Đại Hạ là chính hoàng triều thượng cổ bất hủ, phồn thịnh đến mấy chục vạn năm qua.
Núi cao sụp đổ, những con sông to lớn trở nên khô khốc, biển rộng trở thành sa mạc...dưới lực lượng vô tình của năm tháng dằng dặc, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Nhưng Đại Hạ vẫn cường thịnh như ban đầu, không có gì biến đổi. Từ trước Hoang Cổ, đã có một vị Đại Đế khai sáng nên hoàng triều bất hủ này, đến nay nó vẫn đứng vững không ngã.
Rốt cuộc hoàng triều này đã ghi lại bao nhiêu lần thay đổi của lịch sử, ẩn chứa bao nhiêu bí mật...không có người nào có thể nói rõ.
Diệp Phàm nghĩ tới nhiều chuyện trong lòng, rốt cuộc hai nghìn năm trước đã có chuyện gì xảy ra? Thích Ca Mâu Ni đã đến thế giới này ư? Hắn và người dân tinh cầu này đã có chuyện gì sao? Tại sao hoàng tử Đại Hạ lại biến sắc thế kia?
Nhất định trong đấy có một ẩn tình không khỏi làm cho người ta phải suy nghĩ miên man, và chắc chắn hoàng triều Đại Hạ biết rất rõ cái ẩn tình ấy. Nó là hoàng triều bất hủ, hẳn sách sử của nó có ghi lại những gì đã xảy ra ở thế giới này.
Diêu Quang Thánh tử nở nụ cười ôn hòa, hé lộ hàm răng trong suốt, ngay cả đầu tóc cũng phát ra ánh sáng vàng nhạt, trông thật hiền hòa. Hắn đang đi tới chỗ Diệp Phàm.
- Vô lượng thiên tôn...
Diệp Phàm niệm tụng đạo hiệu, lắc đầu nói:
- Bần đạo chỉ là một tán tu dạo chơi tứ phương, tình cờ nghe được vài chuyện cũ, lòng có nghi hoặc nên mới hỏi thế thôi. Truyện "Già Thiên "
Từ trước khi vào tiên thạch phường này, hắn đã không giả trang thành Đoạn Đức nữa, thay vào đó là hình dáng một đạo sĩ vóc người cao to, đạo bào bồng bềnh, có dung mạo xuất trần. Tuy nhìn hơi trẻ tuổi, nhưng lại toát thêm vài phần tiên vận.
- Đạo trưởng khiêm nhường, không biết có thể giải thích cho sự khó hiểu của ta hay không? Thích Ca Mâu Ni là người ở đâu? Sống như thế nào? Người hiểu được bao nhiêu?
Diêu Quang Thánh tử mỉm cười, giống như một luồng gió xuân tràn twois.
Thích Ca Mâu Ni đến từ một bến bờ tinh không khác, nhưng sao Diệp Phàm nói ra được?
Hắn chỉ nói:
- Ta chỉ biết tên Như Lai, không biết chuyện gì khác. Hay là Thánh tử giúp ta giải thích một việc khó hiểu khác, rốt cuộc Thích Già có lai lịch như thế nào?
- Thích Già...
Bỗng nhiên đôi mắt của Diêu Quang Thánh tử lóe lên một cái, tỏa ra một cỗ ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo. Rõ ràng hai chữ này có một ma lực thần bí, mỗi lần nhắc đến là làm cho hắn phải thất sắc.
Phải biết rằng những nhân vật như hắn và hoàng tử Đại Hạ, dù cho núi cao bị sụp đổ ở ngay trước mắt thì họ cũng không biến sắc, thật không ngờ hai chữ "Như Lai" lại làm lòng họ không yên.
- Ta đang hỏi đạo trưởng, nhưng người lại hỏi ngược lại ta sao? Đạo trưởng thật khéo quá đấy.
Diêu Quang Thánh tử nở nụ cười ấm áp, sau đó lắc lắc đầu.
- Ta chỉ nghe được mấy lời đồn, không hiểu nguồn gốc của nó, mong rằng điện hạ vui lòng chỉ giáo. Vô lượng thiên tôn!
Tay áo bào của Diệp Phàm khẽ phiêu động.
- Tên tiểu tử này, hắn cho rằng mình là đạo sĩ thật hay sao vậy, nhìn qua thật lưu manh.
Liễu Khấu thầm nói.
- Cũng do tiểu ni cô gây họa.
Lý Hắc Thủy kết luận.
- Khẩu vị đặc biệt thật!
Khương Hoài Nhân còn đơn giản hơn.
Đôi mắt của Diêu Quang Thánh tử thâm thúy như đại dương, phảng phất có thể nhìn xuyên qua lịch sử. Hắn đưa mắt lên bầu trời, nói:
- Cái này tên có ma lực thần bí, xuất hiện cách đây hai ngàn năm. Nhưng dường như hồi ấy có chuyện gì xảy ra, sau đó nó biết mất. Ta chỉ biết nó đã từng tồn tại.
Diệp Phàm nở nụ cười như ánh bình minh, gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng trong đầu lại đang điên cuồng suy nghĩ đến nhiều vấn đề.
Hơn hai nghìn năm trước ư? Khi ấy Như Lai đã làm gì? Lưu lại những gì ở thế giới này? Hôm nay còn ở đây không?
Nhưng tất cả cũng chỉ là một dãy câu hỏi không có câu trả lời xác thực, làm cho người ta rất muốn tìm hiểu ngọn nguồn. Diệp Phàm nóng lòng muốn biết hết thảy, bởi vì điều này rất quan trọng với hắn. Các cổ nhân ở bến bờ tinh không kia lưu lại tinh môn ( cửa ánh sao) vượt qua vô số tinh hệ, rốt cuộc điểm cuối của chuyến đi này ở đâu?
Có rất nhiều điều hắn không hiểu nổi, việc chín con rồng kéo cái quan tài kia chỉ là tình cờ, hay là đang tái diễn con đường của người đi trước? Có phải Phật Đà cũng vì ngoài ý muốn mà xuất hiện ở bến bờ tinh không hay không?
- Chắc chắn Như Lai đã đi tới thế giới này, chẳng qua...không biết đã xảy ra biến cố đáng sợ nào...
Diệp Phàm tự nói trong lòng.
Sau đó hắn quay đầu nhìn hoàng tử Đại Hạ, phát hiện thần thái đối phương rất lãnh đạm. Tại sao hắn phải làm như vậy? Nhất định có ẩn tình gì đó. Chẳng lẽ cái tên Thích Ca Mâu Ni làm hắn kiêng kỵ, nên hắn không muốn nói gì thêm?
Diêu Quang Thánh nử lại tươi cười, xoay người nhìn hoàng tử Đại Hạ, nói:
- Quanh thân điện hạ có long khí ngất trời, chính là con rồng của Đại Hạ, ta nghĩ chắc điện hạ có biết một chút về Như Lai. Không biết rốt cuộc hai nghìn năm trước đã có chuyện gì? Vì sao những chuyện liên quan tới người này đều biến mất hết rồi? Giống như chưa từng xuất hiện trên thế gian này vậy!
- Tại hạ cũng không biết, Phật giáo vẫn còn có Thánh Hiền trên đời này, nếu như ngươi muốn làm rõ, có thể tự mình đi hỏi.
Thần sắc hoàng tử Đại Hạ hững hờ, không nói thêm gì nữa.
Diêu Hi ở bên cạnh đang suy tư, nàng chưa bao giờ nghe nói đến hai chữ Như Lai kia, hiển nhiên sự hiểu biết của Thánh tử nhiều hơn hắn, dù sao hắn cũng là chủ nhân tương lai của Diêu Quang Thánh Địa. Điều này lại làm cho thâm tâm của nàng khẽ gợn sóng lên.
Diệp Phàm hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nếu muốn biết được điều gì đó từ trong miệng Diêu Quang Thánh tử, xem ra còn khó hơn cả lên trời, chắc chắn đối phương sẽ không nói cho mình biết những bí mật này.
Về phần hoàng tử Đại Hạ kia, hắn càng không thể trông chờ được, còn chưa hỏi kỹ thì đối phương đã làm bộ mặt của một bức tượng đứng xa ngàn dặm rồi.
Diệp Phàm cảm thấy tương lai mình phải đi Tây Mạc một chuyến, đi đến núi Tu Di trong truyền thuyết để hiểu rõ chân tướng hơn.
Dĩ nhiên, trước khi đi, hắn còn phải nghĩ biện pháp tìm cách tiếp chận với tiểu ni cô thiện lương dò hỏi một chút.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, cô nàng đó đúng là một ni cô thiện lương mà: mặc một bộ y phục màu trắng như tuyết, ánh mắt trong sáng, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp liên tục. Nhưng dường như nàng hơi nhát gan thì phải, hắn mới quay đầu lại nhìn một chút thì tựa như nàng bị chấn kinh, núp ở sau hoàng tử Đại Hạ như một con thỏ nhỏ vậy.
Hoàng tử Đại Hạ nhíu mày. Hắn rất yêu thương muội muội của mình, thân làm một người ca ca, hắn không muốn nhìn thấy những nam nhân như Diệp Phàm. Hắn cứ có cảm giác Diệp Phàm có ý đồ không tốt với muội muội của mình.
- Vô lượng thiên tôn, bần đạo chính là người xuất gia, lúc quét sân không đả thương một chú kiến nhỏ, yêu quý những loài côn trùng, tuyệt đối không có ý niệm phàm tục
Diệp Phàm tỏ ra nghiêm trang, nói rõ ý nghĩ của mình.
Sắc mặt hoàng tử Đại Hạ không thay đổi, nhưng trong lòng đang cân nhắc xem thử câu nói này mình nên tin bao nhiêu phần. Tiểu ni cô mặc áo trắng thì hé miệng cười trộm, đôi mắt đen to nháy động liên tục, nhìn hắn mấy lần.
- Hình như tên khốn này thích làm đạo sĩ rồi, ta thấy bộ dáng y hệt tên đạo sĩ thất đức kia, rõ ràng là một đạo nhân vô lương.
Liễu Khấu nhanh chóng coi Diệp Phàm đã ngang hàng với tên đạo sĩ Đoạn Đức.
- Các ngươi đã từng nghe qua Thích Ca Mâu Ni chưa?
- Chưa nghe bao giờ, đám hòa thượng đó hành tung thần bí, rất khó thấy được bóng dáng của họ. Nếu như không phải người ở Trung Châu thường xuyên đến Thánh thành, thỉnh thoảng có nhắc tới họ thì ta còn không biết có một môn phái như vậy trên đời.
Lý Hắc Thủy lắc đầu.
- Ta đã từng nghe đến giáo phái này rồi, nhưng cũng không rõ là mấy.
Ngô Trung Thiên cau mày lại, nói:
- Gia gia ta đã từng nói, giáo phái này vô cùng cường đại, trong đó có cái gì Cổ Phật ấy, thực lực sâu không lường được.
- Ta cũng chỉ biết như Trung Thiên ca, không biết thêm gì nữa.
Khương Hoài Nhân lắc đầu.
Diệp Phàm đã bình tĩnh lại, hắn phải từ từ đi hỏi thăm những chuyện về Thích Ca Mâu Ni mới được, không thể vội vàng. Suy nghĩ của hắn liền quay trở về với những việc trước mắt, nhẹ nhàng đi thong thả về phía trước, đi qua đi lại một vòng. Hắn phát hiện Diêu Hi không có cảm giác nào, hình như không nhận ra hắn.
- Nhìn nàng ta như vậy, thuật pháp "cải thiên hoán địa" của ta đã tu đến một cảnh giới nhất định, nàng không thể nhận biết được khí tức của ta.
Diệp Phàm đi lại nhẹ nhàng, tỏ ra như một cao nhân đắc đạo. Hắn đi tới gần Diêu Hi, nói:
- Dung mạo tiên tử như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, sáng rực tươi đẹp, rõ ràng thân mang tiên cốt, trời sanh đạo thể. Nhìn đi nhìn lại, ta thấy tiên tử giống như một đóa hoa tuyệt thế của Đạo gia ta.
Diêu Quang Thánh tử nghe vậy liền nở nụ cười nhàn nhạt, rồi hỏi:
- Đạo trưởng khen tặng quá...rồi, không biết có chuyện gì không?
- Lời của ta là thật...
Diệp Phàm tỏ ra nghiêm chỉnh, nói:
- Ta cảm nhận được trên người tiên tử có khí tức Đại Đế thượng cổ. Tuy tu vi của ngươi còn chưa đạt đến đỉnh phong, nhưng tiên khí lại rất nồng nặc, tất không phải là người thường.
Diêu Quang Thánh tử thầm nói quái lạ, tại mi tâm của nàng có một Nguyệt cung, đây chính là bí bảo thượng cổ, rất khó xác định được là bảo vật cấp nào. Nhưng từ trước tới nay không có mấy người nhận biết được, chẳng lẽ vị đạo sĩ này cảm ứng được sao?
Nàng tỏ ra bình thản, nói:
- Đạo trưởng thật biết nói đùa, nhưng không biết người là cao nhân phái nào?
- Bần đạo không môn không phái, luôn cưỡi hạc đi khắp nơi. Lần này xuất thế là muốn tìm kiếm một vị sư điệt.
Diệp Phàm lại tụng đạo hiệu.
- Không biết sư điệt người là vị nào? Có lẽ ta đã từng nghe qua.
Hiển nhiên Diêu Hi không tin Diệp Phàm, nghi hắn đang nói chuyện ma quỷ để gạt nàng.
- Thật ra ta cũng đang muốn nhờ tiên tử một chút, mong tiên tử có thể giúp ta hỏi thăm. Dù sao Diêu Quang Thánh Địa cũng ở Đông Hoang.
Diệp Phàm muốn thông qua những truyền nhân Thánh Địa để hiểu rõ hơn quá khứ tên đạo sĩ vô lương kia, hắn bèn nói:
- Hắn tên là Đoạn Đức, đạo hiệu Vô Lượng.
- Vô lương đạo sĩ là sư điệt người?
Diêu Hi hơi kinh ngạc.
- Tính tình hắn không tốt lắm, gọi hắn là vô lương cũng không quá đáng.
- Xin hỏi đạo trưởng một câu, người được bao nhiêu tuổi rồi?
Diêu Hi hỏi.
- Bần đạo tu hơn ba trăm năm, nếu như nghĩ cẩn thận, đến nay đã sống uổng ba trăm mười tám xuân thu rồi.
....
"Phốc"
Lý Hắc Thủy ở nơi xa phun hết ngụm rượu vừa uống vào ra, cái ly trong tay thiếu chút nữa cũng rơi xuống mặt đất. Hắn thấp giọng mắng:
- Tên tiểu tử này thật đúng là cầm thú!
- Đã từng
thấy nhiều người mặt dầy, nhưng chưa thấy tên nào mặt dầy như tên này...đã lấy đi áo ngực của người ta, bây giờ lại giả trang thành cao nhân đắc đạo của môn phái nào đó, tới đây để đàm tiên luận đạo.
Đồ Phi nguyền rủa Diệp Phàm lòi đuôi ra.
- Mấy ngươi nói thử xem, nếu như Diêu Quang Thánh nữ biết được thân phận tên tiểu tử này thì nàng ta có tức đến nỗi hộc máu hay không? Hay là chúng ta đi lại nói cho nàng biết?
Khương Hoài Nhân cười nói.
Ngô Trung Thiên nhíu nhíu mày, nói:
- Không nên làm vậy.
- Cái gì gọi là đạo mạo trang nghiêm, cái gì gọi là mặt người dạ thú, tên khốn này chính là ví dụ sống đó.
Liễu Khấu bất bình tức giận, nói nhỏ:
- Đúng là cầm thú!
Cách đó không xa, Diêu Quang Thánh tử đang sánh vai đi với hoàng tử Đại Hạ, từng bước tới gần chín khối đá kỳ lạ được đặt ở tiên thạch phường.
Ngô Trung Thiên nhìn Diêu Quang Thánh tử một hồi, rồi cau mày nói:
- Ta có cảm giác hắn giống như một cái lò lửa được thiên địa tạo thành, khí huyết cương mãnh, cuồn cuộn sôi trào. Ta nghĩ Diêu Quang Thánh tử có thể được xếp ở vị trí thứ nhất trong những người cùng thế hệ đấy.
Đám người Lý Hắc Thủy nghe vậy liền biến sắc, bọn họ mời Ngô Trung Thiên đến đây chính là vì muốn đối phó với Diêu Quang Thánh tử, thật không muốn hắn có đánh giá như vậy.
Đồ Phi thở dài, nói:
- Quả thật lúc hắn sử dụng Thánh Quang thuật thì gần như vô địch rồi, không thể địch nổi được. Mỗi khi ánh sáng của môn thần thuật ấy chiếu sáng ra, cả mười phương đều bị tinh lọc, đúng là vạn pháp bất xâm, bất kỳ công kích nào cũng không thể xé rách.
Lý Hắc Thủy tỏ ra lo lắng, nsoi:
- Ánh sáng thần thánh của hắn càng sử dụng càng rực rỡ, cường thịnh như một mặt trời. Ta có cảm giác ngay cả Thần thể cũng khó công phá được. Có lẽ trên thế gian này chỉ có một loại thuật pháp tấn công khắc chế được hắn, đáng tiếc thuật pháp này đã thất truyền vĩnh viễn.
- Ngươi đang nói tới Đấu chiến thánh pháp của Thần Vương Khương Thái Hư - người có lực công kích mạnh nhất trong năm ngàn năm qua?
- Đúng, nếu như loại thuật pháp này không tái hiện trên thế gian, thì dù cho Thần thể có ra mặt, ta nghĩ tốt lắm là chỉ đánh ngang với với Diêu Quang Thánh tử thôi. Người này còn trẻ như vậy, nhưng lại tu luyện được loại bí thuật vô thượng như Thánh Quang thuật đến cảnh giới này, thật quá đáng sợ!
Lý Hắc Thủy đáp.
Khương Hoài Nhân ở bên cạnh im lặng không nói gì, Khương Thái Hư là tổ tiên của hắn, đáng tiếc là bí pháp tấn công đệ nhất thiên hạ đã bị thất truyền.
- Có lẽ còn có một loại thuật pháp tấn công nữa có thể phá vỡ được Thánh Quang thuật đại thành này.
Bỗng nhiên Ngô Trung Thiên mở miệng nói.
- Còn có nữa sao?
Mấy người kia cảm thấy ngạc nhiên.
- Các ngươi chỉ nhìn ở Đông Hoang, mà quên mất Trung Châu.
Ngô Trung Thiên đưa mắt nhìn về hoàng tử Đại Hạ đang sáng vai đi ngang với Diêu Quang Thánh tử, nói
- Uy lực của hoàng đạo long khí hoàng triều Đại Hạ phách tuyệt thiên hạ, được xưng tụng là không gì không phá nổi, mỗi khi sử dụng là cả trời đất phải rung chuyển. Ta nghĩ, hắn cũng không thua kém Diêu Quang Thánh tử lắm đâu.
- Không biết hoàng đạo long khí với Đấu chiến thánh pháp của Khương thần vương thì ai mạnh ai kém nhỉ? Người của Trung Châu từ trước tới giờ rất kiêu ngạo, nhưng hai môn thuật pháp ấy chưa bao giờ giao phong với nhau.
Đồ Phi tỏ ra tiếc nuối, nói:
- Đúng là làm người ta tiếc nuối thật, không thể nào nhìn thấy hai loại thuật pháp tấn công đỉnh cao ấy tỷ thí với nhau.
Lúc này, Diêu Quang Thánh tử và hoàng tử Đại Hạ đang cùng nhau bàn luận những khối đá kỳ lạ kia. Chín khối đá kia đã được đặt ở đây nhiều ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bọn hắn đích thân chạm tới.
Cũng cùng lúc đó, Diệp Phàm và Diêu Hi đang trò chuyện rất vui vẻ, vừa trò chuyện vừa đi tới gần chín khối đá đó. Mấy tên tiểu thổ phỉ thấy như vậy thì cảm thán liên tục, không ngừng thì thầm nói Diệp Phàm là đồ mặt người dạ thú.
- Đạo trưởng, người cũng có hiểu biết về nguyên thạch sao?
Diêu Hi hỏi.
- Bần đạo học nhiều mà không tinh, đúng là vô tích sự mà. Nhưng cũng có đọc lướt qua một số sách nói về nguyên.
Diệp Phàm mỉm cười.
- Ta thấy đạo trưởng quá khiêm nhường rồi, sao đạo trưởng không tiến lên kiến giải những khối đá kỳ lạ này một chút.
Diêu Hi nở nụ cười nhàn nhạt, đôi lông mi nàng theo đó hơi run lên, cả người toát lên một cỗ khí chất xinh đẹp động lòng người.
Nàng vừa nói ra lời này, cả hoàng tử Đại Hạ và Diêu Quang Thánh tử đều nhìn sang, thần sắc mỗi người khác nhau.
Hoàng tử Đại Hạ thật sự không có cảm tình với hắn, có lẽ đây chính là tâm bệnh chung của những người làm ca ca: không muốn những kẻ bề ngoài không tốt chú ý đến muội muội của mình.
Diêu Quang Thánh tử lại bình thản cười, không thể nào đoán được hắn đang nghĩ gì. Nhưng có lẽ cũng vì như thế nên hắn lại có một khí chất đặc biệt, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nữ tu sĩ trẻ tuổi. Truyện "Già Thiên "
Tiểu ni cô thanh tú lại len lén nhìn Diệp Phàm, sự tò mò hiện rõ trên mắt, trông thật ngây thơ.
- Được rồi, bần đạo bêu xấu vậy.
Diệp Phàm tiến lên, nhưng hắn không vươn tay cầm lấy mấy khối đá, chỉ đi qua đi lại chín khối đá kỳ lạ hai vòng.
Ngay giây khắc đó, một thân ảnh mềm mại xuất hiện trong một lầu các cách đó không xa, Dao Trì Thánh nữ tự hiện thân để quan sát Diệp Phàm luận nguyên thạch. Nhưng mà, bởi vì lầu các đó được một làn sương mù bao phủ, nên không có ai nhìn rõ hình dáng nàng cả.
Thật ra kể từ lúc Diệp Phàm nói ra hai chữ Như Lai, và bốn chữ Thích Ca Mâu Ni thì nàng vẫn luôn quan sát hắn, đây là điều hắn không thể nào dự liệu được.
Diệp Phàm đi qua mấy vòng, rồi lấy tay vỗ vỗ mấy cái lên khối này, sau đó lại gõ gõ lên khối khác. Một lúc sau, hắn tỏ vẻ không để ý tới, nói:
- Bên trong hai khối đá này có bảo vật, những khối khác đều là mấy khối đá bình thường. Truyện "Già Thiên "
Nhất thời có những âm thanh chê cười truyền tới.
- Thật là nói khoác mà không biết ngượng, hắn tưởng mình là Nguyên Thiên sư à? Dao Trì tiên thạch dễ đoán như vậy sao?
- Ta thấy hắn toàn là nói tùm bậy tùm bạ, dựa vào kinh nghiệm cắt thạch nhiều năm của ta, hai khối đá kia hoàn toàn là đá trắng, không có cái gì cả.
- Bây giờ có nhiều người tự cho mình đúng lắm, mọi người không cần để ý tới.
....
Điều này cũng khó trách, vì mọi người thấy Diệp Phàm không hề phân biệt cẩn thận, chỉ tùy tiện gõ mấy cái mà đã nhận định bên trong hai khối đá kia có súc tích kỳ nguyên, đúng là không thể nào làm người ta tin phục được.
- Ồ? Đạo trưởng khẳng định như vậy sao?
Hoàng tử Đại Hạ nhìn lại, bình thản hỏi.
- Những điều bần đạo học được rất ít, cũng chỉ phê bình lung tung mà thôi!
Diệp Phàm khiêm nhường nói.
Hoàng tử Đại Hạ lắc đầu, nói:
- Nếu để ta chọn, ta sẽ chọn khối đầu tiên trong hai khối đá đó, còn khối kia...phải đổi lại!
Hắn đến đây là vì Dao Trì Thánh nữ, đây là điều ai ai cũng biết, chắc hắn đã chuẩn bị kiến thức về thạch nguyên từ sớm.
Diệp Phàm nở nụ cười, nói:
- Hay là ta với điện hạ đánh cược một lần được không?
- Hử? Đánh cược thế nào?
Hoàng tử Đại Hạ hỏi.
- Nếu như ta sửa dở thành hay, ta chỉ muốn nói chuyện với vị tiểu sư phụ này một chút.
Diệp Phàm chỉ chỉ tiểu ni cô.
Vốn hoàng tử Đại Hạ đang rất có hứng, nhưng vừa nghe nói vậy, hắn liền xoay người lại. Không cần phải đoán, chắc chắn hắn không muốn đề cập đến chuyện này nữa.
Vị tiểu ni cô kia lại cau mũi lại, giơ giơ quả đấm nhỏ về phía Diệp Phàm.
- Đạo trưởng, người tin chắc bên trong hai khối đá này có bảo vật?
Diêu Quang Thánh tử hỏi.
- Đây chỉ là cách nhìn của bần đạo mà thôi.
Diêu Hi cũng tiến lên, cười nói:
- Ta cảm thấy kiến thức đạo trưởng thật bất phàm.
Nhưng làm người ngạc nhiên chính là Dao Trì Thánh nữ lúc này lại lăng không đi đến, giống như một vị tiên tử đang đạp trên đầu ngọn sóng. Dáng đi của nàng nhẹ nhàng mà phiêu dật, trong lúc lướt đi, xung quanh còn có những giọt nước lượn quanh, thật giống như mưa đang rơi nhè nhẹ.
- Vị đạo trưởng này, người tuyển hai khối đá này thật sao?
Âm thanh của nàng vang vọng ra, thật êm tai dễ nghe.
Tất cả người chung quanh đều giật mình, thật không ngờ Dao Trì Thánh nữ lại đích thân tới đây, đây là việc chưa bao giờ xảy ra.