quay đầu lại đi xa, xông ra ngoài Tiên lộ, tiến vào thế giới đại vũ trụ trước
đó, buông bỏ hết thảy nơi đây.
Mấy người ngẩn ngơ, sau đó nhìn thoáng qua
nhau.
- Truy đuổi! Lưu lại hắn sau này là tai họa!
Hơn nữa ta thực cảm thấy nhất định phải dùng một cao thủ Hoàng Đạo làm thí nghiệm
mới yên tâm, bằng không ta luôn không yên lòng!
- Có đạo lý! Nếu cơ sở Hoàng Đạo của chúng ta
bị tan biến, lại còn không thành tiên được, vậy chẳng phải là kết cục thật buồn
cười và thật bi ai sao!
Trên Tiên lộ động đất, mọi người đánh đi ra,
cùng chung đuổi giết Diệp Phàm, vô cùng kịch liệt, thần quang chiếu sáng tinh hải.
Trong giới hồng trần, mọi người đều chấn động,
tất cả đều ngây dại, đã xảy ra chuyện gì? Chí tôn rõ ràng đã đánh vào Tiên lộ,
vì sao lại đuổi giết đi ra.
Chẳng lẽ nói... lại phát sinh hắc ám náo động!
Vừa nghĩ tới khả năng này, sắc mặt mọi người đều
trắng bệch không có một chút màu máu. Nếu như thế, đúng thật là một trận chiến
diệt thế rồi đây!
Chém giết thảm thiết, máu Đế chiếu sáng tinh
không.
- Diệp Phàm! Ngươi trốn đi đâu, vũ trụ mênh
mông, cũng không có chỗ cho ngươi dung thân, nhanh chóng cùng chúng ta cùng
nhau đạp lên Tiên lộ đi!
Thần Thú quát to.
Thế nhân đều khó hiểu. Vì sao nói như vậy?
Thành tiên là một chuyện tốt, mà Thánh thể Diệp Phàm như thế nào lại rời bỏ vậy?
Còn làm cho mấy vị cổ tôn đuổi giết đi ra, nhất định có bí ẩn.
- Sát!
Mọi người một đường truy sát, Diệp Phàm chân đạp
bí quyết chữ “Hành”, một đường vượt tinh hà, đảo mắt liền biến mất. Mặc dù là cổ
tôn so về tốc độ cũng không theo kịp hắn.
- Ngươi cho là thoát được sao?!
Bach Hổ đao nhân ngồi xuống, bắt đầu thôi diễn.
Vạn Long Hoàng thì lại con ngươi lạnh như
băng, nói vô tình:
- Hắn có thể trốn, không dễ bắt được. Nhưng
còn có thân nhân, bằng hữu của hắn, cứ bắt bọn chúng tới giết chết từng người,
xem hắn có quay đầu lại hay không.
Lời nói lạnh lẽo tàn khốc có thể đóng băng vũ
trụ. Bọn họ không phải nói suông rồi thôi, không ngờ lại ngồi xuống cùng nhau,
chung sức thôi diễn, một cái lại một cái phù văn bay lên, rực rỡ khiếp người,
chiếu rọi vũ trụ.
- Hả?
Diệp Phàm vô cùng kinh hãi, bốn ý, chí tôn
liên thủ, khiến trong lòng hắn hiện lên một lũ bóng ma, cực nhanh bay đi về hướng
một vực.
- Ta cảm giác hắn để lại một ít ấn ký ở trong
phiến vũ trụ này, khai sáng một ít thế giới hỗn đôn, nhưng rất bí ẩn!
- Tìm đươc một cái rồi, chúng ta cùng nhau
đinh vi, có thể tìm đươc!
Diệp Phàm dựng thân ở dưới tinh không theo dõi
sát sao, chuẩn bị liều mạng huyết chiến.
“Ầm!”
Đột nhiên, một thế giới hỗn độn nổ tung, máu
thịt bay tung, chết vô số, mấy đại chí tôn như là Ma Vương đạp nát phiến không
gian này.
Đám người Hắc Hoàng, Đông Phương Dã, Tiểu Tử
rơi xuống, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, rồi sau đó sợ run, bởi vì huyết khí
chí tôn ngập trời.
- Các ngươi muốn chết!
Diệp Phàm rống to, cảm ứng được dị thường, trước
tiên tới hiện trường, chặn ngang ở trước mặt mọi người.
- Đại ca ca!
Cô bé ở phía sau kêu lên.
Ai cũng không nghĩ tới, chí tôn đánh tới nơi
này, một hồi đại sự phi thường giáng xuống, tình thế nguy hiểm...
- Trách ta!
Thành Tiên Đỉnh tự trách. Bởi vì nó biết, khi
nó trọng tổ, đứa nhỏ bị kêu gọi đi, khi đột phá phiến thế giới hỗn độn này đã để
lại sơ hở, vì vậy hiện tại bị chí tôn tìm được.
- Sao không chạy trốn nữa?
Bạch Hổ đạo nhân cười lạnh.
- Giết con gái của ta, chém tộc nhân của ta, ngươi cũng có
ngày hôm nay sao? Đồng loạt tính sổ với ngươi, diệt mười tộc của ngươi!
Vạn Long Hoàng nói giọng ác liệt. “Phù” một tiếng,
mấy thiên binh thiên tướng ở gần phía trước bị đạp thành máu bùn.
Với thực lực của hắn mà nói, một động tác tùy
ý là có thể hủy diệt một mảnh tinh vực, cố ý như thế là có ý hiến uy.
- người không chạm ta, ta không chạm người.
Người ta giết đều có lý do hẳn phải chết! Mà các ngươi thì sao, đều là vì lợi
ích của bản thân, vì để thành tiên mà aiẫm lên chúng sinh. Ta xem kiếp này, các
ngươi ai cũng không thành tiên được, đều phải đứt đoạn giấc mộng trước Thiên
môn, trọn đời vô duyên với nó!
Diệp Phàm hét lớn, ngãn cản ở phía trước, mà
Thành Tiên Đỉnh với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đều đang rất nhanh thu người, bảo vệ bạn
cũ và hết thảy người liên can.
- Đại ca ca! Ta kề vai chiến đấu với huynh!
Cô bé tiến lên. Tuy rằng nhỏ bé, gương mặt
tràn ngập tính trẻ con, nhưng cũng thật sư rất nghiêm túc.