Trong ánh bình minh, bọn họ cùng tồn tại, nhìn
lên vòm trời xa xa, tất cả đều lộ thần sắc phức tạp.
Những người tới đây, Vương Tử Văn vốn đang ở
Thiên Binh cổ tinh, hắn giống như Liễu Y Y ẩn ở địa cầu, thiên phú tu luyện
không tính là rất nghịch thiên, ngày nay hai người này tóc bạc trắng xoá, lộ ra
hết vẻ già lão, đã tới cuối đời.
Khải Đức thực đặc biệt, hắn không phải Chuẩn đế,
nhưng chạm tới tín ngưỡng lực, mỗi ngày đều được tẩm bổ, tuy rằng cũng già đi,
nhưng huyết khí cũng không tính suy yếu lắm.
Nhiều năm qua, Chu nghị thực lực cực kỳ kinh
người, uy chấn trong vũ trụ, có thể xưng là một tuấn kiệt thiên kiêu của thế hệ,
ánh mắt hắn kiên định, tâm hướng đạo chưa từng dao động.
Hắn cùng với Lâm Giai tuy rằng là đồ đệ chung
một sư phụ, nhưng lựa chọn cùng không giống nhau, hắn muốn phấn đấu hướng tới
phía trước, muốn trở thành cường giả vô thượng trong vũ trụ, đắc đạo nhìn thấy
tiên.
Trong số những người này, Trương Tử Lăng, Lý
Tiểu Mạn là tình trạng đặc thù nhất, ở trong trạng thái chết một nửa, vốn hai
người đang ở dưới vực sâu cấm địa Thái Cổ, Diệp Phàm tới dẫn theo bọn họ đi ra,
đương kim thế gian chỉ có Thiên Đế mới có thể làm được, chỉ có hắn mới được nể
mặt mũi như vậy, bằng không bất luận kẻ nào xâm nhập nơi đó, đều phải bị đánh
chết.
Chỉ có điều là hai người này rất đờ đẫn, chỉ
có một chút thần thức sống lại, Diệp Phàm từng trao đối với họ, hỏi có muốn trở
về địa cầu, thực lực của hắn tới cảnh giới bực này, không có gì không làm được,
có thể làm cho bọn họ sống lại, bởi vì bọn họ cũng không phải thật sự chết đi.
Hai người vẫn chưa lập tức đáp lại, thần thức
có dao động, giống như đang trong do dự kịch liệt.
Diệp Phàm, lâm Giai, Vương Tử Văn, Chu Nghị,
Lý Tiểu Mạn, Khải Đức, Bàng Bác, Trương Tử Lăng, liễu Y Y, Trương Văn Xương, cộng
mười người... đây là một tổ hợp kỳ quái, đứng yên lặng trên đỉnh Thái Sơn.
Vũ trụ mênh mông như vậy, cũng không phải mỗi
người đều ẩn cư ở địa cầu, có thể đưa bọn họ tề tụ, cũng chỉ có Thiên Đình mới
có năng lực có thể tìm được, mới làm được loại chuyện này.
Như trước là người của ngày xưa, nhưng lại thiếu
rất nhiều, những người đó sẽ không còn gặp lại, năm xưa chính là từ nơi này khởi
hành bay đi, bọn họ bước trên tinh không, có một đoạn cuộc sống khó có thể tưởng
tượng.
Đáng tiếc, kỳ tích cũng không có phát sinh lần
thứ hai, bọn họ cũng không có đợi được gì, cũng không có khả năng chờ đợi mài
mãi.
Điều này bọn họ sớm đã có chuẩn bị tâm lý, lần
này cũng chỉ là một lần tụ hội mà thôi, thời gian đã cách sáu ngàn năm trăm năm
mới tập trung, điều này thật sự rất kỳ diệu.
Lâm Giai nở nụ cười, nhưng lại có nước mắt rơi xuống, nói:
- Đời người vốn chính là một giấc mộng lớn, ta
cần gì phải chấp nhất, quý trọng và hưởng thụ mỗi một ngày, hy vọng mỗi người
chúng ta đều vui vẻ hạnh phúc ở cảnh trong mơ!
Nàng mỉm cười rơi lệ, đi tới ôm chầm từng người,
làm cáo biệt lần cuối cùng, bởi vì ai nấy đều biết, lần này từ biệt về sau rất
khó gặp lại.
- Ta cùng ngươì cùng nhau đi cho hết đoạn đường
cuối cùng ở cảnh trong mơ đi!
Liễu Y Y nói.
Cũng không phải mỗi người đều lựa chọn trở lại
địa cầu, bọn họ kẻ trời nam người đất bắc, ở chỗ khác nhau trong vũ trụ, đều có
giấc mộng riêng của chính mình.
- Ở trên đường, giấc mộng của ta còn đang tiếp
tục, ta muốn phấn đấu đến cùng!
Chu Nghị nói, chưa bao giờ kiên định giống như
hiện tại.
- Tới hiện tại, ta đã không có chí hướng gì
cao xa, ở trên Thiên Binh cổ tinh, ta cùng với con cháu hậu nhân sinh sống cùng
nhau, đã rất thỏa mãn rồi!
Vương Tử Văn bình thản nói.
Mọi người đều biết, hắn lựa chọn rất tốt, tất
nhiên rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng thật sự đi tới từng bước này, thực lực cao
thâm, lại có ngườì nào thật sự có thể buông bỏ chứ?
Khải Đức nói:
- Này, tâm nguyện của cuộc đời ta là tìm tới
Thượng Để hắn nói chuyện lý tưởng nhân sinh, hỏi một chút hắn con bà nó vì sao
sung quân ta vào trong tinh không, ở trên Tu Di Sơn ăn chay nhiều năm như vậy,
ta thực giận hắn, nhưng tới sau khi ta chính mình trở thành Quang Minh Thần, ta
cảm thấy cuộc đời ta này không còn có hy vọng rồi! Năm tháng a, cách một thời
gian giữa chúng ta hẳn là nên có một lần gặp mặt vĩ đại!
Diệp Phàm không nói lời nào, hai tay bắt đầu
múa động, diễn biến đại thần thông vô thượng, hắn truy tìm nguồn gốc, muốn tìm
xem trên Thái Sơn này đến tột cùng có chuyện gì.
Bởi vì, hắn không cam lòng, phải tìm tòi
nghiên cứu cho rõ chân tướng của chín con rồng kéo quan tài.
“Không có núi nào lớn hơn, không có lịch sử cổ
xưa hơn.”
Đây là Thái Sơn, là cổ nhân đánh giá chân thật
nhất về nó, thần bí vô tận, ở cổ đại được xem là nơi vạn vật mới sinh.
Diệp Phàm hai tay hóa thành màu vàng mờ nhạt,
tiếng sấm ù ù, như là vô số quỷ thần ở phụ cận, xé rách hư không, giúp hắn thăm
dò cổ kim.
Bàng Bác biến sắc, biết Diệp Phàm vận dụng
toàn bộ lực lượng, thi triển thủ đoạn cấm kỵ, hôm nay hắn đã là Thiên Đế, cũng
không biết bao nhiêu năm chưa từng toàn lực ra tay, lần này thật sự là kinh người.
“Ầm!”
Thiên địa lúc này đều như là bị đảo ngược, rồi
sau đó trên Thái Sơn xuất hiện vô số cổ nhân, bọn họ xây dựng tế đàn tế trời,
vô cùng thần thánh.
Tiếng hiến tế vang lên to lớn, tuyên truyền
giác ngộ, làm cho mọi người dường như sắp ngộ đạo, phải lạy phục xuống dập đầu
hướng lên trời.
Diệp Phàm đây là đang dùng thủ đoạn cấm kỵ xỏ
xuyên qua cổ kim, truy tìm căn nguyên, hy vọng tìm một giải thích rõ ràng đến
cùng.
Các thánh hiền trên dòng lịch sử từng người xuất
hiện, tất cả đều đứng ở trên Thái Sơn, rất nhiều người đi lên trời, tiến vào
tinh môn, bước vào trong vũ trụ.
Bảy mươi hai Đế Vương thượng cổ, tự nhiên
không phải Đại đế chân chính mà chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, Diệp Phàm
nhìn thấy được từng người.
“Ầm!”
Tiếng vang càng thêm kinh người, cuối cùng đi
ngược tới niên đại cực kỳ cổ xưa, bỗng nhiên bị một thân ảnh ngãn chặn, khó có
thể nhìn xuyên qua quá khứ.
Đó là một vị Đại đế, rất mơ hồ nhìn không rõ,
nhưng chắn ở nơi đó, khó có thể xuyên thấu mà qua.
Thi triển loại bí thuật này, chỉ sợ gặp gỡ Đại
đế và Cổ Hoàng, bọn họ quá mức cường đại, có thể làm tan biến các loại dấu vết ở
năm đó, bị bọn họ ngăn cản ở nơi đó không thể tiếp tục ngược dòng.
Diệp Phàm nhíu mày, loại bí thuật trong Phệ Đã
Kinh này đã vô dụng, lập tức mi tâm hắn phát sáng, thi triển ra bí thuật cấm kỵ
trong Thiên Đế Kinh do chính mình khai sáng, thần lôi ù ù, lôi điện hừng hực lấp
lánh.
“Ầm!”
Cuối cùng, hắn xuyên thủng người kia, Thiên Đế
thần thông cái thế, tiếp tục ngược dòng căn nguyên trên Thái Son, hy vọng nhìn
thấy tất cả chuyện phát sinh ở quá khứ.
Hắn từ thời đại hoang cổ, đi ngược hướng thời
thái cổ, kết quả lại rơi vào ngăn cản, hơn nữa trước sau là mấy thân ảnh, cuối
cùng thật gian nan xuyên thủng.
Trong quá trình này, vài lần hắn nhìn thấy
chín con rồng kéo quan tài quay về Thái Sơn, mà mỗi một lần đều làm cho Diệp
Phàm rất gian nan: nó cũng là cửa ải khó khăn ngăn cản hắn thăm dò.
Tuy nhiên, vài lần đó quan tài đồng thau củng
không có mang đi người nào.
Cuối cùng tới thời đại thần thoại, lần này lực
ngăn cản còn lớn hơn nữa, khóe miệng Diệp Phàm tràn ra máu tươi, bằng Bác và
Trương Văn Xương hoảng sợ, bọn họ biết rằng đây là Diệp Phàm đang nghịch thiên,
thi triển loại bí thuật không nên tồn tại ở thế gian này, làm cho chính hắn đều
phải bị thương.
Không có người nào có thể không ngừng ngao du ở
trong dòng chảy thời gian, nhưng Diệp Phàm lại đi ngược chiều mà lên, thiên địa
không cho phép, người khác ngược dòng một đoạn năm tháng cũng được đi, nhưng hắn
lại đi ngược dòng trở về thời đại thần thoại.
- Đế Tôn, là hắn sao?!
Lần này, khi hư ảnh xuất hiện, mọi người nhìn
thấy trên đầu hắn có
một cái đỉnh, giống nhau như đúc với cái đỉnh đồng xanh
kia.
Diệp Phàm phun ra một ngụm máu lớn, lại bị
thương, nhưng vẫn chưa ngừng, đó chung quy là một hư ảnh mà thôi, mặc dù ở
trong dòng chảy thời gian ngăn chặn cấm thuật của hắn, khó có thể thăm dò,
nhưng cùng không phải chân thân cuối cùng bị xuyên thủng.
Đi ngược chiều mà lên, dòng chảy thời gian dường
như bị làm tan rã, Diệp Phàm ngược dòng tới cuối thời đại thần thoại, nhưng như
trước không thể nhận ra được gì.
Vả lại, đúng lúc này một tấm chắn xuất hiện,
khó có thể vượt qua, không thể tiếp tục ngược thời gian mà lên.
Nhân lực có lúc tận cùng, ngay cả Diệp Phàm là
Thiên Đế thực lực cái thế, nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn thông suốt
năm tháng, tuy nhiên hắn không nản lòng vẫn như trước dùng hết sức cố sắng.
- Mở cho ta!
Diệp Phàm hét lớn, không ngừng ho ra máu, thân
thể lung lay sắp ngã, cuối cùng “ầm” một tiếng, rồi lại đánh nát tấm chắn kia,
đánh vào bên trong một thời đại.
Năm tháng thời loạn cổ!
Tiếp theo sau, hắn thấy được một người, đứng ở
trên đỉnh Thái Sơn, trên trời dưới đất chỉ có ta độc tôn, khí thế này khó có thể
nói nên lời!
Ở thời điểm đó, Thái Sơn không phải cái dạng
này, mà rất bao la hùng vĩ, mặt trời trăng sao so với nó đều thực nhỏ bé, nó
treo ở trong vũ trụ, không có bất cứ tinh tú nào ở phía trên nó.
Tiếp sau đó, hắn nhìn thấy người kia cắt đứt
Thái Son, một bộ phận to lớn nhất lơ lửng trên trời cao, ù ù vang động.
- Là nó!
Diệp Phàm ánh mắt trầm tĩnh, trong đôi mắt màu
vàng lao ra chùm tia sáng: Không ngờ đó là Thượng Thương, là chủ thể bị cắt đứt,
chín đường long mạch mênh mông nối tiếp với một hòn đảo có dạng quan tài.
Thái Sơn ngày nay, là phần bị vứt bỏ, còn lại.
Sau đó, Diệp Phàm thấy được người kia tự táng
mình vào một cỗ quan tài đồng thau, chín con rồng là lực kéo quan tài di chuyển
bay vào Táng Thiên Đảo, cuối cùng Thượng Thương đi xa, tiến vào trong vũ trụ.
- Là người của năm tháng loạn cổ!
Diệp Phàm thu đi bí thuật, trong cơ thể ù ù
vang động, thương thể bình phục, khóe miệng không còn chảy máu.
Đã bao nhiêu năm, không ngờ hắn lại bị thương,
coi như là một kỳ tích không nhỏ, nếu như truyền tới trong vũ trụ, tất nhiên sẽ
dẫn phát chấn động lớn.
- Chẳng lẽ đó là Thiên Đế chân chính kia?
Bàng Bác chau mày.
Hiểu biết càng nhiều, nỗi lòng càng rối loạn.
Có người cho rằng, ở thời đại thần thoại khi Đế
Tôn khai sáng Thiên Đình cổ cùng là noi theo cổ nhân, có Cổ Hoàng cho rằng, ở
niên đại không biết xa xưa kia từng có một Thiên triều hùng vĩ, là do chủ nhân
của Hoang Tháp sáng lập, hắn là Thiên Đế chân chính.
Mà tên của Đế Tôn cũng là mươn một chữ trong
Thiên Đế.
- Đây là một vòng luân hồi sao? Chín con rồng
kéo quan tài bắt đầu ở Thái Sơn, quay về Thái Sơn, chúng ta từ nơi này khởi
hành bay đi...
Diệp Phàm tự nói.
- Là Thiên Đế đang luân hồi sao?
Chu nghị đột nhiên lên tiếng.
- Không có người luân hồi, chỉ có chuyện xưa
luân hồi!
Diệp Phàm bình tĩnh lên tiếng, lại nói tiếp:
- Tố Bản Cầu Nguyên, hết thảy đều là vì tìm
tiên! Tất cả đại biến của giới tu sĩ xưa nay đều là vì tiên mà dựng lên!
Mấy ngày sau, Trương Tử Lăng bị Diệp Phàm cứu
tỉnh lại, linh thức toàn bộ hồi phục, rất là kích động, rất là cảm khái, theo
Trương Văn Xương đi Thiên Đình, Lý Tiểu Mạn thì lựa chọn tiếp bước đi về vực
sâu cấm địa Thái cổ, không có quay đầu lại.
Một lần quay đầu lại, sáu ngàn năm trăm năm,
chuyện cũ theo gió ra đi.
Thái Son tụ tập một lần này, từ nay về sau
chia tay, có một số người sẽ là vĩnh viễn.
Chuyện hồng trần đã xong, Diệp Phàm đi nhanh
đi trước, cuộc đời này sẽ không còn bị chuyên trên địa cầu vướng víu và ảnh hưởng.
Hắn vẫn chưa lập tức rời đi, cùng với Bàng Bác
và Long Mã đi tới Thành Tiên Đia ở trung tâm Côn Lôn.
Đại trận dầy đặc, đoạt thiên địa tạo hóa,
nhưng ngày nay lại không ngăn được Diệp Phàm thân là Thiên Đế, bọn họ tới đây,
gặp được cả vạn ngọn núi cao, nước suối chảy ồ ồ, dược hương ập vào mũi.
- Nơi này... quả thực là một thần tích!
Bàng Bác ngạc nhiên thán phục, hắn thấy được rất
nhiều Dược Vương, như một vườn Dược Vương bình thường.
Trên thực tế, Dược Vương thiếu rất nhiều, số
lượng không phải thực kinh người, đều hóa thành tinh khí, phụng dường cho địa cầu,
bằng không không có thiên địa thích hợp tu đạo như hiện tại.
- Nếu một ngày kia Thiên Đình có đại nạn, nơi
này có lẽ sẽ trở thành vùng đất cứu mạng!
Diệp Phàm nói khẽ.
Hắn bắt đầu ở trong này tìm kiếm, tra xét, cẩn
thận nghiên cứu.
Quả nhiên là Đế Tôn cùng với một vị Nguyên Đế
bố trí, nói chính xác, vị Nguyên Đế kia là Minh Hoàng, hơn nữa Diệp Phàm còn ở
trong trận thấy được một cái tên: Tào Vũ Sinh.
Độ Kiếp Thiên Tôn Tào Vũ Sinh, đó là Minh
Hoàng tự mình khắc ra, đó là đời thứ nhất của hắn, nơi này chính là chỗ căn bản
truy tìm của hắn, hắn từ một thi thể vị Thiên Tôn sinh ra linh trí rồi tái
sinh.
Minh Hoàng biết được thời gian không còn nhiều,
khắc lại quá khứ của chính mình vào đồ vật lưu lại, Độ Kiếp Thiên Tôn và Minh
Hoàng là cùng một thân thể, nhưng không phải cùng chung nguyên thần.
- Kiếp này, hắn là Đoạn Đức!
Long Mã kêu to.
- Đoạn Đức hắn luôn đào móc đại bí trong lòng
đất, đây là xuất phát từ bản năng hay sao? Là trong tiềm thức bảo hắn truy tìm,
hắn muốn tìm về hết thảy chuyên quá khứ!
Bàng Bác nói.