Già Thiên

Cổ Dao Trì


trước sau



- Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.

Nhiệt độ giữa ban ngày và đêm khuya ở Bắc vực khác nhau rất lớn, mỗi khi ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuất hiện là lại có hàn khí lạnh thấu xương.

Ở ngay đường chân trời có mấy thân ảnh màu trắng trông rất mơ hồ, cứ chớp hiện không ngừng. Mấy thân ảnh này phiêu miểu giống như tiên nhân, rồi chầm chậm bay lên trời.

Diệp Phàm lướt tới, lưu lại ở đằng sau mười mấy đạo hư ảnh, đuổi theo các thân ảnh màu trắng đó. Nhưng khi đến nơi, hắn không thể nhìn thấy được gì. Hắn đứng yên ở đó, ngước đầu nhìn lên tinh không vô hạn.

- Đó là cái gì?

Hắn cảm thấy khó hiểu. Mấy thân ảnh màu trắng đó cứ vậy biến mất trong bóng đêm, không còn chút tung tích nào.

- Dao Trì phi tiên.

Chó mực đáp.

- Phi tiên?

Diệp Phàm không hiểu được.

Tiên, đây là một từ mơ hồ không thật đối với các tu sĩ. Mặc dù luôn có truyền thuyết nói rằng trên đời này có tiên, nhưng lại không có chứng cứ xác thực nào. Có rất nhiều sách cổ ghi chép lại nhiều này, nhưng từ ngữ cũng rất mơ hồ.

- Không thể nói rõ được.

Chó mực lắc đầu.

Dao Trì cố địa gần như là một xứ sở trong truyện cổ tích, thỉnh thoảng có kỳ cảnh phi tiên dưới đêm trăng, không có ai biết rõ kỳ cảnh này được sinh ra như thế nào. Lúc ở xa nhìn thì rất mông lung, khi đến gần thì kỳ cảnh lại biến mất.

Theo truyền thuyết, đây là những tàn ảnh từ thời Hoang Cổ còn sót lại, rất có thể ở bên trong còn có câu chuyện nào đấy.

- Không thể nào là tiên...

Diệp Phàm không tin.

- Ta cũng không nói đó là tiên.

Đôi mắt của Hắc Hoàng phóng ra ánh sáng màu xanh. Khi ở trong đêm tối, trông nó không khác gì một con sói cả.

Ngoại trừ đất đá ra, vùng đất trống trải này không còn gì khác. Sau nửa đêm tìm kiếm trong bóng tối yên tĩnh, Diệp Phàm và Hắc Hoàng không tìm được thứ gì.

Năm đó Dao Trì thánh địa khai phái ở chỗ này, bởi vì nơi đây có núi xanh sông biếc, chính là kỳ cảnh hiếm thấy. Nhưng lúc này đây, nơi đây đã trở thành nơi hoang vu, trừ những hạt cát màu đỏ ra, không còn bất kỳ thứ gì khác.

Kỳ cảnh Dao Trì phi tiên đã hiện, chắc chắn nơi này là Dao Trì cố địa, nhưng dù có tìm kiếm như thế nào, Diệp Phàm cũng không phát hiện được điểm khác lạ.

Ánh bình minh hiện lên, cả vùng đất màu nâu đỏ lấp lánh phát sáng sắc màu hồng hồng.

Diệp Phàm và Hắc Hoàng tìm kiếm nguyên một đêm, nhưng đừng nói là di chỉ, ngay cả một mái ngói đổ nát cũng không có.

- Ngươi đúng là nói láo quen thói. Dám nói rằng ở đây có một bộ cổ kinh, nhưng ngay cả một miếng gạch còn không thấy đó.

- Ngươi có biết câu làm việc tốt thường gian nan vất vả không? Đó là cái gì chứ? Là Tây Hoàng kinh đó, theo truyền thuyết thì chính Tây Vương Mẫu đã khai sáng ra nó. Sao có thể dễ dàng nhận được như vậy?

Chó mực tìm lý do.

- Trước khi đến đây, ngươi nói hay lắm mà, nói là cổ kinh được khắc trên một vách đá dựng đứng, chỉ cần đến đây là tìm được. Giờ thì thế nào đây?

Chó mực xị mặt ra, ấm ức đi qua một bên. Đôi mắt nó liếc quanh một hồi, thật lâu sau mới nói:

- Nơi này đã bị phong ấn, thân thể bổn Hoàng bây giờ có chút không khỏe, chưa thể mở ra được. Chúng ta nghĩ biện pháp khác vậy.

Nó đứng dậy, rồi nói tiếp:

- Đi tới gần Dao Trì thánh địa đi, phong ấn ở nơi đó yếu nhất, chắc có biện pháp vào bên trong.

Khoảng nửa ngày tìm tìm kiếm kiếm, thậm chí còn đào mấy cái hố to ở trên mặt đất, chó mực mới xác định được, nói:

- Tìm ở chỗ này đi.

Nhiệt độ buổi trưa rất nóng, mặt trời chói chan treo ở trên đỉnh đầu, người và bóng gần như trùng với nhau.

Hắc Hoàng đi qua đi lại một hồi, nói:

- Tìm được rồi.

Diệp Phàm nghe vậy liền chạy tới.

Mảnh đất màu đỏ nơi Hắc Hoàng đang đứng phát sáng lấp lánh, ánh mặt trời nóng cháy đang chiếu thẳng xuống nơi đó, làm cho nơi đó như biến thành một lò lửa vậy.

- Dưới đây có gì cổ quái sao? Chẳng lẽ có thể vào Dao Trì được?

- Ta nhớ ở sát Dao Trì cố địa có một miệng giếng cổ, có thể chính là đây. Chắc chắn có thể vào được!

Chó mực đáp.

- Con chó già nhà ngươi có nói láo không đó? Đừng có tìm đại một chỗ rồi nói bừa!

Diệp Phàm không tin tưởng nó lắm.

Chó mực nhe răng nhếch miệng, uy hiếp:

- Gọi ta là Hắc Hoàng!

Diệp Phàm đánh một chưởng xuống dưới, lập tức có một cơn gió cát thổi lên, rồi trên mặt đất xuất hiện một cái rảnh to, bên dưới còn có một tảng đá lớn.

- Không sai, chính là chỗ này. Năm tháng thật là vô tình a, ngay cả miệng giếng cổ này cũng bị bão cát phủ lấp rồi.

Chó mực ngồi chồm hổm xuống nhìn kỹ.

Khi Diệp Phàm và Hắc Hoàng dọn dẹp xung quanh xong, mới thấy đúng là phía dưới có một miệng giếng cổ. Thành giếng được xây từ cổ ngọc, có một tảng đá lớn bịt miệng giếng lại.

Bởi vì ánh sáng mặt trời chiếu xuống bị miệng giếng thu nạp, nên nơi đây mới trở nên nóng như lò lửa.

- Dao Trì cố địa quả nhiên bất phàm, đã bị phong ấn nhưng vẫn có thể tự động thu lấy tinh hoa nhật nguyệt. Miệng giếng ở đây thôn nạp ánh sáng mặt trời.

Khi Diệp Phàm lật tảng đá lớn ra, hắn mới thấy một cái giếng đen ngòm, rất sâu, không thể nào nhìn thấy cuối.

- Ngươi tin chắc...miệng giếng này đi thông tới Dao Trì?

Diệp Phàm nhìn nó, có chút nghi ngờ.

- Chắc là không sai đâu.

Hắc Hoàng cũng không dám khẳng định.

- Cái gì mà chắc là không sai đâu? Rốt cuộc ngươi có chắc chắn hay không? Ngươi đã từng vào bằng đường này rồi sao? Miệng giếng sâu như thế, ai mà biết nó thông đến nơi nào chứ.

- Không phải là có biện pháp thăm dò sao, chúng ta cần phải từ từ tìm kiếm.

Chó mực ngoặm lấy một tảng đá, rồi ném vào trong giếng cổ. Hơn nửa ngày sau mà vẫn không nghe thấy tiếng vọng.

- Đúng là một cái động không đáy a.

Diệp Phàm cả kinh.

- Ta nhớ ra rồi, chắc chắn nơi này có thể đi thông tới Dao Trì, trước kia đã từng có người đi thử rồi. Tiểu tử, ngươi đi trước mở đường đi.

- Tại sao người dò đường không phải là ngươi?

- Bổn Hoàng tu luyện công pháp xảy ra vấn đề, không thể phi hành được, bây giờ chỉ có ngươi mới bay xuống được.

- Ngươi làm người dẫn đường, hay là đang bảo ta đi dò đường đây?

Diệp Phàm trừng mắt liếc nó một cái.

- Ý, ở dưới có ánh sáng kìa.

Đột nhiên chó mực quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Diệp Phàm kinh ngạc, cũng nhìn xuống dưới phía dưới, nhưng không phát hiện được cái gì. Đúng lúc này, hắn cảm thấy cái đầu chó to lớn của Hắc Hoàng đụng vào người mình một chút, đẩy hắn xuống phía dưới.

- Con chó cụt đuôi nhà ngươi đúng là gian manh xảo trá...

May mà hắn luôn phòng bị con chó mực này, lúc bị đẩy xuống đã tiện tay nắm lấy mai của nó, cũng kéo nó xuống dưới.

- Tiểu tử, một người đi xuống là đủ rồi, không cần thiết hai người cùng vào.

- Đúng vậy a, tại sao ta cũng cảm thấy một mình người là đủ rồi, vậy để ta ném ngươi xuống phía dưới đi.

Dường như Diệp Phàm muốn buông tay ra thật, còn bản thân hắn sẽ bay lên trên lại.

- Ta không biết bay, tiểu tử ngươi mà dám buông ta, sẽ không để yên cho ngươi.

Chó mực nhào tới cắn Diệp Phàm.

- Con bà có, lại bị chó cắn!

Rốt cuộc Diệp Phàm cũng không bay lên, cùng với Hắc Hoàng đáp xuống thăm dò đường đi.

Cái giếng cổ này rất sâu, rơi xuống khoảng hơn hai ngàn thước mới chạm thấy đáy. Không có mạch nước ngầm, trên mặt đất chỉ có bùn lầy, tảng đá được Hắc Hoàng ném xuống khi nãy lún sâu vào trong bùn.

Vừa đáp xuống, đã có một mùi nấm mốc truyền đến, trong bùn lầy còn có vài cành cây mục nát.

Cái giếng cổ này hợp với sông ngầm dưới đất, nhưng mà nước sông đã khô cạn. Nếu như để ý kỹ, có thể thấy có vài vũng nước ở cách đó không xa, bên trong còn có chút cá con đang chuyển động.

- Con đường khô cạn này tuyệt óối có thể thông tới Dao Trì, dù có phong ấn thì nó cũng là nơi nhỏ yếu nhất.

Hai mắt Hắc Hoàng lại phát ánh sáng xanh.

Thông đạo rất tối, đưa tay ra trước cũng không thấy được năm ngón, chỉ có thể dùng linh giác để cảm giác cảnh vật chung quanh. Diệp Phàm chầm chậm đi tới phía trước, Hắc Hoàng đi ở bên cạnh.

- Đường đi như vậy mà ngươi cũng có thể tìm được, có phải là cái động lúc trước ngươi đã từng chui ra chui vào không?

Diệp Phàm nuốt lấy hai chữ "chuồng chó" về, sợ Hắc Hoàng nổi giận.

- Con bà nhà ngươi, có phải ngươi đang chửi ta?

Chó mực rất nhạy cảm, nhẩm qua nhẩm lại vài lần đã thấy câu nói của Diệp Phàm có ý khác.

Diệp Phàm sợ bị cắn, vội vàng di chuyển sự chú ý của nó. Hắn nói:

- Không có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Mà làm sao ngươi phát hiện được con đường này?

- Ở quá khứ, cái giếng này bị nước ngầm làm ngập, rất khó phát hiện được đường đi này.. Nhưng mà đúng là đã có đi vào bằng đường này, nhưng không có quan hệ với ta, ta chỉ nghe nói mà thôi.

Cứ đi tiếp như thế, khi đã đi được khoảng ba bốn mươi dặm, Diệp Phàm cảm thấy địa thế bắt đầu cao lên, bọn họ đang đi lên mặt đất.

Phong ấn ở nơi đây rất yếu, Diệp Phàm còn nhìn thấy một màn sáng nhạt lóng lánh ở đằng trước, nhưng phong ấn yếu như vậy không thể ngăn cản được gì. Một người một chó đi thẳng tới phía trước.

Đi tới trước thêm vài dặm nữa thì Diệp Phàm phát hiện có ánh sáng truyền xuống, bọn họ đã tới rất gần miệng giếng đầu bên kia.

- Nơi đây có thể nối thông tới Dao Trì cố địa thật...

Hắc Hoàng nói thầm.

- Thì ra ngươi cũng không chắc chắn!

Diệp Phàm rất muốn tát cho nó vài cái, nhưng lại sợ bị chó cắn.

Đây là một cái hồ lớn, nhưng mà đã khô cạn rồi, đáy hồ có rất nhiều vết nứt. Giữa thông đạo và đáy hồ được nối thông với nhau bởi một khe nứt lớn.

Khi đi ra khỏi thông đạo, nhất thời có linh khí nồng nặc truyền tới, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, giống như cả người đang được tắm trong gió xuân.

Toàn bộ đáy hồ đã khô cạn, nếu như không tính những khe nứt rất lớn kia thì trông nó rất giống một cái chảo.

Bởi vì đáy hồ khô cạn, nên có thể thấy ở đây có rất nhiều cá chết. Qua nhiều năm, mấy con cá chết đó chỉ còn lại xương cá, có con rất nhỏ, có con lại dài đến mười thước.

- Mấy con cá lớn này như vậy, sợ rằng năm xưa lúc còn sống cũng thành tinh rồi.

Xung quanh hồ còn có mấy gốc cây cổ thụ cao chọc trời cắm rễ, vô cùng cứng cáp, đáng tiếc mấy cây này đã bị khô héo. Nhìn qua nhìn
lại chỉ còn có hai gốc cây và mười mấy cái lá vàng.

- Mấy gốc cây này thật quá to, sợ rằng đã mọc được mấy ngàn năm rồi, hay là vạn năm nhỉ?

Diệp Phàm giật mình.

Những cây cổ thụ như vậy, đáng lẽ phải thành tinh rồi mới đúng. Nhưng chúng vẫn cứ cắm rễ ở nơi đó, thật là cổ quái.

- Địa phương này có chút quái dị!

Đôi mắt to như chuông đồng của Hắc Hoàng phóng ra ánh sáng xanh, nó nói:

- Dù là cá lớn dài mấy chục thước trong hồ, hay là mấy gốc cổ thụ mười mấy người cũng ôm không hết ngay bờ hồ...tất cả đều không thành tinh được.

- Ngươi cảm thấy cái gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Không cảm thấy cái gì cả, chỉ là một loại trực giác mà thôi, có lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho Dao Trì thánh địa rời khỏi nơi này.

Hắc Hoàng đưa mắt nhìn xung quanh.

Khung cảnh chung quanh im ắng, không khí có chút trầm lặng.

Diệp Phàm đi ra khỏi cái hồ khô cạn này, đi qua đi lại trên bờ hồ quan sát xung quanh một chút.

Hắn phát hiện đây là một nơi mục nát, có rất nhiều cây cối khô héo, sức sống gần như đã bị hủy diệt, làm cho người ta có cảm giác vô cùng tiêu điều.

- Ngươi nói đây là một nơi hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von mà, nhưng sao giờ lại trở nên hoang vu và cô quạnh như vậy?

- Nơi này có gì đó đã xảy ra....

Hắc Hoàng đi thẳng tới phía trước.

Mặc dù Dao Trì cố địa rất hoang vu, nhưng linh khí lại nồng nặc, còn nhiều hơn bên ngoài rất nhiều, không hổ là một Thánh Địa tu hành.

Khi đi thêm được mấy dặm, bỗng nhiên có tiếng nước chảy truyền đến. Đưa mắt nhìn về phía trước, có thể thấy ở đó có mấy cây xanh, xung quanh còn có một thảm thực vật xanh biếc, bên cạnh là một hồ nước trong vắt như màu ngọc bích, sức sống ở nơi đấy tỏa ra dạt dào.

Cổ mộc khổng lồ, những cành cây vươn rộng lên trời cao, thân cây không khác gì một ngọn núi nhỏ cả, những dây leo thô to quấn quanh như một con thương long đang uốn lượn. Các loại hoa thơm cỏ lạ tỏa hương thơm ngào ngạt thấm vào cả ruột gan, trăm hoa cùng nhau khoe sắc, vô cùng vui mắt.

Diệp Phàm cảm thấy cổ quái, làm sao lại tương phản đến mức như vậy? Hai nơi cách nhau rất gần, nhưng một bên thì tĩnh mịch, không bên lại tỏa sức sống bừng bừng như vậy, thật quái lạ.

Hắc Hoàng chạy tới phía trước, xuyên qua mảnh đất tươi tốt này. Mới đi được thêm một ngàn thước, nó lại thấy một mảnh đất mục nát, khô cằn khác.

- Quái lạ, không thể nào là do nguồn nước được.

Bọn họ tiếp tục đi tới phía trước, phát hiện khu vực này đã có tới chín mươi phần trăm trở thành nơi khô cằn yên tĩnh, chỉ có một số chỗ là còn sức sống.

Các dãy núi cũng như thế, đa số trở nên trụi lủi, không có một ngọn cỏ. Chỉ có một vài ngọn núi là xinh đẹp hùng vĩ, thể hiện rõ cảnh non xanh nước biếc.

Lại đi thêm tới trước mười dặm, rốt cuộc cũng thấy được vài cái đình đài, nhưng mà chúng đã sụp đổ. Dù cho bên cạnh có bố trí đạo văn, nhưng vì đã qua nhiều năm tháng, các đạo văn đó cũng không kháng cự nổi lực lượng ăn mòn vô tình của thời gian.

- Nhanh lên, gần đến trọng địa Dao Trì rồi.

Cái đuôi cụt của Hắc Hoàng dựng đứng lên, chạy nhanh tới phía trước.

Hai người lướt nhanh qua từng dãy núi, rốt cuộc cũng đi tới mảnh đất được tiên vụ bao phủ. Nhưng khung cảnh ở đây vẫn yên ắng, tất cả cây cỏ đều khô héo.

Có thể thấy chung quanh có những cung điện tráng lệ, hoặc các đỉnh núi sừng sững, hoặc những thác nước hùng vĩ từ trên cao đổ xuống...nếu như có thể khôi phục sức sống, nhất định nơi đây sẽ là một tiên cảnh hiếm thấy.

- Dao Trì cung khuyết huyền phù ở trên không trung cũng bị dời đi, không còn cái nào cả...

Hắc Hoàng nhìn tứ phương.

- Dao Trì thánh địa có cổ thành vĩnh viễn không rơi xuống không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tất nhiên là có một cái!

Ánh mắt Hắc Hoàng lóe lên, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Nó nói:

- Bay qua mấy cái sơn lĩnh ở phía trước nữa mới đến khu vực trung tâm.

Bọn họ nhanh chóng đi tới địa phương có sương mù lượn lờ ở phía trước, rời khỏi khu vực khô cằn này.

Sau khi đi qua vài dãy núi, quang cảnh xanh tươi lại hiện ra trước mắt: từng thác nước đổ xuống tạo nên những làn sương mù tươi mát, các cung điện vô cùng mỹ lệ...Diệp Phàm có cảm giác mình đang đi vào tiên giới.

- Khu vực trung tâm không trở thành vùng đất chết, thật tốt quá!

Hắc Hoàng xông tới phía trước.

- Tây Hoàng Mẫu khắc Tây Hoàng kinh ở vách đá nào?

Diệp Phàm giục hỏi Hắc Hoàng.

Mục đích đến nơi này của hắn cũng chỉ vì cổ kinh đó, lúc này hắn đã không còn bình tĩnh được nữa.

- Ngươi gấp cái gì? Đi tới nơi này trước đã!

Trên vách núi xinh đẹp có từng đạo thác nước rủ xuống, thác nước màu bạc trải dài đến ngàn trượng, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, màu trắng xóa bao phủ lấy cả vách núi. Xa xa còn có các cung điện ẩn hiện, cảnh đẹp giống như tranh vẽ vậy.

- Rốt cuộc ngươi muốn đi đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Tất nhiên là Dao Trì thánh hồ rồi, nhờ cái hồ đó mà nơi đây mới được gọi là Dao Trì đó!

Cách đó không xa có một mảnh đất trống trảo, chung quanh có vô số kỳ hoa dị thảo, còn có những tòa cung điện. Đây chính khu vực trung tâm, linh khí nồng nặc đến nỗi hóa thành những luồng khí màu ngọc bích lưu động, ở ngay đó còn có một cái hồ nước mông lung.

- Chắc là nơi này...

Hắc Hoàng vọt tới.

Linh khí ở nơi này quả thật rất nồng, dày đặc hơn những nơi khác rất nhiều. Chỉ cần đứng ở chỗ này thôi, cơ thể sẽ tự động hấp thu tinh khí thiên địa bổn nguyên, không cần vận chuyển huyền pháp nào cả.

"Phù", "Phù"...

Hắc Hoàng lao vào trong hồ trước tiên.

- Hắc Hoàng, có phải trong hồ có gì không? Nếu không có, tại sao ngươi lại nóng lòng như vậy?

Hắc Hoàng không đáp, nó vẫn bơi qua bơi lại trong hồ, sau đó lặn xuống phía dưới.

"Ngao..."

Hắc Hoàng lặn xuống dưới nước được mấy phút đồng hồ, sau đó tru lên một tiếng, rồi trồi lên khỏi mặt nước, thần sắc rất sợ hãi.

- Ngươi nhìn thấy cái gì?

Diệp Phàm kinh hãi.

- Không có gì, sung sướng quá thôi. Đây chính là Dao Trì thánh hồ, tắm rửa trong hồ này có hiệu quả bất ngờ đó, có thể làm giãn gân giãn cốt, tốc độ tu hành tăng lên rất nhiều, tiểu tử ngươi cũng xuống đi.

- Ăn nói bậy bạ, khi nãy ngươi bị hù dọa đến nỗi sợ mất hồn như thế, chắc chắn ở dưới có gì đó cổ quái. Ngươi muốn ta xuống đó chịu xui xẻo chung với ngươi sao?

Diệp Phàm đứng ở bên bờ hồ, nhìn thẳng vào nó.

- Tính tình tiểu tử ngươi rất đa nghi, lời nói bổn Hoàng không đáng tin như vậy sao?

Chó mực nói.

- Ngươi có nói thật bao giờ sao? Mau lên đây nhanh, rồi đi tìm Tây Hoàng kinh cho ta.

Diệp Phàm thúc giục.

- Nước ở thánh hồ này rất đặc biệt, từ trước tới nay chỉ có Dao Trì tiên tử mới được hưởng thụ, đây chính là nơi các mỹ nhân tắm đó. Lúc bình thường, người ngoài đừng nói là đi vào, muốn nhìn thấy còn không được, ngươi không muốn xuống đây cảm thụ một chút sao?

Đột nhiên Diệp Phàm kinh hãi, hắn thấy trong nước có mấy bóng người bơi qua bơi lại. Mấy bóng người này có màu trắng xóa, làm cho người nhìn thấy phải sợ hãi.

- Con chó cụt đuôi nhà ngươi quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!

Dường như Hắc Hoàng cảm ứng được gì đó, vội vàng nhảy ra khỏi mặt nước rồi hô lên:

- Sao lại đuổi kịp rồi? Tại sao còn có thể động đậy được?

"Con bà nó con chó chết, quả nhiên muốn ta phải chịu xui xẻo cùng" - Diệp Phàm oán thầm.

Hắc Hoàng vội vàng thoát ra khỏi mặt nước, sợ hãi đến nỗi cái đuôi cụt cũng dựng đứng lên, rồi vội vàng chạy tới phía trước như điên.

Ở dưới hồ nước có mấy thân ảnh mơ hồ bơi qua bơi lại, mái tóc đen của họ xõa thẳng xuống, thân thể mặc một bộ y phục màu trắng...Diệp Phàm nhìn thấy sợ hết hồn hết vía, rốt cuộc đây là cái gì?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện