Hắn một tay quệt nước mũi một tay chùi nước mắt,
kể ra mấy năm nay trải qua. Đối với hắn mà nói đây là một đoạn sử đen tối, bị
nhốt ở trên con đường thành tiên, hoàn toàn ngăn cách với thế giới này.
- Cái gì?!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc..
- Đáng tiếc không phải con đường thành tiên của
kiếp này, mà là con đường của mấy trăm vạn năm trước. Bà bà đào xuyên qua cổ lộ,
phá vỡ hỗn độn, chúng ta rơi vào trong thần thổ hỗn độn không hiểu!
Nói tới lão ẩu, Đồ Phi ảm đạm một hồi lâu. Trường
giả kia cùng chung thời đại với Lão Phong Tử đã không chống đỡ được thiên đao của
năm tháng, dĩ nhiên đã tọa hóa, nhưng lại truyền thụ rất nhiều thứ cho Đồ Phi.
Bọn họ vốn chỉ là đào lấy di tích, thu hoạch
tiên quang Bắc Cực, kết quả bị phong bế trong Tiên lộ của quá khứ, quả thực khiến
mọi người ngạc nhiên thán phục.
- Ngươi trở thành Chuẩn đế, thật sự là nghịch
thiên may mắn hơn người!
Lý Hắc Thủy cảm thán, bởi vì dựa theo tư chất
của Đồ Phi mà nói, căn bản không có khả năng đi đến từng bước này.
Diệp Phàm so với Lý Hắc Thủy càng thấy rõ
ràng, Đồ Phi hoàn thành lột xác thoát thai hoán cốt, tư chất khác biệt rất lớn,
hơn bốn ngàn tuổi trở thành Chuẩn đế không tính sớm, nhưng cái loại cơ sờ đó cực
kỳ vừng chắc.
- Là tác dụng của Tịch Diệt Thiên Công. Đáng
tiếc bà bà không có thành công, mà ta mất đi, đã chết một lần, sau đó thoát
thai hoán cốt mà tái sinh!
Đồ Phi không hề giấu giếm, giảng thuật ra hết
thảy.
Đồ Phi trở về, đi vào Thiên Đình, hiểu biết
nhiều chuyện phát sinh bao nhiêu năm nay, không khỏi cảm khái một trận. Sau thời
đại hắc ám náo động cùng với thời kỳ thịnh thế hoàng kim, khiến hắn cảm khái.
Nhất là. Diệp Phàm thành Đế, điều này làm cho
hắn khiếp sợ, rồi sau đó lại thoải mái, dù sao hắn cũng là Chuẩn đế.
- Năm tháng mà! Trôi qua như vậy, chúng ta
cũng lấy được thành tựu!
Đồ Phi than nhẹ, rồi sau đó trong mắt hắn rướm
lệ, dù sao rất nhiều người sẽ không còn gặp lại được nữa.
Năm tiểu cường đạo đã chết đi ba người: Liễu
Khấu, Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân sẽ không còn được gặp lại, có người chết
vào Cổ tộc, khi Sát Thủ Thần Triều tác loạn, có người chết ở thời đại hắc ám
náo động.
- Hu hu...
Đồ Phi khóc lớn. Thời gian vội vàng qua,
nhoáng lên một cái đã qua gần bốn ngàn năm, từ đó vĩnh biệt, không còn gặp lại
những bạn tốt kia nữa rồi.
Lý Hắc Thủy, Diệp Phàm cũng thương cảm, vỗ vỗ
đầu vai hắn, không biết nói cái gì cho phải.
Hắc Hoàng cúi đầu đều sắp chạm tới mặt đất, là
nó truyền tống Đồ Phi đi, nhiều năm sau như vậy mới trở về. Tuy nhiên điều này
thật ra cũng không thể trách nó, năm đó rơi vào tình huống nguy cấp, mọi người
thân hãm trong Bất Tử Sơn. Kỵ sĩ không đầu xuất thế. Nó cũng không có lựa chọn
khác, chỉ có thể dùng trận văn bàn cờ làm thí nghiệm để truyền tống mọi người
đi, bảo mệnh thứ nhất, chính xác thứ hai.
- Gia gia ta sao rồi, người...
Đồ Phi run rẩy.
- Lão nhân gia còn sống, vẫn luôn nhắc tới, chờ
ngươi trở về!
Sau đó không lâu, Đồ Thiên được mời đến, thật
sự là rất già nua. Dĩ nhiên đã đi vào lúc cuối đời.
Trên thực tế, nếu không có Diệp Phàm dùng máu
kéo dài sinh mệnh, lão sớm đã tọa hóa rất nhiều năm.
- Gia gia!
Đồ Phi kêu to, mặt đầy nước mắt.
- Tiểu Phi! Ngươi... rốt cục trở về gặp gia
gia rồi!
Lão nhân hai mắt ướt đẫm nước mắt đục ngầu,
tay run run nắm chặt tay Đồ Phi, ngay cả môi đều run rẩy.
Lão khóc! sống đã nhiều năm tuổi như vậy, cũng
từng tạo ra uy danh hiển hách, kết quả cuối cùng chỉ vì chờ con cháu trở về, mà
thủy chung không bỏ xuống được, trong lòng đau khổ.
- Gia gia người sống lâu vạn tuổi. Con đã trở
về, từ nay về sau không bao giờ... xa cách nữa! Con sẽ hiểu kính người thật tốt!
Đồ Phi khóc lớn nói.
Hắn đã biết, mười ba đại cường đạo danh chấn động
Hoang ngày xưa dĩ nhiên chỉ còn lại có một hai người. Không phải chết ở trong hắc
ám náo động, mà chính là chết già.
Điều này làm cho hắn đau thương. Gia gia Đồ
Thiên của hắn sở dĩ sống sót, chính là lòng có chấp niệm, không bỏ được hắn,
mong được gặp lại.
- Có thể nhìn thấy ngươi, gia gia thực thòa
màn, dù chết đi cũng không tiếc nuối nữa!
Đồ Thiên tóc trắng xoá, trong mắt vô thần, nước
mắt già chảy xuống.
- Gia gia không thể chết được! Con sẽ hiểu
kính người thật tốt!
Đồ Phi kêu to.
- Thằng nhỏ ngốc! Con người sao có thể không
chết chứ? Vội vàng mấy ngàn năm qua, một thế hệ con người mới đổi người cũ, thế
giới này thuộc về các ngươi, người như chúng ta đều phải chậm rãi chết đi, biến
mất!
Đồ Thiên như là an ủi, hoặc như là cảm khái
nói.
- Con không đành xa người! Con không muốn gia
gia chết đi!
Đồ Phi nước mắt rơi như mưa.
Diệp Phàm vừa muốn luyện hóa máu Đế vô thượng
kéo dài sinh mệnh cho Đồ Thiên, để lão sống tiếp.
- Không cần! Cảm ơn Tiểu Diệp! Nhiều năm qua
ta tự thẹn trong lòng, nếu không phải muốn gặp Đồ Phi, tuyệt đối sẽ không làm
làng phí một giọt máu của ngươi!
Đồ Thiên cự tuyệt.
Mọi người khuyên bảo.
Nhưng lão kiên trì lắc đầu, nói:
- Ta sao có thể làm như vậy! Cái gọi là Thánh
huyết kéo dài sinh mệnh, đó là hao sinh mệnh của chính Tiểu Diệp, đó là căn
nguyên sinh mệnh, không thể lãng phí ở trên người ta!
- Không sao, Thiên Đình có Dược Vương các thứ,
có thể giúp cho lão nhân gia sống tiếp!
Diệp Phàm nói. Nhìn thấy ông cháu sinh ly tử
biệt, trong lòng hắn cũng không chịu nổi.
- Đã đợi được gặp cháu, không còn tiếc nuối nữa,
ta thấy đã đủ rồi. Đã đến lúc ta đi gặp những ông bạn già kia, đại cường đạo
chúng ta đoàn tụ ở trong lòng đất, thật sự là rất tưởng niệm các lão đồng bọn!
Đồ Thiên thất thần nói.
Lão tinh thần ngẩn ngơ, nói:
- Đại thế hoàng kim cuối cùng có lúc kết thúc,
anh kiệt điêu linh, năm tháng như đao, khi đó các ngươi so với ta sẽ càng cần
Dược Vương hơn, ta đã thấy được một đại thế bi thương sắp tới, Thần dược chờ
lưu cho các ngươi những đứa nhỏ này cũng có dùng!
Mọi người cả kinh, rồi sau đó đều cảm thán.
Nửa năm sau, Đồ Thiên lia đời, Đồ Phi ở bên
lão một đoạn thời gian đến phút cuối cùng, lão nhân thòa màn mà đi, không hề có
tiếc nuối.
Thời gian như nước chảy vô tình, không bao giờ...
có thể chảy ngược lại.
Lại là một ngàn năm trôi qua, Diệp Phàm đã hơn
năm ngàn tuổi, huyết khí càng tràn đầy hơn. Người khác tới tuổi tác này, dấu hiệu
sẽ bắt đầu đi xuống đinh cao của đời người, đi tới hướng tuổi già.
Nhưng với hắn lại vừa mới khởi đầu, hắn là
Thánh thể vốn có thể sống một vạn năm, ngày nay lại trở thành Thiên Đế, đến tột
cùng có thể sống bao lâu khó có thể nói rõ.
Thế nhưng năm tháng vô tình, không mang đi tuổi
thanh xuân của hắn, nhưng lại thu gặt sinh mệnh của thế hệ trước.
Trong thời gian này, Lão Đao Bả Tử cháu của
Sát Thánh Tề La tọa hóa, đi tới hướng chung điểm của cuộc đời. Sau đó không
lâu. Bắc Đẩu truyền đến tin dữ, Xích Long đạo nhân có ân với Diệp Phàm tọa hóa.
Đến tận đây mười ba đại cường đạo toàn bộ rời thế. Tiếp theo sau. Khổng Tước
Vương, Ô Nha đạo nhân cũng mất đi.
Diệp Phàm năm ngàn tuổi, vô địch thiên hạ, rốt
cuộc không tìm được đối thủ, không có một người nào dám tranh phong cùng hắn,
nhưng trong lòng hắn lại có mối bi ai lớn.
Một người tiếp một người có ân với hắn rời trần
thể, làm cho trong lòng hắn khó chấp nhận, thế nhưng không có biện pháp chân
chính nào để giải quyết. Hắn muốn kéo dài sinh mệnh cho những người đó, nhưng đều
bị cự tuyệt.
Thánh huyết như Thần dược, nhất là Thánh thể
trở thành Thiên Đế, máu của hắn càng trân quý, nhưng đúng theo như lời những
người cự tuyệt hắn nói: huyết khí là sinh mạng của hắn, kéo dài sinh mệnh cho
người, dù ít dù nhiều sẽ hao đi một phần thọ nguyên của hắn.
Trường giả từ bỏ thế gian, thà chết cùng không
muốn cho hắn hao đi
bản thân mình.
Kỳ lân dược, Bàn Đào các thứ đều từng thành thục
một lần, bị ngắt lấy bảo tồn lại. Lớp nhân vật người già chưa từng dùng, muốn
lưu cho người một thế hệ Diệp Phàm, hầu tử, Diệp Đồng, Dương Hi, Tiểu Tùng. Bởi
vì bọn họ ở thời điểm đại thế hoàng kim kết thúc, cuối cùng sẽ đi tới hướng tuổi
già, lúc ấy sẽ cần dùng đến.
Diệp Phàm mặc dù vô địch chín tầng trời mười tầng
đất, nhưng lại vô năng không đủ sức. Hắn đang thăm dò con đường trường sinh,
nhưng những người đó không chờ được.
Năm ngàn năm, hắn khó gặp gờ một đối thủ,
nhưng duy chỉ có năm tháng không có cách nào đối phó, không làm sao kéo lại được
tuổi thanh xuân và sinh mệnh của những người đó.
Có khi, Diệp Phàm một mình nhìn lên tinh
không, thường xuyên cả đêm cũng không hề nhích động một chút, thân bằng bạn cũ
từng người tọa hóa, làm cho hắn ảm đạm tổn thương thần khí, hắn có chút cô độc.
Tử Nguyệt, Tiểu Tử cũng đã đi xa. Cuộc đời này khó mà gặp lại! Tuy rằng hắn đứng
sừng sững ở tuyệt đỉnh nhân đạo, lại khó có thể thay đổi cái gì. Tiếp qua mấy
ngàn năm, mọi người cùng thế hệ phải chết đi? Ở thời điểm đó, hắn sẽ càng cô độc.
Sớm nhất từ Khương lão bá, Trương NGŨ gia, đến
sau lại Thắng Phật, Cổ Thiên Thư, Tề La, tiếp đến Nhân Ma. Lão Phong Tử, rồi
sau đó là Đồ Thiên, đến bây giờ Xích Long đạo nhân mấy người, từng bước từng bước
lia đời, cứ tiếp tục như thế, không ngừng tiễn đưa, sao hắn có thể chịu đựng nổi
loại bi thương này?
Ở trong năm tháng kế tiếp, rất nhiều Thiên
Binh bắt đầu già đi, cũng có Thiên Tướng bắt đầu chết đi, mọi người của Thiên
Đình một thế hệ bắt đầu già cả, phải rời thế gian.
Dòng thời gian vẫn chảy, Diệp Phàm tới sáu
ngàn tuổi. Công lực cái thế càng tăng lên hơn trước, đừng nói có địch thủ,
chính là tìm một người có thể tiếp hắn một chiêu đã rất khó.
Nhưng, hắn càng thêm cô đơn.
Phóng mắt nhìn lại, trong Thiên Đình có thêm rất
nhiều tấm bia mộ. Thiên binh thiên tướng, rất nhiều người chết đi, táng vào
trong Thiên Viên, cùng với một ít cố nhân quen thuộc, rốt cuộc không sống được.
Gió thu thổi qua, hơi lạnh ập vào thấu xương,
Diệp Phàm đứng ở trong nghĩa trang, nhìn từng tấm mộ bia, trong lòng thực lạnh
buốt, từng bước một đi tới, càng ngày hắn càng trầm mặc.
Ngày nay, mọi người Thiên Đình đều lộ vẻ già
lão.
Cho tới bây giờ, chỉ có hầu tử, Diệp Đồng,
Dương Hi... như trước huyết khí như biến, đi tới đinh cao nhất trong cuộc đời
này. Sáu ngàn năm tuổi, là niên đại huy hoàng nhất của họ, uy chấn vũ trụ, khuất
phục bát hoang.
Những năm gần đây, bọn họ vừa ra không người
nào có thể chống lại, trên trời dưới đất cùng tôn sùng, huy hoàng rực rỡ đạt tới
cực hạn!
Nhưng, dòng thời gian nếu vẫn tiếp tục chảy
xuôi, bọn họ sẽ như ánh mặt trời buổi trưa kia, chung quy chỉ chếch dần về hướng
tây, mà dần dần rời xa thời kỳ cường thịnh.
Ngoại trừ bọn họ, những người khác sớm đã đi
xuống dốc, như ánh trời chiều kia mất đi thời rực rỡ.
Một năm này, chiến lực trọng yếu của Thiên
Đình, cao thủ đỉnh phong Sơn Hoàng đi đến cuối sinh mệnh, tọa hóa ở trong Bất Tử
Sơn. Mà cùng với hắn, các đại yêu ma khác cùng nhau thoát vây từ mười tám tầng
Địa Ngục, đi theo Diệp Phàm tiến vào Thiên Đình, thì sớm đã chết đi rất nhiều
năm rồi.
Cùng năm đó, sau khi rời Địa phủ, Cô Tâm Ngạo
nửa người nửa quỷ thân thể tan rã, bụi về bụi đất về đất, đã xong cuộc đời ngây
ngốc này.
Chiến lực tuyệt thế của Thiên Đình bắt đầu lục
tục rời thế gian, có ý nghĩa Thiên Đình sau lúc huy hoàng đến mức tận cùng, bắt
đầu giống như vạn vật trong thiên địa, cuối cùng phải điêu linh, không thoát khỏi
được quy luật này, phải cô đơn, kết thúc.
Không riêng gì Thiên Đình, khắp thế gian đều
như thế, các loại huyết mạch đều hiện ra vẻ già lão, đại thế hoàng kim vô cùng
huy hoàng kia sau khi phát triển đến mức tận cùng đã bắt đầu xuất hiện xu hướng
suy tàn.
Mọi người biết, đại thế sắp điêu tàn!
Loại quy luật thay đổi này, con người không có
khả năng chống lại, vạn vật phát triển, thịnh cực tất suy, sớm đã chú định.
- Bích Lạc Vương đã chết!
- Minh Vương thể ở thời đại hoàng kim tranh
bá, ngày nay vết thương cũ phát tác, hóa thành bụi bậm!
- Vũ Hóa Vương nghịch thiên đột phá cửa ải,
tan xương nát thịt mà chết!
- Phạm Thiên Chiến thể bệnh cũ dẫn động đạo
thương mới, trở thành tro tàn!
- Hư Thiên thể già đi, tọa hóa trong phòng đá!
Một tin lại một tin tức truyền đến, một vị lại
một vị anh kiệt trời long đất lờ đi tới chung điểm của cuộc đời này. Đại thế xuất
hiện suy tàn, cái gọi là thời kỳ thịnh thế hoàng kim thật sự sắp điêu linh.
Trong Thiên Đình mộ bia càng nhiều thêm, liếc
mắt nhìn tới một cái, tấm bia đá như rừng nhìn không thấy giới hạn, thiên binh
thiên tướng cả một thế hệ mất đi, gió thổi lá rơi làm cho nơi này có vẻ thực
thê lương.
Diệp Phàm đứng ở nơi đó, thật lâu cũng không hề
nhích động một chút.
- Sư phụ! Phong ấn con đi!
Phía sau Diệp Phàm, truyền đến một thanh âm.
Đó là Tiểu Tùng, hắn ở vào thời điểm huy hoàng
nhất của đời người, còn đang tuổi thanh xuân, vẫn như trước chất phác và hồn
nhiên, năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết gì trên mặt hắn.
- Con muốn thủ hộ Thiên Đình, đợi một ngày kia
ngay cả sư phụ cũng không còn trẻ tuổi, con sẽ xuất thế lại, không muốn nó điêu
linh, nguyện ý để kéo dài huy hoàng!
Tiểu Tùng còn thật sư nghiêm túc nói.