Diệp Phàm cười to, nhưng thần sắc lại vô cùng
lạnh lùng như sắp đóng băng vạn dặm, không có một chút ấm áp, hắn bình thản
nói:
- Ta lòng dạ hiếm độc à! Còn các ngươi nếu
không tới giết ta, sao có thể như thế, rõ ràng là chính mình muốn đi tàn sát,
còn gán trên đầu của ta, không cảm thấy buồn cười sao?
Hai đại chí tôn trợn mắt nhìn, cảm thấy trong
lòng thực bực tức. Hiện tại khắp vũ trụ đều đang bàn tán đạo thương của Diệp
Phàm, không nghĩ tới hết thảy đều là giả, nhưng có mấy người có thể biện giải?
Trường đại kiếp nạn kia rành rành trước mắt mọi
người, Diệp Phàm chống lại vạn đạo, gặp phải bị thương không thể tưởng tượng,
cuối cùng hao hết tinh lực lại đi độ Đế kiếp của chính mình, đích xác rơi vào tử
cục.
Kết cục cuối cùng hắn rơi vào thân hủy đạo phế,
cũng không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều hợp tỉnh hợp lý, bởi vì bất cứ người
nào chứng kiến một kiếp kia đều phải cho là như thế, hắn quá tự phụ!
Nhưng ai ngờ, hắn rồi lại tính kế!
Kiếp nạn đáng sợ nhất thế gian cũng không phế
bỏ được hắn, lại bị hắn lợi dụng như vậy, tĩnh lặng chờ đại địch tới cửa. Điều
này thật sự có điểm đáng sợ.
Hai đại chí tôn lúc này đều giết chặt nắm tay,
đối với loại kinh ngạc cùng với bước vào bẫy này có cảm giác rất không thích
thú, hận không thể tung một chưởng đánh chết tươi người kia.
Thế nhưng bọn họ biết, ngày nay Thánh thể Diệp
Phàm xưa đâu bằng nay, chân chính vô địch thiên hạ, cho dù là bọn họ ở vào lúc
cường thịnh tới đây chiến một trận, cũng không thể thủ thắng.
- Sư phụ cẩn thận! Trên người bọn họ có một kiện
cấm khí!
Tiểu Tùng nhắc nhờ. Vừa rồi hắn như bị hãm vào
vùng bùn, đây không phải là pháp khí bình thường.
Cái gọi là cấm khí uy lực thật lớn, vượt qua
vũ khí thông thường, nhưng chỉ có thể vận dụng vài lần, thọ mệnh của pháp khí
có hạn.
Đại đế luyện chế cấm khí tự nhiên không phải
là nhỏ, bọn họ là vì giết Diệp Phàm mà đến, tất nhiên phải là một đại sát khí.
Lúc này cả ngọn núi nơi này yên lặng ngăn cách
với bên ngoài, là cấm khí này nổi lên tác dụng, vây khốn Diệp Phàm, làm cho nơi
này trở thành địa phương không có pháp không có đạo.
- Không sao!
Diệp Phàm bình tĩnh nói, rồi nhìn chằm chằm
vào hai đại chí tôn.
Người vừa rồi bị đánh nát nắm tay, cổ tay máu
chảy đám đia, chỗ tay đứt tái sinh sau đó bình tĩnh lại. Con ngươi vô cùng lạnh
lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:
- Ngươi ra vẻ trấn định, thực tế ngươi nhất định
đã bị thương nặng, không sống được!
- Nghĩ rằng như vậy là dọa chúng ta khiếp sợ
thối lui sao? Sau khi dùng hết khả năng phát ra một kích như vậy, ngươi còn có
thể ra tay tiếp được sao?
Một vị khác chí tôn cũng nheo mắt, lộ sát khí
nói.
- Vậy các ngươi lại đây thử xem rồi biết ngay!
Diệp Phàm cười lạnh, một bộ dáng không thèm để
ý tới.
- Sát!
Một người ra tay, cấm khí phát sáng giáng xuống,
phải bao phủ Diệp Phàm, giam cầm pháp và đạo của hắn, muốn tạm thời hạn chế đạo
hạnh của Diệp Phàm.
“Ầm!”
Thế nhưng, làm cho bọn họ sắc mặt trắng bệch
chính là: Diệp Phàm vươn ra một bàn tay chộp tới cấm khí trên bầu trời, “rắc” một
tiếng, liền hóa thành bột mịn, làm cho giam cầm của địa phương này bị tan rã.
Cùng lúc đó Diệp Phàm động, nhanh đến khiến
người ta khiếp sợ, khó tin. VỊ chí tôn kia rút lui, nhưng căn bản tốc độ không
thể so với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghịch chuyển dòng chảy thời gian, lập
tức đi ra phụ cận, va chạm kịch liệt với hắn. Mới giao thủ mà thôi liền kéo xuống
một cánh tay của hắn, chấn cho hắn nửa người nổ tung.
Trên vòm trời truyền đến tiếng rống giận dữ,
người kia khiếp sợ: đạo ngân trên người Diệp Phàm, những đạo thương bị phản phệ
kia không phải là giả, như thế nào còn có thể khủng bố như thế?
Hắn thẳng hoa cực hạn, nhanh chóng tránh né.
Cùng lúc đó, một người khác cũng công lại đây,
khoảnh khắc thiêu đốt thần hỏa, tấn công tới trạng thái đỉnh phong nhất của đời
người, bằng không bọn họ không thể chống lại địch thủ, hẳn phải chết không thể
nghi ngờ.
Tiểu Tùng định lại đây, nhưng Diệp Phàm xua
tay bảo hắn thủ ở một bên.
Trên người Diệp Phàm bùng nổ khí tức khủng bố,
chấn động khắp nhân giới, đây là thủ đoạn của Đại đế không sứt mẻ. Tuy rằng hắn
toàn thân đều là vết máu, nhưng cái loại cường thế này, cái loại chùm tia sáng
này không gì sánh nổi, như sắp ép sụp thiên địa.
- Một Đại đế chân chính, uy thế ở phía trên
Kim Ô!
Các nơi vũ trụ, phàm là chí cường giả đều cảm ứng
được loại khí tức này, tất cả đều sợ run, ai vậy? Rất nhanh bọn họ hiểu được,
đây là Thánh thể Diệp Phàm.
- Như thế nào có thể, hắn không phải trọng
thương sắp chết sao? Hiện tại lại hóa thành Đại đế không sứt mẻ, quả thực rất dọa
người ta giật mình!
Giờ khắc này, thế gian củng không biết có bao
nhiêu người trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều ngẩn người. Diệp Phàm sắp chết, kết
quả diễn biến thành loại tình huống này, thật sự có chút quỷ dị.
- Hắn đang đợi chí tôn tới cửa, khí phách thật
lớn nha!
Có người thở dài, rốt cục thì hiểu được.
- Ta không tin, hắn nhất định đã bị thương,
lúc ấy từ phía trên vạn đạo rơi xuống, trên người hắn lỗ máu và đạo thương chẳng
lẽ là giả sao? Một điểm rõ ràng nhất là, cũng không nhìn thấy dấu ấn của hắn kết
hợp với thiên tâm!
- Sai làm rồi, đạo của hắn khác biệt, chân
thân đạp trên vạn đạo, tự nhiên không cần như thế, hắn nhất định đã thành Đế rồi,
hiện tại khí tức đã xác nhận không thể nghi ngờ!
Các nơi vũ trụ chấn động mạnh, một ít chí cường
giả tiến đến Thiên Đình, hy vọng tìm hiểu rõ ràng.
- Thánh thể Diệp Phàm ngươi...
Một vị chí tôn nửa người biến mất, bị một chưởng
của Diệp Phàm chặt đứt, vả lại binh khí của hắn cùng bị đánh thành sắt vụn. Chưởng
chi của Diệp Phàm lưu động màu vàng, vô kiên bất tồi.
Giờ khắc này chí tôn sợ hãi rồi! Loại thủ đoạn
này dù là chí tôn hắn ở thời điểm tráng niên cũng không theo kịp! Đúng thật là
xuất hiện một nhân vật sánh vai với Đế Tôn rồi sao?
Đại chiến kịch liệt, hai vị chí tôn thăng hoa
cũng không là đối thủ của Diệp Phàm, tuy rằng trên người hắn có vết máu nhưng vẫn
trấn định mà ung dung.
- A...
Một người bị Diệp Phàm tung một chưởng bao phủ,
rồi sau đó chụp bắt lại. Đây là quyết một trận tử chiến, thời gian giao thủ
không tính ngắn, cũng không lâu lắm liền bị Diệp Phàm bắt giữ một người như vậy.
- Tại sao có thể như vậy?
VỊ chí tôn kia đều phát mộng, ngay cả Hoàng thái
cổ như hắn đều bị thua không có chút thể diện như vậy.
Hắn cùng từng vô địch thiên hạ, cùng từng bễ
nghễ nhân gian, cũng từng vang dội cổ kim, nhưng hiện tại lại đại bại như vậy,
ngay cả bằng tư thái cường thịnh trở về nhất định cùng phải đổ máu.
- Chẳng lẽ đúng thật là một... Thiên Đế quật
khởi sao?
Hắn thất hồn lạc phách, không thể chấp nhận
chuyện này là thực, ra sức giãy giụa.
Kết quả Diệp Phàm dùng sức bóp một cái, trong
lòng bàn tay rực rỡ trong suốt, chí tôn hóa thành máu bùn, thân thể nổ tung,
khó có thể đào thoát, sau đó lại giam cầm nguyên thần lại đây.
VỊ chí tôn kia sởn tóc sáy, đây là loại thủ đoạn
nghịch thiên cỡ nào, Thánh thể Diệp Phàm không thể địch, ngày nay giết bọn hắn
không hề cố hết sức như trước kia. Nhất là cái loại trấn định và ung dung này,
cùng với ánh mắt lãnh liệt kia làm cho trong lòng hắn run rẩy, không kiềm nổi
kinh sợ thối lui.
“Ầm!”
Diệp Phàm toàn thân phát sáng, mặc dù trên người
có miệng thương tích nhìn thấy ghê người, như là người bệnh hoạn, nhưng lại vẫn
vô cùng mạnh mẽ. Ngay khoảnh khắc đánh tới.
- Ta không tin ngươi không có bị thương!
Chí tôn co đại het lớn. Điên cuồng công kích,
tiến hành đại quyết đấu.
Diệp Phàm lấy tay quét qua, đối phương máu
tươi phun bắn ra, vị chí tôn này thối lui, thất tha thất thểu, hai tay đều là vết
máu, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tuy nhiên, hắn phát hiện khóe miệng Diệp Phàm
cũng tràn ra vết máu, thương thể không phải giả, có một loại cảm giác bệnh hoạn.
- Sát!
Hắn điên cuồng công kích, muốn làm hao chết Diệp
Phàm.
- Đáng tiếc, các ngươi phán đoán
sai làm rồi!
Tuy ta có bị thương, nhưng không có nghiêm trọng như vậy, giết các ngươi như vậy
là đủ rồi!
Diệp Phàm khẽ nói.
“Ầm” một tiếng, pháp lực vô thượng bùng nổ, dị
tượng, Thiên Đế Quyền đều xuất hiện, dập nát vạn vật, xuyên thủng thiên vực,
đánh đập phía trước máu bắn tung toé.
- A...
VỊ chí tôn này kêu to một tiếng, thân thể bị
đánh rách tả tơi, mi tâm trào ra đầy máu, bay tung lên.
Hắn không chống lại được công kích bá tuyệt của
Diệp Phàm, sắp ngã xuống.
Cuối cùng, Diệp Phàm vươn ra bàn tay to, chụp
bắt hắn bóp nát, chỉ lưu lại nguyên thần. Hắn muốn từ trong thức hải của hai người tìm vị
trí của Cổ Quáng Thái Sơ, Thương Thương, để đến tiêu diêt.
- Thánh thể thành Đế rồi!
Sự kiện này như là sóng thần cuồn cuộn chấn động
thế gian. Tới giờ khắc này, mọi người ý thức được, chuyện này ảnh hưởng quá lớn.
Hắn không chỉ là ở dưới tình huống có dấu ấn
thiên tâm của Đại đế đương thời và vạn đạo áp chế vẫn thành Đế, ngoài ra hắn
còn có một thân phận, là Thánh thể không thể thành đạo... Hiện tại hắn một lần
đột phá toàn bộ.
Toàn thân Diệp Phàm xương cốt vang động “đùng
đùng”, huyết khí thiêu đốt, vết thương nhanh chóng biến mất, lổ thủng tay quyền
trước sau đều khép lại, vả lại dấu vết phản phệ của vạn đạo ở trên người hắn
cũng bị lau đi.
Duy nhất không hài hòa chính là, nơi khóe miệng
của hắn còn tràn ra một vệt máu, có chút ốm yếu, hiển nhiên thật sự có chút đạo
thương.
Tiểu Tùng tiến lên, đưa lên một gốc cây Dược
Vương, trên mặt có vẻ âu lo, sợ Diệp Phàm xảy ra chuyện bất trắc.
- Không có việc gì đâu!
Diệp Phàm cười cười, rồi sau đó nhìn về phía
phương xa, vẻ mặt ác nghiệt và nghiêm túc, nói:
- Đạo hữu là tới trợ giúp ta à?
Kim Ô Đại đế từ trong bóng tối đi ra, đầu tiên
là trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Đạo hữu tuyệt thế! Đánh vỡ ma chú Thánh thể
nhất mạch không thể thành đạo, vang dội cổ kim, chân chính ý nghĩa vô địch
thiên hạ, có thể xưng là Thiên Đế!
Yêu đế thở dài, thực lực của Diệp Phàm khiến hắn
cúi đầu khuất phúc. Hắn cảm thấy được, đây là một loại người như Hoang Thiên Đế,
ai sinh cùng một đời với người như vậy, trong cạnh tranh đạo chú định phải bi
ai rồi.
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- Đạo hữu tu tâm dường tính, cuộc đời này đạo
hữu vẫn là Đại đế, chú định sẽ được ghi tên trong sử sách!
Kim Ô Đại đế còn có thể nói gì nữa, tới đây
may mà không hề ra tay, có lẽ đáng được ăn mừng, có lẽ nên bi ai. Dưới chấn nhiếp
của người này, hắn chỉ có thể thu hồi tất cả tâm tư, phối hợp với đối phương.
Chính theo như lời Diệp Phàm nói với đệ tử: chỉ
cần bản thân cũng đủ cường đại, uy áp thiên địa, ngay cả là Yêu đế cũng phải
thành thật, sẽ cố gắng sáng suốt sốt sắng đem hết khả năng ra tương trợ.
Đúng lúc này, hầu tử, Nhân Ma, Diệp Đồng mọi
người toàn bộ đã trở lại.
Không cần nhiều lời, Diệp Phàm chỉ nói một
câu, phải san bằng vùng cấm, rồi dẫn đầu xé mở vũ trụ, chìm sâu vào chỗ sâu
trong tinh không.
Một ít cường giả chạy tới, từ rất xa nhìn tới
Thiên Đình, tất cả đều thở dài. Thánh thể thành Đế rồi! Đây chính là tới thời đại
huy hoàng thuộc về hắn, một vị Thiên Đế quật khởi!
- Diệp Thiên Đế!
- Lực áp Kim Ô Đại đế, đại sát chí tôn cổ đại,
quét sạch vùng cấm, như vào chỗ không người! Cuối cùng sinh ra một vị Thiên Đế!
Mọi người biết rằng mặc kệ có thừa nhận hay
không, Diệp Phàm thật sự có loại thực lực nghịch thiên này.
Đại chiến bùng nổ, tuy rằng Thượng Thương sớm
đã ẩn nấp trước thời hạn, nhưng Diệp Phàm cường ép thôi diễn đi ra, tìm được
Táng Thiên Đảo, tiến hành đại sát.
Nơi này có hai vị chí tôn, từng cực độ huy
hoàng, nhưng tất cả vinh quang đều chôn vùi ở trong năm tháng. Ngày nay Diệp
Phàm đi tới nơi đây, bắt đầu quét ngang!
Ngay cả hầu tử đều nhếch miệng, thực lực của
Diệp Phàm ngày nay thật kinh người! Hắn là quét ngang mà đi, hai Hoàng thái cổ
thăng hoa cũng không ngăn chống được, ở trong chiến đấu kịch liệt trước sau bị
đánh nổ tung.
- Hay cho một Thượng Thương!
Diệp Phàm chắp hai tay sau lưng, dựng thân
trên hòn đảo tráng lệ mà kỳ dị này. Nó có dạng như một cỗ quan tài, và tương
liên với chín đường long mạch, giống như sắp phi tiên mà đi.
Nơi này quả thực giống y như đúc với chín con
rồng kéo quan tài đồng thau, từng đưa hắn đi vào tinh không. Ngày nay không biết
nó ở phương nào, nơi này gợi lên hồi ức của hắn.
- Hoàng thái cổ củng không phải chủ nhân chân
chính ở nơi đây, chỉ là vô tình phát hiện sau đó lựa chọn ngụ lại ở trong này.
Đây là tiên đảo lưu lại từ thời đại loạn cổ, còn lâu dài hơn xa so với thời đại
thần thoại, không thể truy theo!
Đạo Nhất lên tiếng.
Thượng Thương bị huỷ diệt, chấn động tinh
không, các nơi đều run rẩy, Diệp Phàm lại càn quét thêm một cấm địa Sinh Mệnh.
- Diệp Thiên Đế!
- Thánh thể thật cường đại, thật sự có thể
xưng được là Thiên Để, nhân vật có thể sánh vai Đế Tôn xuất hiện ở kiếp này, ở
trong thời kỳ thịnh thế hoàng kim quật khời!
Các nơi vũ trụ, các tộc đều kinh hãi.
Núi hú biến gào thét, khi tin tức truyền đi khắp
các nơi, rất nhiều sinh mệnh tinh vực khắp vũ trụ đều vang lên tiếng ngạc nhiên
thán phục. Hai chữ Thiên Đế như là có được một loại ma lực kỳ dị.