Già Thiên

Thích Ca Mâu Ni Có Trên Đời Hay Không?


trước sau



- Cầm thú đúng là cầm thú mà, rõ ràng tên nhóc này không muốn buông tha cho ai cả!

Lý Hắc Thuỷ gào rú.

- Nhưng người kia chỉ là một vị tiểu ni cô khoảng mười lăm mười sáu tuổi thôi, tên này ...thật quá là cầm thú rồi

Hai mắt Đồ Phi trợn to.

- Làm người không thể quá đáng Diệp Phàm à, thấy ni cô còn bé thế cũng đành ra tay, làm chúng ta thấy mất mặt quá.

Liễu Khấu chìn chằm chằm không chớp mắt.

- Tiểu tử này thật sự không sợ vương pháp, đây chính là công chúa của hoàng triều Đại Hạ đó.

Khương Hoài Nhân lắp bắp.

Ngô Trung Thiên cảm thấy lo lắng, đi tới chỗ Diệp Phàm, sợ hắn gây hoạ lớn. Hoàng triều Đại Hạ đã tồn tại từ thượng cổ đến nay, so với Thánh Địa còn đáng sợ hơn.

- Đó là công chúa hoàng triều Đại Hạ đó, được xem như là người sinh ra vì Phật, nay đã bái vào Phật giáo rồi. Tuy đã xuất gia, nhưng vẫn là người con gái hoàng đế Đại Hạ thích nhất, tên khốn này không thể làm bậy được.

Năm người cùng tiến về phía trước, chăm chú quan sát.

Diệp Phàm sao có thể không khiếp sợ được? Hắn đã từng nghe nói ở vùng đất Tây Mạc bên kia có Phật giáo, thậm chí ở Trung Châu cũng có hoà thượng. Từ lâu hắn đã muốn đi tới đó tìm hiểu xem sao.

Phật Đà, là người đến từ bến bờ tinh không bên kia, là nhân vật xuất hiện từ 2500 năm trước. Có thể nói cả hắn và Phật Đà đều đến từ một nơi.

Hắn muốn nhanh chóng biết rõ có phải Phật Đà là vị bên trong Đại Lôi Âm tự kia hay không? Có liên quan gì tới Địa Cầu hay không?

Nếu mọi chuyện giống như hắn dự đoán, rất có thể hắn sẽ có thêm một hi vọng.

Hắn ước ao nhanh chóng hiểu rõ tất cả những chuyện này, nếu như một nhân vật cấp Thánh Hiền có thể vượt qua hư không, vậy hắn lại có cơ hội để về nhà rồi.

Có thể khi ở thế giới này hắn có năng lực lên trời xuống biển, có lực lượng cường đại, nhưng hắn sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được làm một con người bình thường, yên tĩnh hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc ấm áp bên gia đình và bạn bè, chứ không phải là cuộc sống như thế này.

Thích Ca Mâu Ni đã khai sáng ra Phật giáo cách đây hơn hai ngàn năm, tôn giáo này từng phát triển không gì so sánh được, có ảnh hưởng rất lớn đến đời sau.

Trong quá khứ, Diệp Phàm chỉ cảm thấy Phật là một người xưa có trí tuệ quán triệt cổ kim...chứ chưa từng coi là một vị thần linh.

Hắn luôn cho rằng, cái gọi là Phật cũng chỉ là một cảnh giới tâm linh nhất định, chứ không phải là thứ thể hiện thần năng. Lúc đó hắn không tin con người có thể sử dụng được thần thông.

Nhưng sau khi chín con rồng kéo quan tài tại Thái Sơn mang hắn tới một thế giới mới vô cùng thần bí, tất cả quan niệm trên đã sụp đổ hoàn toàn.

Hắn không thể không liên tưởng vị cổ nhân nắm giữ đại trí tuệ kia là thần thánh, là một tu sĩ có pháp lực vô biên được. Đây là một sự chuyển biến của tư tưởng và nhận thức.

Hắn cũng không quên được di chỉ của Đại Lôi Âm tự trên cổ tinh Huỳnh Hoặc kia, hắn rất muốn biết rốt cuộc Phật Đà đã đi đến nơi nào.

Thế giới này cũng có Phật giáo, rất có thể Phật Đà đã đến nơi đây.

2500 năm, đây không phải là một thời gian quá lâu đối với thế giới này, vì có rất nhiều nhân vật còn sống lâu hơn thế. Nhưng đối với tinh không ở bến bờ kia, đây thực sự là một khoảng thời gian dài dằng dặc, nếu như quay ngược thời gian lại thì có thể tìm đến thời kỳ nhà Tần lận.

Phật Đà cũng từng chứng đạo tại thời gian này, chỉ không biết tu vi của người này rốt cuộc đã đạt đến mức nào.

Cũng không biết người này đi theo con đường của người xưa lưu lại đến thế giới này, hay chân chính dựa vào bản thân để xuyên qua hư không, tất cả mấy chuyện này Diệp Phàm đều không biết.

Diệp Phàm cảm giác mọi chuyện tựa như một giấc mơ. Đáng ra những nhân vật ở thời kỳ 2500 năm trước tại bến bờ tinh không kia đã trở thành cát bụi rồi mới đúng, nhưng rất có thể trong tương lai hắn lại có khả năng nói chuyện với họ..

- Người nào? Đứng lại!

Phía trước hoàng tử cùng công chúa Đại Hạ là một đám hộ vệ mặc áo giáp chắc chắn sáng ngời, xung quanh thân thể có từng luồng ánh sáng ẩn hiện, thực lực rất mạnh mẽ.

Những người này đang tập trung bảo vệ, quan sát khắp nơi, thấy Diệp Phàm đi tới liền nhanh chóng chặn lại.

- Ta muốn gặp tiểu ni cô kia một chút.

Diệp Phàm có chút kích động, vì thế không để ý tới lời nói lắm.

- To gan, ngươi dám mạo phạm công chúa sao?

Một hộ vệ mặc giáp sắt sáng bóng trên người tiến tới, mạnh mẽ rút đao ra chặn ngang đường đi của Diệp Phàm.

- Không có, ta nói là muốn gặp vị tiểu sư phụ kia, cũng là công chúa cao quý của các ngươi.

Diệp Phàm khẽ dừng bước, nhìn thẳng phía trước.

Hoàng tử hoàng triều Đại Hạ Trung Châu thả mái tóc đen dài như một dòng thác xuống, ánh mắt sáng như sao, khí chất vô cùng xuất chúng, giống như là con trai của Thiên Đế xuống trần, trông vô cùng anh dũng. Trên người hắn mặc vương giáp, chỉ khẽ giơ tay nhấc chân liền có khí chất của bậc đế vương, khí tức ấy tụ lại thành hình rồng lưu chuyển, tỏa ánh sáng bắn ra bốn phương.

Hắn đang nhìn về bên này, con mắt đen nhánh sâu thẳm như biển khơi, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi có chuyện gì?

Diệp Phàm đáp:

- Tại hạ thấy điện hạ khí thế ngang trời, long khí vờn quanh như một bậc đế vương tôn kính, nên to gan tiến tới mong được nhìn tận mắt khuôn mặt của người.

Hoàng tử Đại Hạ nở nụ cười, nói:

- Ngươi nhìn vậy mà cũng có tài ăn nói. Đi lại đây, ta cho ngươi xem kĩ.

- Tên nhóc này thật biết nịnh nót, rõ ràng là muốn tiếp cận muội muội hắn!

Lý Hắc Thuỷ thì thầm.

- Mấy vị hoàng tử ở hoàng triều Đại Hạ cạnh tranh rất khốc liệt, lâu ngày nghe nịnh quen tai nên hắn mới thích nghe mấy lời như thế.

Liễu Khấu nói nhỏ.

- Tiểu tử này cũng thật là...đầu óc để ở ni cô muội muội, nhưng miệng thì lại tung hô long khí đế tôn, thật không phải loại người tốt đẹp gì.

Đồ Phi bĩu môi.

Tráng sĩ mặc giáp sắt cho Diệp Phàm đi qua, lúc này hắn đi tới bên cạnh, nói với hoàng tử Đại Hạ:

- Ta nhìn điện hạ, vầng trán như mặt trời, cằm như mặt trăng, khí đế vương xông thẳng lên trời cao, khuôn mặt lại ẩn chứa long uy, ngày sau chắc chắn sẽ thân đăng đại bảo, trở thành hoàng chủ một đời.

- Rốt cuộc tiểu đạo sĩ ngươi đến đây là vì chuyện gì?

Tất nhiên hoàng tử Đại Hạ sẽ không lay động trước những lời tâng bốc này.

Giờ phút này, Diệp Phàm đang đánh giá lại vị công chúa Đại Hạ kia. Vị tiểu ni cô này cùng lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi là cùng, áo quần trắng tinh như tuyết, mái tóc đen không còn, trên đầu chỉ đội một chiếc mũ trắng.

Tuy tuổi nàng không lớn lắm, nhưng thân hình thon thả yêu kiều, phong thái thướt tha mà nhẹ nhàng, trong đó còn đọng lại một chút gì đó non nớt, đáng yêu làm người người phải thương tiếc.

Tiểu ni cô này thật sự rất đẹp, mang theo vài nét ngây thơ. Nàng ta cũng đang tò mò quan sát hắn, mắt to đen lay láy, trông vô cùng cuốn hút.

Mặc dù mái tóc nàng không còn nữa, nhưng phong thái làm cảm động người khác lại không mất đi, dáng vẻ quyến rũ trời sinh vẫn còn đó.

- Tinh hoa tiểu sư phụ này thu liễm, có thần vận trời sinh, khi sinh ra đã có tiên cốt tuệ căn. Thân như hoa phật, tâm trí linh động, quả thật rất giống Bồ Tát chuyển thế.

Diệp Phàm khẽ nói.

Hai mắt đen nhánh của tiểu ni cô chuyển động, rõ ràng đang nhìn hắn lại, nhưng nàng ta lại không lên tiếng, thoạt nhìn rất khả ái và thanh tú.

- Con bà nó chứ, càng nhìn càng thấy tiểu tử này là một thiên tài nịnh đầm, thay trời đổi phật không biết đường nào mà lần.

Đến cả một người có tiếng là bình tĩnh như Ngô Trung Thiên cũng nhịn không được chửi ầm lên.

- Đến cả nội y của Diêu
Quang Thánh nữ mà hắn cũng dám lấy, tuyết đối không phải loại người hiền lành gì.

Lý Hắc Thuỷ thở dài, nói:

- Kỳ thật ta cũng muốn tới nhắc nhở tiểu ni cô một hai câu, tuyệt đối đừng trêu vào tên cầm thú này.

Sắc mặt hoàng tử Đại Hạ ở bên cạnh lập tức trầm xuống, hắn có thể nhận thấy được tiểu đạo sĩ này đến đây là vì muội muội của hắn. Thân làm ca ca, tất nhiên hắn không thể vui vẻ được.

Dĩ nhiên Diệp Phàm nhìn thấy được sắc mặt của hắn, lập tức đọc lên một câu đạo hiệu, xoay người lại cung kính nói:

- Đại thế của ngươi đã thành, quanh người có long uy bao phủ, nhưng điều khiếm khuyết duy nhất là tu dưỡng chưa đủ.

Hoàng tử Đại hạ thản nhiên nói:

- Ngươi có chủ ý gì sao?

Hắn muốn lựa thế đuổi đạo sĩ này đi, không muốn hắn tiếp cận muội muội của mình.

Diệp Phàm bây giờ thấy được người theo đạo Phật, có đánh chết hắn cũng không đi, trong lòng hắn không thể bình tĩnh, muốn nhanh chóng biết được liệu Thích Ca Mâu Ni có ở thế giới này không, mở miệng nói:

- Ta muốn tặng điện hạ một quyển thiên thư, ngày sau có thể trợ giúp ngươi trở thành vua hoàng triều Đại Hạ.

- Ngươi chỉ là một đạo sĩ, làm sao biêt được đại thế trong thiên hạ, biết hoàng khí đại đạo là cái gì?

Mấy tên hộ vệ nhìn thấy hoàng tử không vui, liền muốn đuổi Diệp Phàm đi.

- Tại sao ta lại không biết chứ? Trong trời đất này có bốn điều lớn nhất, hoàng ( vua) cũng là một trong bốn điều đó, ngươi có hiểu điều này hay không?

Diệp Phàm hỏi ngược lại

- Ngươi dám...

Tên đứng đầu đám hộ vệ giận giữ.

- Bốn điều lớn nhất đó là gì?

- Đạo đại, thiên đại, địa đại, hoàng ( vua) đại.

Diệp Phàm bình tĩnh nói ra, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn tiểu ni cô.

Hoàng tử Đại Hạ vừa ngộ ra một chút đạo lý, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nhất thời cảm thấy chán ngán, trầm giọng nói:

- Bốn điều lớn này có liên quan gì tới ta?

- Hoàng là người, nhân dưới đất, đất dưới trời, trời dưới đạo, đạo pháp tự nhiên. Ta có một cuốn thiên thư hoàng đạo ( đạo làm vua), vừa che được đất mà vừa phủ cả trời, có thể nuôi dưỡng hoàng khí ( khí của vua), ngươi có thể lấy tham khảo.

- Cầm thú a cầm thú, chỉ cần đạt được mục đích, không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Lý Hắc Thuỷ cách đó không xa thì thầm.

- Thật là có tài ăn nói mà!

Đồ Phi cũng bĩu môi.

- Nghe kỹ cũng có chút đạo lý.

Ngô Trung Thiên ngẫm nghĩ.

- Ta chỉ nhìn thấy ngươi đang có ý định với công chúa mà đến đây!

Tên đứng đầu đám hộ vệ lạnh giọng nói

-Lời đó không đúng, ta tới đây là vì điện hạ. Nhưng mà ...

Hắn hơi dừng lại, rồi nói:

- Nhưng cũng có điều muốn hỏi tiểu sư phụ.

- Ngươi muốn hỏi điều gì?

Hoàng tử Đại Hạ bình thản hỏi.

- Ta muốn hỏi tiểu sư phụ một câu, trên đời này có Như Lai hay không?

Diệp Phàm nhìn thẳng tiểu ni cô, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Tiểu ni cô xinh đẹp tuyệt trần bỗng nhiên hoảng sợ, chạy đến núp sau lưng ca ca của mình, rồi thò cái đầu ra, hai mắt chớp chớp nhìn hắn.

Hai chữ Như Lai vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hoàng tử Đại Hạ Trung Châu liền thay đổi, trầm giọng nói:

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!

Hai chữ Như Lai dường như có ảnh hưởng lạ kỳ, không chỉ hoàng tử Đại Hạ biến sắc mà cách đó không xa, thần sắc Diêu Quang Thánh tử cũng đột nhiên thay đổi, liền tiến về bên này.

Diệp Phàm cảm thấy vẻ mặt của bọn có biến hoá rõ ràng, trong lòng chợt kinh ngạc, không lẽ hai chữ Như Lai này có một sức mạnh thần bí nào hay sao?

Diêu Hi cũng bước tới, nàng không biết Như Lai là cái gì, nhưng cảm thấy chuyện này có vẻ không bình thường. Lúc này nàng như ánh bình minh chiếu rọi, tựa như có ánh trăng đang dõi theo thân ảnh nàng, gọt ngọc bước đi nhẹ nhàng.

Cùng một lúc, Diệp Phàm bỗng cảm nhận được một người khác cũng đang nhìn mình, ánh mắt đó đến từ một ngôi lầu các của tiên thạch phường Dao Trì....Dao Trì Thánh nữ một mình đứng đó, sương mù che khuất hình dáng.

- Thấy rõ bản chất và sự thật của hiện tượng, chư pháp bỗng chốc thành không, trong giây lát lại chợt hiểu vạn pháp. Một khi cảnh tượng không còn ẩn giấu được nữa, cứ chính diện mà gặp nhau.

Diệp Phàm lanh lảnh niệm lên một câu đạo kinh, nhìn về tiểu ni cô dễ mến nói:

- Xin hỏi Thích Ca Mâu Ni vẫn có ở đó không?

Tiểu ni cô áo trắng như tuyết, kỳ ảo như tiên giáng trần, nàng mở miệng muốn nói điều gì, những cuối cùng vẫn giữ yên lặng.

Hoàng tử Đại hạ trung Châu giờ phút này như một ngọn núi cao, phóng ra từng tia long khí, vương bào toả ra ánh sáng chói loà như Đại Đế sống lại, anh dũng không gì sánh được. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Phàm, nói:

- Bọn ta chỉ biết Phật giáo, chưa từng nghe đến tên vừa rồi, có lẽ ngươi hỏi nhầm người rồi!

Thích Ca Mâu Ni là một cái tên cấm kỵ sao? Diệp Phàm cảm thấy như vậy.

- Đốn giác liễu, diệu tâm nguyên, vô minh xác liệt tổng nhất bàn, mộng lý minh minh hữu lục thú, giác hậu không không vô thánh phàm (1).

Diệp Phàm dùng kinh văn Phật giáo thăm dò tiểu ni cô, cuối cùng trầm giọng hỏi:

- Phật Đà tại nơi nào?.

- Tây Mạc có núi Tu Di, nếu như ngươi muốn hiểu rõ, hãy đến đó tìm đi.

Hoàng tử Đại Hạ lạnh lùng nói.

Diệp Phàm vừa nghe thấy ba chữ núi Tu Di liền chấn động không thôi, chẳng lẽ đó là nơi giảng đạo của Thích Ca Mâu Ni sao?

- Ta muốn được nghe huynh đệ giải thích rõ ràng về Như Lai cùng Thích Ca Mâu Ni.

Diêu Quang Thánh Tử nói.

Hắn mỉm cười rạng rỡ, như gió xuân vụt tới, lại tựa như ánh bình minh tràn khắp nơi đây.

Nhưng Diệp Phàm lại có điều nghi ngờ trong lòng, hắn cảm thấy Phật giáo ở thế giới này chắc chắn có vấn đề. Nếu không phải, tại sao hoàng tử Đại Hạ và Diêu Quang Thánh tử lại có biểu hiện như vậy.

---------------------------------------

(1) Một đoạn trong kinh phật: Nhập pháp giới là liễu tâm, tức nhập pháp giới tánh là liễu ngộ được Bản tâm. Đạt bản nguyên là kiến tánh, nói kiến tánh tức là thấu tột nguồn gốc ban đầu. Như vậy liễu tâm là nhập pháp giới, kiến tánh là đạt bản nguyên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện