Diệp Phàm nấn ná ở trong này nửa tháng, tinh
nghiên pháp trận, sau đó lại thật sự nghiêm túc bổ sung, một lần nữa bố cục lại
nơi đây, ở bên ngoài càng thêm khó có thể phá vỡ đi vào.
Mấu chốt nhất chính là hắn lưu lại dấu ấn của
Thiên Đế!
Giao cho trận này sinh mệnh chân chính, giống
như đích thân hắn ở nơi này, chỉ cần hắn không chết, trừ phi có thể đánh bại hắn
bằng không căn bản không phá mở được pháp trận.
Bàng Bác nhìn Thành Tiên Trì, thản nhiên đi tới,
nơi đó giống như cuống rốn vỡ nát, năm đó nơi này thật sự dựng dục ra một cái
Tiên khí? Làm hắn đều muốn đi vào nằm thử xem.
- Thiên địa tự nhiên này thật sự là thần dị và
kỳ diệu, tổ địa Tiên son không ngờ có thể dưng duc Tiên khí!
Diệp Phàm nghe vậy lắc đầu, nói:
- Cùng không khẳng định! Đoạn năm tháng thái cổ
đó quá xa xôi, ai có thể nói rõ, nói không chừng Tiên Chung sớm đã có từ trước,
là được người tế luyện ra, chỉ có điều chôn vùi ở trong Côn Lôn mà thôi, cái gọi
là Đế Tôn làm cho Tiên sơn lần thứ hai dựng dục Bảo khí, cùng có thể là dựa vào
chỗ này luyện khí mà thôi!
- Ực!
Long Mã là thực tế nhất, một ngụm liền cắn nuốt
một gốc cây Dược Vương, miệng tràn đầy lưu quang, nuốt ngấu nghiến như hổ đói.
Diệp Phàm lắc đầu, tên khốn này đúng là tham
lam, năm đó nó đã nếm qua mấy cây Dược Vương, sớm đã có cái gọi là kháng dược
tính, gần như đã không có tác dụng bao nhiêu, vậy mà còn chưa từ bỏ ý định.
- Thật sự vô dụng!
Long Mã ngượng ngùng nói, sau đó thở dài nói:
- Thiên đố anh tài mà! Ta còn không có thành Đế
đâu, lão tặc thiên ngươi như thế nào nhẫn tâm bắt ta?!
Nó tự nhiên cũng xuất hiện vẽ già lão, như mặt
trời sau giờ ngọ, không hề cường thịnh, ở trong năm tháng sau này sẽ càng ngày
càng ảm đạm.
“Ầm” một tiếng, Diệp Phàm xé mở hư không, làm
cho phiến tiên địa này biến mất, dường như biến mất khôi nhân giới.
Lại quanh quẩn một chỗ vùng tiên địa này mấy
ngày, Diệp Phàm nghiên cứu pháp trận, hiểu ra đại đạo, hiểu biết cùng đủ nhiều
mới hiện thân, muốn từ đó rời đi.
Bỗng nhiên, một con Tiểu Bạch Hổ vọt ra, chỉ
có dài hơn một thước, hương thơm ập vào mũi, đạo tắc lượn lờ, hào vạn đạo quang
tường hòa, cực kỳ huyền diêu, khiến moi người kinh di.
- Là Bất tử dược!
Bàng Bác vô cùng kinh hãi kêu lên.
Mấy ngày nay, Diệp Phàm sớm đã cảm ứng nó,
trên thực tế năm đó lần đầu tiên tới nơi này đã phát hiện tung tích của nó, chỉ
có điều khi đó không có thấy rõ.
Ngày xưa, cây Bất Tử Thần Dược này trốn tránh,
như con thò nhỏ nhát sợ không chịu lại đây, ngày nay lại như là bất cứ bằng giá
nào chủ động lộ mặt, truyền đến dao động tinh thần mông manh, thỉnh cầu Diệp
Phàm mang nó cùng nhau đi.
Diệp Phàm cảm khái một hồi, hắn cũng đi tới từng
bước này, có Bất tử dược chủ động đi theo.
Ở cổ đại gần như mỗi một vị Đại đế đều sẽ nuôi
trồng một gốc cây Bất tử dược làm bạn cả đời, nghe nói trong dược ẩn chứa đại
bí kinh thiên.
- Như vậy cứ theo ta cùng nhau đi thôi!
Bất tử tiên dược trên thế gian đâu có mấy, mỗi
một loại đều là độc nhất vô nhị.
Đây là Bạch Hổ Thần Dược tiếng tăm lừng lẫy,
có dạng như một con bạch hổ nhỏ, mọc đủ phiến lá rễ cây, cả thân cây tráng như
ngọc, sáng lấp lánh, bốc hơi tiên khí.
Nó sớm nhổ bật lên từ mặt đất bay lại đây, sau
đó chìm sâu vào trong cái đỉnh của Diệp Phàm, hy vọng Đại đế có thể che chờ cho
nó, không cần lo lắng người ngoài đánh chủ ý tới nó.
Diệp Phàm rời Thành Tiên Trì, bên ngoài địa vực
thần quang nhoáng lên một cái, một gốc cây lão ô xuất hiện, đồng dạng tòa vạn đạo
hào quang tường hòa, năm đổ hắn cùng từng nhìn thấy qua, là một gốc cây bán thần
dược.
Năm đó, lão ô từng nói cho Diệp Phàm biết, Độc
Nhân Đại đế đã tới đây, có Bất tử dược nguyện ý cùng đi theo, lại bị cự tuyệt,
cũng từng nói cho hắn, họ Dung Thành đã tới sau lại Nhân Sâm Quả thụ cùng rời
đi.
- Đại đế có thể mang theo ta không?
Lão gì ô dường như rất kích động, không nghĩ tới
thiếu niên gặp được năm đó ngày nay trở thành Đại đế! Nó chỉ có dao động thần
thức mông manh, giống như Bất tử dược cũng không thể tu luyện.
- ngươi không cần như vậy, ẩn cư ở chỗ trung
tâm Thành Tiên Địa là được, không có người nào đả thương đến ngươi!
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc nói như vậy, rồi
xé mở hư không đưa lão ô vào bảo thổ trung ương Thành Tiên Địa.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, thế gian không có kế
thừa bất hủ, nếu một ngày kia, Thiên Đình củng có ngày suy bại, như vậy nơi này
có thể chính là một chỗ đất lành đáng để lui giữ.
Hẳn biết Trường Bạch Sơn còn có một gốc cây
bán thần dược: Tổ sâm, tuy nhiên cùng không có để ý tới, cứ như vậy rời đi.
Chuyện cố hương đã xong, Diệp Phàm chật đứt trần
duyên, từ đó đi thẳng lên trời, không còn quay đầu lại.
Nơi này lưu lại ký ức quý giá nhất của hắn,
không bao giờ quên, khó có thể phai mờ, chỉ là ở sau này trong năm tháng vô tận
hắn sẽ chi ở một bến bờ tinh không khác thĩnh thoảng nhìn từ xa.
Sáu ngàn năm trăm tuổi, hắn như mặt trời ban
trưa, còn đang trong giai đoạn bay lên, nhưng người bên cạnh lại đều bắt đầu
già nua.
Diệp Phàm quyết định một đường đi tiếp, dọc
theo quỳ tích thiên lộ năm đó, nhìn lại mỗi cố nhân ở các nơi ngày xưa, bởi vì
đây có lẽ chính là một lần cuối cùng gặp mặt với họ.
Bắc Đẩu, Nam Vực, Linh Khư Động Thiên như trước
vẫn còn, tuy nhiên lại nổi lên một địa chi mới, láng giềng gần với phế tích trước
kia.
Năm đó, khi hắc ám náo động, Bắc Đẩu nứt ra, rất
nhiều núi rừng sông suối địa mạo đều hoàn toàn biến đổi.
Địa chi mới, cũng không lớn, linh Khư Động
Thiên vẫn còn là một phái nhỏ, nhưng kế thừa chưa diệt chính là may mắn lớn nhất,
Diệp Phàm và Bàng Bác năm đó đi lên con đường tu luyện chính là khởi đầu tại
đây.
- Sư phụ! Ta lại tới thăm người!
Bàng Bác cái mũi cay cay, đi vào trong đống đổ
nát kia.
Trên phế tích có rất nhiều phần mộ, mặc dù có
chút cổ xưa, nhưng nhìn ra được cũng không hoang vu, thường xuyên có người đến
nơi này chăm sóc.
Một tòa cổ mộ, mặt trên khắc ba chữ Ngô Thanh
Phong, bằng Bác rơi lệ, đó là chân chính sư phụ của hắn, cũng là người dẫn dắt
Diệp Phàm đi lên con đường tu luyện.
Lão nhân sớm đã mất đi hơn sáu ngàn năm, lại
như trước khiến người ta khó có thể quên, tuy rằng chết đi, nhưng ở Bắc Đẩu lão
nhân cũng có danh tiếng rất lớn.
Bởi vì, lão từng dạy dỗ một Đại Yêu Bàng Bác,
và coi như là người dẫn đường cho Thiên Đế, vì vậy Linh Khư Động Thiên tuy nhỏ,
nhưng cũng truyền khắp các nơi.
Linh Khư Động Thiên sau khi hắc ám náo động có
thể trọng lập, hoàn toàn là nhờ có Vi Vi người chủ của Diêu Quang, bởi vì năm
đó nàng cũng xuất thân từ tiểu phái này, đây cùng là một nguyên nhân có sắc
thái khác của truyền kỳ kế thừa nho nhỏ.
Linh Khư Động Thiên chưa từng có đại cao thủ tọa
trấn, nhưng người xuất từ nơi này đi ra lại cực độ kinh thế, hai Chuẩn đế, một
Thiên Đế, quả thực rúng động nhân gian.
Diệp Phàm và Bàng Bác cũng không có đi vào
Linh Khư Động Thiên, bởi vì sớm đã không có người nào quen biết, người một thế
hệ lại một thế hệ sớm đã chết đi rất nhiều năm.
Diệp Phàm đi tới Diêu Quang Thánh Địa, mới vừa
bước vào liền kinh động Vi Vi, ngày nay nàng công
tham tạo hóa, ở trong hàng
ngũ người cường đại nhất thế gian này.
- Diệp Thiên Đế, Bàng huynh!
Vi Vi tự mình đi ra đón, tự nhiên làm cho rất
nhiều người trong giáo khiếp sợ: trên thế gian này còn có mấy người có thể dẫn
động tổ sư bọn họ như vậy, rồi sau khi biết là Thiên Đế tới tất cả đều run lên.
Ngày nay Diêu Quang Thánh Địa, từng tòa Thần
sơn vạn đạo khí tường hòa, trời quang mây tạnh, như là một chỗ bảo địa tiên
gia, đặc biệt cường thịnh.
Vi Vi có một đôi Tiên Linh Nhàn, nghe nói có
thể nhìn thấu Tiên lộ, sau khi bọn họ ngồi xuống tự nhiên nói tới vấn đề này,
nàng cũng không siấu giếm, nói:
- Đáng tiếc con đường thành tiên mở ra lần tới
phải ở trăm vạn năm sau, bằng không ta nhưng thật ra có thể dùng hai mắt này trợ
giúp Diệp huynh một tay!
- Có một đoạn công án, ta muốn thinh giáo
Thánh chủ!
Diệp Phàm nói, nhắc tới một chuyện cũ năm xưa.
Vi Vi gật gật đầu, xé rách hư không, xuất hiện
một tòa lao ngục, trong đó nhốt một lão nhân đầu tóc rối bù, đó là một Đại
Thánh.
- Hắn từng nhận được một phần kế thừa của Độc
Nhân Đại đế, dạy dỗ Diêu Quang, cũng dạy dỗ Hoa Vân Phi, cư trú trong Thánh địa
nhất mạch của chúng ta này.
Vi Vi nói, điểm ra thần phận của hẳn, ngày xưa
hắn không có cường đại như
vậy, chính là sau này thiên địa đại biến mới
chậm rãi đột phá, vả lại bọn họ không chỉ một người, chỉ là những người già kia
đã tọa hóa từ lâu, ngày nay chỉ còn lại có một mình hắn.
- Năm đó là hắn đưa Long Văn Hắc Kim Đinh của
Diêu Quang cho Ầm Dạ Quân Vương mượn, ở Bắc Vực Thần Thành muốn giết chết
Khương Thần Vương!
Vi Vi nói ra đoạn công án này.
Nàng là một nữ nhân thủ đoạn cao minh, thiên
phú tuyệt luân, với lực của bản thân, với thế lôi đình tảo huyệt, bình định mạch
nước ngầm trong Diêu Quang, nắm giữ hết thảy trong tay mình.
Sau khi rời Diêu Quang Thánh Địa rất xa, Bàng
Bác nói:
- Ta nghĩ hiện giờ nàng cũng tham khảo pháp
môn của Độc Nhân Đại đế rồi đấy?
- Có hoặc không đều không quan trọng!
Diệp Phàm nói.
Hắn đi vào Thái Huyền Môn, nơi này cũng được dựng
lại, trước kia sơn môn sớm đã bị phá hủy, bọn họ lập tức đi tới Chuyết Phong mới,
khiến mọi người bất ngờ chính là, gặp được lão nhân Lý Nhược Ngu.
Lý Nhược Ngu hàng năm dạo chơi ở bên ngoài, rất
ít khi trở về, năm đó từ biệt, Diệp Phàm chưa bao giờ gặp lại lão, đây là niềm
vui bất ngờ.
- Ra mắt tiền bối!
Dù đã là Thiên Đế, Diệp Phàm vẫn rất lễ kính
lão nhân, bởi vì năm đó nhận được ân huệ rất lớn.
Lý Nhược Ngu chi hơn hắn một trăm tuổi, vì vậy
ngày nay thọ nguyên còn rất sung túc, nhất mạch của họ này chú ý tới tích lũy
lâu dài, đánh tạo đạo cơ đặc biệt kiên cố, ngày nay lão nhân Lý Nhược Ngu đang ở
cảnh giới Chuẩn đế, tuy rằng còn không ctứng sừng sững trên tuyệt đỉnh, nhưng
không có người nào dám khinh thị, mọi người biết rằng, lão sớm muộn gì sẽ đi đến
đính phong.
“Tinh tinh...”
Xa xa, trên đỉnh một ngọn núi, tiếng đàn tưng
tưng, như bách điếu chầu phượng, cánh hoa trắng nõn bay múa, nơi đó có một nam
nhân trắng như tuyết, siêu trần thoát tuc, đang tấu một khúc tiên âm.
- Hoa Vân Phi!
Bàng Bác lông mày nhảy dựng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu:
- Đó là đệ đệ của Hoa Vân Phi, tuy rằng dung mạo
giống nhau, tên giống nhau, yêu thích giống nhau, nhưng chung quy không phải một
người.
Có lẽ, ngay cả ông trời đều tiếc nuối cho nam
nhân xuất trần kia chăng? Vì vậy lại có một đóa hoa nỡ rộ đồng dạng.
Nhiều năm qua, hắn với cầm nhập đạo, nhưng lại
cũng đạt tới cảnh giới Đại Thánh, mặc dù cả đời này không huy hoàng, nhưng lại
tâm cảnh tường hòa, rất là thòa màn.
Diệp Phàm thở dài, đứng dậy, cáo biệt lão nhân
Lý Nhược Ngu, từ đó rời đi.
Di chi Cơ gia vẫn còn, cũng có một bộ phận tộc
nhân ở đây, Diệp Phàm không ngờ gặp được Cơ Bích Nguyệt, tộc nhân bọn họ sau
khi di dời, rồi phần lớn cũng không có trở về, sinh sống trên một viên cổ tinh
khác.
Nam Vực, không thấy được vài người của năm
xưa, lão Phong Tử, Ô Nha đạo nhân, Khổng Tước Vương, nam Cung Chính... sớm đã tọa
hóa... tất cả đều táng ở trong năm tháng.
Cuối cùng Diệp Phàm đi ngang qua Tiêu Diêu
Môn, gặp được cao thủ trẻ tuổi gần với Hoa Vân Phi năm đó: Lý u u, tuy nhiên
nàng đã già đi, thời gian không nhiều lắm.
Gặp lại như vậy, Lý u ụ chỉ có than nhẹ một tiếng,
sao có thệ nghĩ đến, Diệp Phàm sẽ trở thành Thiên Đế! Năm đó nàng với Cơ Bích
Nguyệt đều từng đuổi giết Diệp Phàm, chỉ vì cái đỉnh của hắn.
Nàng biết, Diệp Phàm thân là Thiên Đế sẽ không
còn so đo những chuyện đó, nhưng như trước khiến nàng buồn bã như mất mát điều
gì.
- Một thời đại sắp tĩnh mịch rồi, ngươi là tới
tiễn đưa cho chúng ta sao?
Nàng thở dài sâu kín, còn có thể nói gì nữa.
Diệp Phàm đi ngang qua Trung Vực, gặp được
Phong Hoàng người chủ Phong tộc, vừa thấy hắn ở xa xa nàng đã trắng bệch, gặp lại
chỉ có gật đầu thăm hỏi, mọi người đều biết, đây là một lần gặp lại cuối cùng
trên cuộc đời này, hồng nhan tóc bạc, năm tháng vô tình.
Phong tộc coi như cường thịnh, ở dưới dẫn dắt
của Phong Hoàng, những năm gần đây coi như huy hoàng, nhưng khi mọi người trong
tộc nhìn thấy Diệp Phàm lại vô cùng kính sợ.
Nhoáng một cái, Diệp Phàm đã dựng thân trên địa
vực Bắc Vực.