Tiểu Tùng vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc, dứt
khoát mà kiên quyết, đại thế điêu linh, làm cho người ta cảm nhận được bầu
không khí thê lương này.
Diệp Phàm nhìn đệ tử, nhẹ nhàng thở dài, gật đầu
nói:
- Được!
Đây là một đại sự, ảnh hưởng sâu xa. Thiên
Đình đời tiếp theo không thiếu thiên tài ngút trời, nhưng chung quy là không có
một người như Tiểu Tùng, Diệp Đồng như vậy có thể chiến với chí tôn.
Thịnh thế huy hoàng sắp kết thúc, rất nhiều
người đều già lão rồi, Thiên Đình củng không thể không phòng bị, tối thiểu Cổ
Quáng Thái Sơ đến nay chưa bình định, chưa từng tìm được ở địa phương nào.
Diệp Đồng, Dương Hi biết được, toàn bộ đến
đây, nhìn Tiểu Tùng không khỏi có chút thương cảm, cường đại như bọn họ đi tới
từng bước ngày nay, nhưng vẫn khó tìm được pháp trường sinh.
- Sư phụ! Hãy phong ấn con luôn!
Dương Hi nói.
Diệp Phàm nghe vậy không có gật đầu, thời gian
rất lâu sau mới nói:
- Các ngươi đều không cần phải gấp gáp, sau
khi trở về cẩn thận nghĩ lại, chúng ta còn có Thần dược, có thể cho các ngươi sống
thêm một đời!
Diệp Phàm xoay người, đi lại ở trong Thiên
Đình, chứng kiến phần lớn là gương mặt mới. Mấy ngàn năm trôi qua, một thế hệ
con người mới đổi người cũ, thiên binh thiên tướng thay đổi một thế hệ rồi.
Ngày nay, con nối dòng của đám người Lý Hắc Thủy,
Đông Phương Dã, Lệ Thiên sớm đã trở thành trụ cột vừng vàng trong Thiên Đình,
uy chấn một phương, mà mấy người bạn tốt thì rõ ràng đã già lão rồi.
Bàng Bác trong mái tóc dày rậm sớm đã xen lẫn
những sợi tóc bạc, tuy rằng thân thể vẫn khôi vĩ như trước, thắt lưng rất thẳng
tắp, nhưng chung quy là đã mất đi thanh xuân.
- Bàng Đào! Ngươi cố sắng một chút cho ta, bằng
không phạt ngươi bế quan mười năm, ai cùng không thể gặp lại!
Bàng Bác đang răn dạy huyền tôn, hắn sớm đã
con cháu đầy đàn.
Nơi đó có mấy đứa nhỏ, từng đứa đều khoẻ mạnh
kháu khinh, tràn ngập tinh thần phấn chấn, đang bị lão tổ quát mắng, mặt mày
nhăn nhó tu luyện, thỉnh thoảng lại đưa mắt giễu cợt trêu đùa với nhau.
Diệp Phàm nỡ nụ cười, một thế hệ bọn họ này rất
nhiều người đều đã già, nhưng nhìn thấy một thế hệ trẻ tuổi, hắn có chút vui mừng,
nghĩ tới chính mình năm đó.
Ngày nay, trừ Diệp Phàm nhất mạch này ra, những
người khác đều sớm đã con cháu thành đàn, trong nhà rất náo nhiêt.
Thế hệ trước không ngừng mất đi, thương cảm được
loại tinh thần phấn chấn mới sinh này hòa tan không ít.
- Tiểu Võ! Ngươi đứng lại đó cho ta!
Xa xa, một tiểu hầu tử màu vàng mới mấy tuổi
chạy tới lui vù vù, nhanh như tia chớp, nhe răng nhếch miệng, hiển nhiên vừa rồi
bị trừng phạt một trận.
Bỗng dưng, một bàn tay to màu vàng xé rách hư
không, thò lại đây, nấm lên tiểu Thánh Viên Tiểu Võ, Thánh Hoàng tử xuất hiện,
một tay bắt được chính đứa con của mình.
Diệp Phàm tức cười! Trong tất cả hậu đại, hậu
nhân của hầu tử nhất mạch khiến người ta hao tốn tâm sức nhất.
Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch sinh dục lực cực
thấp, cho tới bây giờ. Hầu tử rốt cục cũng chỉ có một đứa con, thiên phú thực lực
cường đại kinh người, có nói nổi bật nhất trong hàng tiểu bối cũng không sai biệt
lắm.
Mà tiểu hầu tử này cũng được Thiên Đình ký
thác kỳ vọng rất cao, hy vọng nó có thể vượt qua bậc cha chú.
Nếu nói về mẫu thân của tiểu Thánh Viên, lai lịch
cũng cực kỳ kinh người, đúng là Lục Nhĩ Mi Hầu quyết đấu nhiều năm với Thánh
Hoàng tử. Năm trăm năm trước khi hầu tử dẫn nàng trở về, quả thực dọa khiếp cả
thiên hạ.
Không hề nghi ngờ, nàng cũng là một cường giả
tuyệt thế, cường đại kinh người, vô hình trung làm cho thực lực của Thiên Đình
chỉếm được bổ sung rất mạnh.
Mới đầu. Diệp Phàm, Bàng Bác, Hoa Hoa đặt tên
cho tiểu Thánh Viên là Tôn Ngộ Không, pháp danh gần với Thắng Phật. Tuy nhiên gặp
phải mẫu thân này cực lực phản đối, từng đuổi đánh Hoa Hoa mười vạn dặm, hắn phải
chạy trối chết.
- Hầu ca! Đứa nhỏ không thể dạy như vậy a!
Diệp Phàm nói.
Tiểu Võ đáng thương hề hề gật đầu, mắt to đầy
nước mắt, nói:
- Con cũng không dám nữa, phụ thân không cần
đánh!
Khi Diệp Phàm biết, tiểu hầu tử đại náo thiên
cung, cùng một đám hậu đại của thiên binh thiên tướng chơi đùa, thiếu chút nữa
hủy đi chủ điện của Thiên Đình, thật có điểm nói không ra lời.
Diệp Phàm rời đi, trong lòng hắn đã quyết định,
ngày sau nhất định phải phong
ấn lại những cố nhân sắp tọa hóa kia, cho dù
là bọn họ không đồng ý, cũng phải chấp hành.
Khi hắn đi ra Bất Tử Sơn, vừa lúc nhìn thấy
Long Mã đang đi dạo. Tuy rằng nó tuổi tác còn cao hơn Diệp Phàm một bậc, nhưng
huyết khí coi như thịnh vượng. Bởi vì năm đó nó từng gặm ăn không chỉ một gốc
cây Dược Vương, tuy nhiên cũng bắt đầu đi xuống dốc.
Xa xa, Hắc Hoàng được Song Hoàng máu bạc làm bạn,
bộ dáng nhàn nhà đi đến, Nó cũng già rồi, mất đi khí tức cuồng dã của quá khứ,
ngay cả bộ lông đen bóng như tơ lụa đều chuyển biến hơi xám trắng.
Diệp Phàm biết, tên kia từng nếm qua Bất Tử Thần
Hoàng Dược, lại từng được Vô Thủy Đại đế phạt mao tẩy tủy, nội tình rất thâm hậu,
biết thọ nguyên của nó còn không thành vấn đề.
- Nhàn quá đâm nhàm chán, chúng ta ra ngoài đi
dạo đi!
Hắc Hoàng nói.
Diệp Phàm gật đầu, rồi cùng với đại hắc cẩu,
Long Mã cùng đi ra ngoài Thiên Đình, tiến vào trong tinh không.
- Ôi! Bổn hoàng thật sự là không cam lòng mà!
Nhiều năm như vậy qua đi, đợi hơn phân nửa đời người cũng không có nhìn thấy
Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai xuất thế!
Diệp Phàm cười khổ, không nói gì thêm.
Tinh không vô ngần, bọn họ đi qua một mảnh lại
một mảnh tinh hệ, một cái kim quang đại đạo trải ra ở dưới chân, rất nhanh có
thể vượt qua đến một địa vực khác.
Các tộc trong vũ trụ thấy thế tất cả đều kính
sợ. Mọi người biết, đây là Thiên Đế xuất hành, mặc dù hắn rất nhiều năm chưa từng
xuất thế, nhưng truyền thuyết về hắn, thủy chung không dứt, chấn động thập
phương.
- Thiên Đế bất hủ, trường sinh trong vô lượng
kiếp!
- Thiên Đế thập vạn tuế!
...
Các nơi, có người tung hô phát ra từ chân tâm.
Diệp Phàm bình định mấy đại vùng cấm, uy chấn vũ trụ, giải quyết ngọn nguồn của
hắc ám náo động, làm cho rất nhiều cường tộc trong lòng kính ngưỡng.
- Người một thế hệ chúng ta này già rồi!
Hắc Hoàng khó được nghiêm chinh một lần, thở
dài một tiếng, nhìn về hướng tinh không sâu xa.
- Năm tháng hết sức lông bông một đi không còn
trở lại nữa, rốt cuộc cũng không trở lại như trước nữa!
Long Mã cũng nói.
- Sớm muộn gì có một ngày ta sẽ khám phá pháp
trường sinh, ta hy vọng ở thời điểm đó bên cạnh còn có bạn cũ!
Diệp Phàm nói.
Vòm trời mênh mông, trời cao vô ngần, ở dưới
kim quang đại đạo không ngừng chạy lui.
- Ồ?
Bỗng nhiên, Diệp Phàm lộ ra dị sắc, dừng lại
thân hình, nhìn về phía tinh hệ xa xa.
Thế gian chỉ có thần niệm của hắn mới có thể
khủng bố như vậy, chỉ một ý niệm vỡ nát chín tầng trời, cảm ứng được có dị thường
ở chỗ sâu trong tinh không cực hạn, liền mở Nguyên Thiên tiên đồng quan sát.
Kim quang đại đạo trải ra, chở Diệp Phàm còn
có Hắc Hoàng và Long Mã vượt qua tinh hà, đi tới một đại vực cô quạnh.
Nơi đó có một mảng lớn sương mù, vô cùng vô tận,
mờ mờ tối rất nặng như mây đen, nhưng lại ép cho hư không vũ trụ nứt nẻ, che lấp
mặt trời trăng sao.
- Đây là thứ gì vậy?
Long Mã hít một hơi khí lạnh, bởi vì cái loại
mù sương xám này sau khi bao phủ một mảng lớn tinh tú, liền cắn nuốt hút đi
tinh khí, chỉ
để lại bụi bậm.
Diệp Phàm suy nghĩ, sau đó nhớ tới ngày xưa từng
nhìn thấy một sự kiện khủng bố.
Năm đó, khi Vĩnh Hằng Tinh vực chinh phạt Bắc
Đẩu, ở trên đường từng gặp phải một đám sương mù như vậy, hủy diệt
một mảng lớn
chiến hạm, tới mức tất cả Thánh nhân đều khiếp sợ, không dám tới gần. Nó bị
xưng là Ma Quỷ Vụ.
Trong sách cổ của Vĩnh Hằng Tinh vực có mô tả,
cực độ khủng bố, nhưng đến tột cùng là cái gì, ghi lại không rõ, không người
nào có thể nói rõ.
Nó là vật cấm kỵ trong truyền thuyết, là cấp hủy
diệt. Cho tới nay đều khó có thể xác định đến tột cùng có ý chí tự chủ hay
không? Có phải là sinh mệnh thể hay không?
- Thứ này có liên quan với Bất Tử Thiên Hoàng!
Hắc Hoàng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng nói. Nhiều
năm qua nó tra xét rất nhiều điến tịch về Vô Thủy Đại đế và Bất Tử Thiên Hoàng.
- Hôm nay, để ta nhìn thử xem Ma Quỷ Vụ đến tột
cùng là cái gì!
Diệp Phàm nói, mang theo hai tên bọn họ đi tới
phía trước. Hiện giờ hắn thân là
Thiên Đế, thiên hạ không thể ngăn cản, mặc dù
là thứ gì đó của Bất Tử Thiên Hoàng lưu lại cũng không được.
- Sát khí thật nồng đậm! Ta biết rồi, thật sự
giống y như ghi lại trong sách cổ của Đoạn Đức đào ra trong huyệt đưa cho ta
trước kia. Đây là thi khí của thi thể Đế hư thối biến dị mà thành!
Hắc Hoàng nói.
Đại đế dưới tình hình chung mặc dù chết đi
cũng là vạn kiếp bất diệt, khi không giữ được thì cũng sẽ hóa đạo, gần như chưa
bao giờ nghe nói có thi thể cấp Hoàng Đạo hư thối.
Nhưng vật cực tất phản, dù sao luôn có chuyên
khác thường.
Diệp Phàm phá mở ra sương mù, đi vào trong đó.
Ngay lập tức biến sắc. Loại sương mù xám này thực quỷ dị, cũng thực đáng sợ, cường
đại như hắn có thể chống đỡ được. Nhưng, đổi lại là người khác tuyệt đối không
thể ở lại lâu dài. Càng đi tới hướng trung tâm càng kinh người, nơi này tuyệt đối
có thể làm cho Chuẩn đế chín trọng thiên cũng phải hóa thành vùng máu.
- Sương mù thật khủng khiếp!
Long Mã cả kinh nói.
Khi đến gần khu vực trung tâm, Diệp Phàm phát
ra vầng hào quang, khu vực sương mù xám càng kinh người, giống như hoàng thú có
thể cắn nuốt tinh huyết của chí tôn, còn muốn đoạt lấy tinh khí của hắn.
- Không đơn giản nha! Loại vật này nếu dùng đối
phó với chí tôn tuổi già sẽ rất hữu dụng, sẽ làm cho huyết khí của bọn họ càng
mau khô cạn!
Diệp Phàm nói.
- Không ngờ là loại vật này!
Hắc Hoàng cười khoái trá, lấy ra một cái mai
rùa lục ngọc.
Đây là vật của Diệp Phàm năm đó từ trong vùng
cấm Thái Sơ ở tế đàn trước tòa cổ điện vỡ nát mang ra, đưa cho Hắc Hoàng. Nhiều
năm qua nó đã sớm nghiên cứu ra là thứ gì.
Có người dùng tinh lực phong ấn ở bên trong một
khối thi hài Chuẩn hoàng, dường thành thi khí, đây là một kiện pháp khí lợi hại.
Tuy nhiên người năm đó không dùng tới, bày ra các loại trận văn bên trong mai
rùa lục ngọc, thân thể bên trong thối rừa, bồi dưỡng muôn đời hóa thành hủ khí
lợi hại nhất, ngày nay mới có trọng dụng.
Diệp Phàm vừa động trong lòng, tiếp nhận mai
rùa lục ngọc, dùng tinh lực khắc phù văn ở trên mặt, có lực lượng hóa mục nát
thành thần kỳ, dù là một cọng cỏ lá cây trải qua hắn tế luyện như vậy cũng có
thể trở thành Thiên bảo.
Sau đó, hắn dùng cái mai rùa lục ngọc làm vật
dẫn, thu hút tất cả sương mù xám vào trong đó. Mới đầu như nước sông rít gào, rồi
sau đó như biển cả mênh mông mãnh liệt, thiên địa này nhanh chóng sáng từ, ánh
sao chiếu vào.
- Xa xa có người!
Long Mã nói.
Diệp Phàm gật đầu, hắn vẫn như cũ chú ý tới,
hơn nữa lại gặp được một kiện kỳ vật.
Cuối cùng, sương mù màu xám thu hết xong, Diệp
Phàm giao lại mai rùa lục ngọc cho Hắc Hoàng, nói cho nó phương pháp mở ra phù
văn, cái này đã trở thành cấm khí.
Một đảo đá trôi nổi trên một cái hồ sâu.
Thần Hồn Đàm!
Diệp Phàm từng vượt qua Khổ Hải của Linh Bảo
Thiên Tôn, từng nhìn thấy qua Thần thổ Bỉ Ngạn của Đạo Cung này hóa thành.
Thế gian có ba loại kỳ hoa, phân biệt là: Yêu
Thần Hoa, Thần Minh Hoa, Hợp Đạo Hoa.
Thế gian củng có ba loại vật chất kỳ dị có
liên quan với trường sinh, phân biệt là: Luân Hồi Hải, Thần Hồn Đàm, Phi Tiên Bộc.
Thế giới của Thần sớm vỡ nát ở trong một trận
chiến năm đó, sau nhiều năm trôi qua, Diệp Phàm không nghĩ tới lại gặp được Thần
Hồn Đàm xuất hiện ở trong này, vả lại còn lượn lờ Ma Quỷ Vụ.
- Ta biết rồi, Thần Hồn Đàm là Bất Tử Thiên
Hoàng lưu lại, rất khủng bố. Hồn phách của hắn hoàn thành lột xác thoát thai
hoán cốt!
Hắc Hoàng kinh sợ.
Nó kết hợp ghi chép trong sách cổ, nối lại bí
tân cổ xưa không trọn vẹn kia, cho ra kết luận: nguyên thần của Bất Tử Thiên
Hoàng thoát thai tái sinh, thân thể hoặc là nói tinh hoa trong lột xác bị hấp
thu sau đó vứt bỏ, hóa khí hư thối.
Ở trên đảo đá, có một tòa cổ điện chìm nổi,
trước đây cảm ứng được khí tức sinh mệnh vốn phát ra từ nơi này.
Tòa kiến trúc cổ xưa thực thần bí, treo lơ lửng
trong vũ trụ, ngăn cách hết thảy khí cơ, ngay cả Hắc Hoàng và Long Mã cũng
không thể thăm dò được.
- Trong đó có người, ngàn vạn đừng nói cho ta,
lão quỷ Bất Tử Thiên Hoàng kia lại trở lại, không phải đang thoát thai hoán cốt,
tiến hành lột xác ư?