Thượng Thương trống vắng, từ đó bị tiêu diệt!
Diệp Phàm chắp hai tay sau lưng, đứng sừng sững
ở phía trên, tóc đen tung bay, quần áo dính đầy máu chí tôn, một ngày diệt bốn
chí tôn, tuyệt đối là chiến tích huy hoàng đến khiến người ta kinh sợ.
- Sư phụ, Cổ Quáng Thái Sơ như thế nào cũng
tìm không được!
Diệp Đồng trở về bẩm báo với hắn.
Diệp Phàm gật đầu, diệt Thượng Thương cũng đủ
rồi, hôm nay diệt một vùng cấm đủ rồi, còn một nguồn tai họa cuối cùng có thể
chậm rãi tìm kiếm và xử lý.
Chín đường long mạch vắt ngang, có hình dạng rồng
như chân long ngẩng đầu ngâm dài, muốn nhảy lên chín tầng trời, vọt vào Tiên vực.
- Vì sao giống như vậy?
Diệp Phàm đứng trên Thượng Thương quan sát một
thời gian rất lâu, loại địa thế dãy núi này cổ kim hiếm thấy.
Khó tin nhất chính là hòn đảo tự nhiên phía
sau, đó là một thần đảo có dạng cỗ quan tài, tự nhiên mà thành, nối tiếp cùng một
chỗ với chín đường long mạch.
Hắn đã quan sát cẩn thận tỉ mi, đây là kết quả
của thiên nhiên, cũng không phải do người bố cục thành, quả nhiên là tài nghệ
điêu luyện khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
- Có lẽ, đây là hình thức ban đầu của quan
tài, thời cổ đại có người coi đây là nguyên hình mới làm ra quan tài chăng?
Đạo Nhất lên tiếng.
Kết luận này có điểm buồn cười, nhưng mọi người
lại cười không nổi, bởi vì nơi đây là di tích từ thời kỳ loạn cổ, ở trước thời
đại thần thoại, còn lâu dài hơn so với tất cả văn minh trên thế gian này.
Trung tâm hòn đảo dạng quan tài kia có một cổ
động, tiên khí bốc hơi đầy trời, có sương mờ lượn lờ, thoạt nhìn thần bí mà lại
kỳ dị.
Diệp Phàm bọn họ ở trong này tìm kiếm, nơi đây
trải qua vô số đại kiếp nạn từ muôn đời, giống như là Thần địa mai táng trời
xanh. Tuy nhiên cổ huyệt sớm đã trống không, cái gì cũng không có lưu lại.
Nơi này có một loại khí tức bất hủ, có thể làm
cho tốc độ dòng chảy thời gian chậm lại, hoặc có thể nói là có một loại trường
sinh khí, có thể cấp sinh cơ cho người ta, không đến mức quá sớm suy bại.
- Khó trách trở thành địa phương ngủ đông của
vùng cấm, thật sự là một nơi bảo thổ!
Diệp Phàm than nhẹ, khiến hắn vô cùng kinh hãi
chính là, trên mặt đất hắn thấy được một ít dấu vết, liền dụng tâm đi đo đạc,
thể ngộ, rồi sau đó lộ vẻ sợ hãi.
Lớn nhỏ bằng cờ và cùng hình dạng với cổ quan
đồng thau hắn từng chứng kiến và tiến vào trước kia, điều này thật khiến người
ta kinh ngạc. Diệp Phàm suy nghĩ xuất thần, cỗ quan tài kia từng nằm ngang nơi
này sao? Cuối cùng rời đi!
Hắn lập tức thi triển bí thuật trong Phệ Đã
Kinh truy tìm nguồn gốc, hy vọng có thể nhìn thấy đến tột cùng. Đáng tiếc là thất
bại, bởi vì nơi này từng có nhiều vị chí tôn ngủ say, đã làm tan biến hết thảy
thiên cơ nhân quả.
Mọi người đều lộ ra dị sắc, địa phương này thật
sự rất quái lạ, còn thật sự nghiêm túc đi cảm ứng: trong mơ hồ có một loại khí
tức pháp tắc Tiên đạo làm chậm lại sinh mệnh già cả.
- Đoán không ra, không làm rõ được, năm tháng
loạn cổ thần bí kia thật sự khiến người ta kính sợ mà!
Hắc Hoàng than nhẹ.
Cuối cùng, bọn họ di dời Thượng Thương cũng
chính là Táng Thiên Đảo trở về Thiên Đình, trở thành một đình viện kinh người
khác, để Lão Phong Tử cùng với Nhân Ma... ẩn cư ở trong đó.
Thượng Thương bị tiêu diệt, tin tức này gây chấn
động khắp vũ trụ, uy danh của Diệp Thiên Đế chấn nhiếp nhân giới, huy hoàng tới
cực hạn không còn người nào dám chống lại.
- Sư phụ ngài không việc gì chứ?
Khi hết thảy yên tĩnh lại, Tiểu Tùng lo lắng hỏi.
- Chỉ một chút đạo thương nhưng không làm khó được ta,
các ngươi yên tâm được rồi!
Diệp Phàm nói, khóe miệng tràn ra một vệt máu,
hắn lấy tay lau đi, trong lòng bàn tay thực ướt át tươi đẹp.
- Này...
Mọi người đều trông lại, càng thêm lo lắng.
- Yên tâm đi! Nếu thực có vấn đề, ta sao lại
đi Thượng Thương gây chiến! Cái này không ảnh hưởng gì đâu!
Diệp Phàm mỉm cười.
Sau đó hắn lại dặn dò mọi người, không nên một
mực theo đuổi chiến lực, tránh cho quá mức cương liệt mà dẫn tới bệnh ngầm,
không sớm thì muộn sẽ phát tác.
Diệp Phàm thở dài, đạo thương này của hắn là bệnh
căn rất lâu trước đây lưu lại. Ở thời điểm đó là cảnh giới Vương của Thánh
nhân, hắn đã từng không ngừng ho ra máu ốm yếu, sau lại đột phá cảnh giới Đại
Thánh dường như áp chế xuống, nên không có việc gì nữa.
Nhưng lần này khi đột phá áp chế của vạn đạo,
trở thành Thiên Đế, một chút tỳ
vết nhỏ đó nào ngờ trở thành mầm tai hoạ, toàn
diện phát tác và vỡ ra tạo thành thương thể ngày nay.
Nếu không phải là hắn, đổi lại là người khác ắt
sớm đã hình thần câu diệt.
Đây là vết thương của Thiên Đế, có liên quan với
áp chế vạn đạo và hư ảnh tiên nhân. Không có người nào biết khi hắn độ kiếp gặp
phải bị thương nặng đến mức nào, gian nan vượt qua kiếp nạn.
Tuy nhiên, đạo thương cũng không làm khó được
hắn, thật sự đã bị áp chế, có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Như thế cũng thể hiện
ra công tham tạo hóa của hắn!
Bất Tử Sơn. Thần Khư, Thượng Thương, vùng cấm
như vậy trở thành đình viện của Thiên Đình, quả nhiên là chấn nhiếp muôn đời,
ai có thể sánh bằng? Mấy trận chiến qua đi, thế gian không có người nào có thể
tranh phong.
Trăm năm vội vàng trôi qua, Diệp Phàm đã hơn
hai ngàn chín trăm tuổi, mà Thiên Đình có một số người thật sự già đi, hiển lộ
ra hết vẻ suy yếu.
Năm tháng thực vô tình, không vì ý chí của người
mà thay đổi, sẽ chém bỏ hết thảy. Dù sinh mệnh vĩ đại mấy đi nữa cũng có một
ngày đi tới hướng chung điểm.
- Nhân Ma gia gia. Lão Phong Tử gia gia... sắp
không trụ được rồi!
Một ngày này, Dương Hi tâm tình trầm trọng, đi
lên Bất Tử Sơn bẩm báo với Diệp Phàm.
Diệp Phàm thở dài, nói:
- Nếu thật sự không có cách nào, ta sẽ phong ấn
họ lại!
- Nhưng, họ không đồng ý, không muốn dùng Bất
tử dược, chỉ
hy vọng được chết tự nhiên. Nhất là Nhân Ma lão gia bị phong ấn trừ lại từ thái
cổ tới nay, đã sớm chán ghét rồi!
Dương Hi nói.
Diệp Phàm đứng dậy, trầm mặc không nói gì. Hắn
nhìn về phía chân trời, thương cảm một hồi. Con đường trường sinh khó đi như vậy,
thời gian không chờ đợi ai mà! Hắn còn không có lấy được tiến triển mang tính mấu
chốt, người bên cạnh lần lượt hết người này tới người khác lia đời.
Mười mấy năm sau, Nhân Ma, Lão Phong Tử lần lượt
đi tới chung điểm của đời người, mỉm cười rồi ra đi ở bên trong cổ động Thượng
Thương.
Gió thu quét qua, lá vàng bay tán loạn, mùa
thu này đặc biệt lạnh hơn, khiến lòng người đều cảm thấy rất lạnh.
Hạt mưa rơi dày đặc, Thiên Đình rơi vào cảnh
đau thương, mọi người thực hoài niệm hai vị trường giả! Cuối mùa thu này tràn
ngập thương cảm! Dù có kế thừa vĩ đại cũng có một ngày kết thúc, dù uy thế huy
hoàng cũng có một ngày chung kết! Trên đời ai có thể không chết? Mặc cho ngươi
là thiên kiêu tuyệt đại, mặc cho ngươi tài hoa tao nhã, kết quả cuối cùng cùng
chỉ là một nhúm đất vàng.
Một năm này, một mùa thu này, để lại cho người
ta đau thương khó có thể phai mờ.
Thời gian chảy xuôi, nhoáng lên một cái trôi
qua hơn ngàn năm, Diệp Phàm đã bốn ngàn tuổi, đã đến đỉnh phong của đời người.
Tới giờ khắc này đạo thương của hắn kia không còn xuất hiện, huyết khí như biến,
chí một ý niệm có thể vỡ nát chín tầng trời, vô địch thiên hạ địa hạ!
Cái tên Thiên Đế uy chấn vũ trụ, không còn có
đối thủ.
Thiên Đình đi tới hướng huy hoàng cực hạn! Đừng
nói đương thời không có một thế lực nào có thể chống lại, mà cho dù nhìn xuyên
qua muôn đời, cũng không tìm được mấy địch thủ.
Ngày nay, gần như tái hiện huy hoàng của Đế
Tôn những năm cuối thời đại thần thoại!
Tổ chức Thần xác nhập thêm vào, Tổ Thần đầu bạc
dẫn mọi người đến đầu, hết thảy chỉ vì tồn tại của đứa nhỏ, làm
cho họ chấp nhận
tính chính thống của Thiên Đình.
Đứa nhỏ lại bị Diệp Phàm phong vào trong tiên
nguyên, hy vọng tương lai sẽ thành tựu hơn người, mà không phải ở thời đại này.
Hiện tại Diệp Phàm pháp lực cái thế, có thể nấu chảy hòa tan ra hết thảy nguyên
dịch, nên không thiếu loại Thần trân này.
- Vũ Phong Đại đế ta sớm muộn gì sẽ có một
ngày trở về!
Tiểu mập mạp này là tự đặt tên cho mình, ngụ ý
rõ ràng: hắn phải đứng sừng sững ở trên đỉnh vũ trụ.
Tổ chức Đạo Cung nơi đó cùng không tồn tại,
lão nhân đốn củi, lão nhân răng vàng, còn có đại hán râu quai nón... ba người đầu
sỏ đều trước sau tọa hóa. Trước khi mất đi liền để lại tất cả mọi người cho Diệp
Phàm.
Cháu gái nhỏ của lão nhân răng vàng bị phong ấn
vào trong thần nguyên. Đó là một cô bé trác tuyệt, quá khứ mọi người vẫn tường
là bé trai, được ký thác rất nhiều kỳ vọng. Bằng không năm đó lão nhân răng
vàng cùng sẽ không nói để cho nàng đối phó với Hỗn Độn thể, đối phó với quả trứng
ở dưới Thiên Đao.
Bốn ngàn tuổi, Diệp Phàm đứng sừng sững ở tuyệt
đỉnh nhân đạo, khó cầu bại một lần!
Thế nhưng trong lòng hắn có tiếc nuối. Nhiều
năm qua như vậy hắn luôn cố gắng, muốn khám phá pháp tnrờng sinh, không ngừng
thăm dò và truy tìm, nhưng nói dễ hơn làm!
Việc đã đến nước này, chỉ có chính hắn bước ra
trước một bước đó mới được. Sau đó quay đầu lại để dẫn đường cho mọi người, một
vị lại một vị lão nhân lia đời, làm trong lòng hắn thương cảm.
“Ầm!”
Một ngày này, từ chỗ sâu trong tinh vực nào đó
truyền đến một dao động, người khác có lẽ không cảm ứng được, nhưng với Diệp
Phàm lại là xoát một cái mở ra con ngươi.
Ngay sau đó, Diệp Phàm buông xuống bên ngoài Bắc
Đẩu, nhìn một mảnh tiên thổ hỗn độn bị phá mở ra, nơi đó đại kiếp nạn không ngừng,
lôi quang ngập trời, làm cho tiên thổ cổ xưa kia đều vỡ nát, có tiên quang bay
ra.
Lôi đình rất mãnh liệt, nhưng đó không phải là
mấu chốt, đối với Diệp Phàm mà nói không coi là gì, mà làm cho hắn kinh dị
chính là trong đó có tiên khí tràn ra, rất hiếm thấy.
Ngay sau đó, hắn liền biết người này là ai,
tâm cảnh bình tĩnh xuất hiện gợn sóng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, từng bước bước
tới.
- A, đau chết mất! Con bà ngươi thiên kiếp, có
xong hay không không xong?
- Đau chết được! Lão tặc thiên ngươi nhẹ nhẹ
chút! Ta còn muốn sống lâu vài năm đây! Rốt cục thoát vây, độ Chuẩn đế kiếp, chẳng
lẽ ngươi còn muốn đánh chết ta ư?
- Con bà nó! Ngươi còn đạp lên mặt lên mũi ta!
Ta giận rồi, nếu không xong ta... ta... thật sự sắp xong rồi!
Người này rõ ràng lo lắng không đủ.
Diệp Phàm nở nụ cười, người này vẫn là tính
cách như xưa, miệng rộng tia lia không thay đổi, mặc dù đang lúc độ kiếp đều lẩm
bẩm lằng nhằng không để yên, không hổ là cái loa miệng!
- Cầu ngươi, xin ông trời, ngươi dịu dàng chút
đi! Đến đây đi, nhẹ nhàng giết chết ta đi! Cầu xin đừng bạo lực như vậy!
Một người da tróc thịt bong, toàn thân đẫm máu
nhảy lên lủi xuống với điện mang, kêu la liên tục.
Người đó là Đồ Phi! Biến mất gần bốn ngàn năm
ngày nay mới xuất hiện. Năm đó ở Bắc Cực, Diệp Phàm đã tìm được hắn, nhưng sau
khi từ biệt không còn gặp lại nữa.
Hắn như là biến mất khôi thiên địa, không thấy
bóng dáng.
Dù là Diệp Phàm mọi cách thôi diễn, cũng đều
không thu hoạch được gì, khó có thể tìm ra hắn. Không nghĩ tới hôm nay hắn tái
hiện nhân gian độ Chuẩn đế kiếp.
- Gâu! Người kia là... tên tiểu tử bổn hoàng
truyền tống đi kia?
Đại hắc cẩu cùng đến đây, có hơi chột dạ.
Khi Diệp Phàm rời Thiên Đình, làm cho bọn họ đều
vô cùng kinh hãi. Bởi vì hắn đã hơn một ngàn năm chưa từng bước ra khỏi Bất Tử
Sơn, vì vậy đều một đường theo phía sau.
- Đồ Phi...
Lý Hắc Thủy kích động kêu to, lệ nóng doanh
tròng! Tiểu cường đạo năm đó ngày nay chỉ còn lại có hai ba người.
Bàng Bác cười ha hả, có kích động, cũng có cảm
khái, nói:
- Từ biệt hơn ba ngàn năm, chúng ta còn có thể
có cơ hội uống rượu với nhau, loại cảm giác gặp lại này thật tốt!
- Muốn chết ta rồi! Các ngươi đều còn sống a,
ngao ô...
Đồ Phi kêu to, giống như tiếng sói tru, nhiều
năm qua như vậy thật sự là hắn bị nghẹn hòng rồi.
- Cẩn thận độ kiếp!
Diệp Phàm nhắc nhỡ.
Có một đám người như vậy ở đây, tự nhiên hắn không
có xảy ra vấn đề gì, thuận lợi thăng cấp trở thành một Chuẩn đế.
Hắn rất nhanh vọt lại đây, ôm chầm mọi người,
nước mắt tuôn ra, nhưng lại cười ha hả, vừa khóc vừa cười.
- Ta khinh! Ngươi độ kiếp xong quần áo cũng
không có! Bổn tọa là nam, buông ra!
Long Mã kêu to.
Mọi người cười ha hả.
Khi ôm lấy đại hắc cẩu, ánh mắt Đồ Phi lập tức
dựng thẳng lên, nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn ăn thịt người.
- Bổn hoàng có việc, các ngươi trước tán gẫu,
ta đi trước!
Đại hắc cẩu lập tức iu xìu, muốn chạy trốn. Lần
đầu tiên nó xuống nước như vậy.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Đồ Phi chụp cái đuôi của nó không tha.
- Nam nam thụ thụ bất thân, buông tay!
Hấc Hoàng chuyển động cập mắt to như chuông đồng
nhanh như chớp, cuối cùng nghẹn ra một câu kinh thiên khiếp thần động quỷ như vậy.
Mọi người cười vang.
Đồ Phi gặp lại mọi người, tất nhiên là vô cùng
mừng rỡ, bắt đầu kể lại nhiều năm qua trải qua như vầy.