- Bộ truyện này chỉ là một tác phẩm hư cấu của tác giả Thần Đông, các độc giả tuyệt đối không được tin các tình tiết trong truyện có thật.
Hắc Hoàng vội vàng thoát ra khỏi hồ nước, làm cho nước trong hồ dậy sóng, tạo thành những làn sương mù mông lung. Con chó mực này như hóa thành một tia chớp màu đen, nhanh chóng lên bờ.
- Chuyện gì xảy ra? Sao các nàng lại chuyển động được?
Bộ dáng của nó rất chật vật, còn quay đầu lại nhìn quanh.
Con chó chết này rất đáng ăn đòn, thiếu chút nữa là Diệp Phàm đã đánh nó xuống hồ lại, hắn liếc xéo nó một cái.
- Tiểu tử ngươi thật không biết nói đạo lý, khi nãy còn đứng yên ở đó xem chuyện vui, không giúp gì ta cả.
Hắc Hoàng quay lại nhe răng.
- Ta rất muốn ra tay, nhưng là muốn đánh ngươi một trận.
Diệp Phàm đứng ở trên bờ nhìn nó mấy lần, rồi lại nhìn bóng ảnh ở dưới nước, nói:
- Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì?
Hắc Hoàng biết mình đuối lý, nên không dám nói nhiều. Nó đi chung quanh hồ một vòng, miệng lầm bầm cái gì đó.
- Ngươi nói gì đó?
- Ta thấy tiên nữ, thân thể băng cơ ngọc cốt, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành. Ta còn thấy tiếc nuối đây, hay là ngươi xuống dưới thăm dò với ta nhé?
Chó mực mở miệng nói.
- Nếu ngươi yêu tiếc như thế, vậy chắc chắn đó không phải tiên nữ, rất có thể chính là một con chó cái lớn.
- Gâu gâu...tiểu tử ngươi chán sống rồi sao?
Cái đuôi cụt của con chó này lại dựng đứng lên, hăm dọa.
- Được rồi, đừng có cắn đấy, đùi của ta toàn là dấu răng của ngươi rồi.
Diệp Phàm vội vàng trấn an. Hắn còn muốn nhờ nó để tìm Tây Hoàng kinh, nên không thể trêu chọc nó quá được.
Linh khí chung quanh hồ nước rất dày đặc, đến mức gần như có thể tụ thành chất lỏng, đúng là một vùng đất thánh các tu sĩ luôn thiết tha mơ ước.
Mặt hồ có những điểm sáng lấp lánh, sương mù phiêu động ở bên trên làm cho cảnh vật ở dưới rất mơ hồ, mấy bóng người từ từ biến mất dưới đáy hồ.
Dáng người các nàng cứng ngắc, mặc một bộ y phục màu trắng rồi xõa tóc đen ra, bơi qua bơi lại dưới nước...cảnh tượng rất đáng sợ, giống y như là mấy quỷ nước vậy.
- Là tử thi sao?
Diệp Phàm cẩn thận hỏi.
Khuôn mặt của Hắc Hoàng đen xì lại, nói:
- Thật là xui xẻo, rõ ràng một tiên hồ mà, chính là nơi các tiên tử tuyệt sắc tắm đó. Ta còn đang hưng phấn xuống đó tìm thánh vật, kết quả...thật xui xẻo.
- Có thứ tốt thì ngươi muốn giành một mình, khi thấy tai họa lại gọi ta xuống?
Diệp Phàm trừng mắt nhìn nó.
- Chúng ta cùng đi xuống đi, nói không chừng còn có bảo bối dưới đó.
Hắc Hoàng khuyến khích.
- Không đi, ta không có hứng thú với thi thể.
Diệp Phàm cự tuyệt.
- Tiểu tử, ngươi đừng có hối hận. Đây chính là nơi quan trọng nhất của Dao Trì thánh địa, nếu như không phải trong hồ nước này có thi thể, ta đã muốn lấy đi hết rồi.
Năm xưa, đây là hồ nước nổi tiếng khắp thiên hạ, cũng là tiên hồ nổi danh nhất Bắc vực. Linh khí ở đây rất dày đặc, thậm chí còn kết xuất ra nguyên ngay trong hồ.
Nếu như có thể uống được nước tiên hồ này, tuổi thọ của người phàm sẽ được kéo dài, hiệu quả với tu sĩ càng đáng ngạc nhiên hơn.
Các nữ tử Dao Trì thánh địa có phong thái thánh khiết xuất trần cũng là nhờ tiên hồ này, lâu ngày dùng nước ở đây, tiên hồ sẽ chậm rãi cải thiện thể chất của các nàng. Sau mấy chục năm, cơ thể của các nàng sẽ trở nên hoàn mỹ, không có tì vết.
Nước của tiên hồ này cũng chính là nguồn nước dùng để chế thuốc tốt nhất, thậm chí đôi lúc các đại Thánh Địa còn đến đây xin lấy nước khi muốn khai lò luyện thần đan trân quý.
- Tài liệu Tây Hoàng Mẫu dùng để tế luyện vũ khí Cực Đạo chính đào từ trong tiên hồ này ra đó, chúng ta xuống dưới đó tìm kiếm không chừng có thu hoạch.
Hắc Hoàng dụ dỗ.
- Đừng có nằm mơ, nếu có thì bây giờ còn ở dưới sao?
Diệp Phàm cười chêu trọc.
Vũ khí Cực Đạo có yêu cầu rất cao với các tài liệu dùng để luyện chế, một vị Đại Đế sống lâu hơn các tu sĩ bình thường rất nhiều, nhưng Đại Đế dùng cả đời tìm kiếm cũng chưa chắc gom đủ số tài liệu cần thiết để luyện chế vũ khí Cực Đạo.
Hoàng huyết xích kim chính là thánh vật trăm ngàn năm mới miễn cưỡng thấy được một lần, là đồ vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, nhưng để tế luyện vũ khí Cực Đạo thì chỉ Hoàng huyết xích kim còn chưa đủ, cần phải có những tài liệu trân quý nhất từ lúc trời đất được khai sinh ra nữa mới được.
Vì vậy, từ xưa đến nay, dù là mất đi hay là có thêm một thanh vũ khí Cực Đạo xuất thế, nhưng dồn chung toàn bộ lại một chỗ thì cả Đông Hoang cũng chỉ có mấy thanh mà thôi.
- Này, nói không chừng ở dưới còn sót lại một khối tài liệu trân quý nào đó đấy.
Hai mắt Hắc Hoàng bỗng nhiên sáng lên.
- Người của Dao Trì đã rút khỏi nơi này rồi, chắc chắn bọn họ đã lấy sạch toàn bộ đồ ở nơi này, làm sao có thể lưu lại cho ngươi được.
Diệp Phàm đứng yên đó, tỏ vẻ không quan tâm.
- Ngươi biết cái gì? Cái hồ này rất thần bí, ban đầu Tây Hoàng Mẫu cũng vì nó mà khai phái ở đây, nói không chừng ở dưới hồ còn có cái gì đó. Ta cảm thấy, kỳ cảnh "Dao Trì phi tiên" là do hồ nước này dẫn phát.
- Ngươi cũng thấy ở dưới có tử thi đó, còn muốn tra gì nữa?
- Tại sao Dao Trì đã rút lui rồi nhưng ở dưới lại có nhiều tử thi như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn tìm hiểu kỹ sao?
Hắc Hoàng bất mãn.
- Nếu như ta có đủ thực lực, ta còn muốn đào cả mỏ cổ Thái Sơ lên, muốn khai quật hết toàn bộ chín ngọn Thánh sơn ở cấm địa Hoang Cổ, nhưng bây giờ ta chỉ muốn có Tây Hoàng kinh thôi, không muốn mạo hiểm.
- Nếu như ngươi không đi theo xuống, đời này đừng hòng lấy được Tây Hoàng kinh!
Hắc Hoàng nhe răng uy hiếp.
"Con chó chết này, còn muốn uy hiếp ta" - Diệp Phàm nguyền rủa trong lòng.
Nước hồ ấm áp trong suốt như ngọc, linh khí bên trong dày đặc bức người, tự động theo lỗ chân lông đi vào cơ thể con người.
- Đệ tử của Dao Trì tắm rửa trong hồ nước này, dù không muốn tu vi tăng lên cũng khó đấy. Sau khi bọn ta tìm được đủ nguyên, nhất định phải đến đây bế quan, nhất định tu vi sẽ tăng mạnh.
Diệp Phàm sợ hãi than thở.
- Sao rồi, bây giờ biết chỗ tốt rồi sao? Bổn Hoàng có thể lừa ngươi sao? Ở dưới đó còn thần khí đấy.
Hắc Hoàng tỏ vẻ kiêu ngạo.
- Thần khí cái gì chứ? Mau đi xuống đi, ta đi theo sau ngươi.
- Chờ một lát đã, phải đợi đến khi tinh thần ta khôi phục lại, bây giờ lòng ta có chút không yên.
Hắc Hoàng chột dạ.
- Không phải lúc trước ngươi đã lặn xuống rồi sao?
Diệp Phàm nhắm mắt hưởng thụ, chêu trọc con chó mực này.
- Ta cũng muốn xuống, đáng tiếc vẫn không có cơ hội. Chẳng qua đã nghe nói đến tiên hồ này từ lâu, nên hôm nay mới muốn tìm hiểu kỹ càng.
- Ta nghĩ chắc chỉ có những nhân vật trọng yếu của Dao Trì mới có thể tiến vào tiên hồ này?
Diệp Phàm hỏi.
- Vũ khí Cực Đạo do Tây Hoàng Mẫu lưu lại luôn được để dưới hồ, đúng là người bình thường không thể tiến vào. Chỉ có Vương Mẫu, Thánh Nữ, thái thượng trưởng lão mới có thể đi vào. Nhưng mà nước trong tiên hồ có thể đưa ra ngoài, để cho các đệ tử khác dùng.
- Vũ khí Cực Đạo được đặt ở dưới hồ quanh năm?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Đáng tiếc, đã bị người Dao Trì lấy đi rồi, ài...
Lòng tham của Hắc Hoàng rất lớn.
Bọt nước nổi lên, Hắc Hoàng lặn xuống dưới hồ, Diệp Phàm đi theo ở sau. Khi lặn sâu xuống dưới gần trăm thước, hai người mới từ từ đến gần đáy hồ.
- Ta &*^%(*...
Diệp Phàm cảm thấy da đầu mình tê dại hẳn đi, dưới đáy hồ có rất nhiều thi thể, toàn là những nữ tử trẻ tuổi.
Nơi này là tiên hồ, nhưng không ngờ lại là một cái mộ chôn cất người chết. Tổng cộng có khoảng mấy trăm thi thể, lấp đầy cả giữa hồ, chồng chất lên cao.
Các thi thể này, thi thể nào cũng có tay trắng như ngọc, đôi chân thon dài thẳng tắp, quanh người còn có ánh sáng lấp lánh. Nhưng mà thân thể người nào người nấy lại cứng ngắc, không có dấu hiệu của sự sống.
Vô số thi thể nữ tử, tóc tai mấy người này này bù xù, sắc mặt tái nhợt, thân thể mặc một bộ quần áo màu trắng, trên người còn có ấn ký Dao Trì thánh địa. Mái tóc các nàng phiêu động trong nước như những con rắn đang di chuyển trong màn nước tối tăm, làm cho người nhìn thấy phải sợ hãi.
Không trách được lần đầu tiên Hắc Hoàng xuống đây lại kinh hãi đến nỗi chạy ra khỏi mặt nước, thậm chí còn muốn kéo hắn xuống dưới chịu cùng!
Rõ ràng đây là một tiên hồ, nhưng cảnh tượng ở dưới hồ thật sự làm cho người ta thấy phát rét.
Trong tiên hồ không có cá bơi, không có san hô hay ngọc trai, tất cả chỉ là một khung cảnh tĩnh mịch, ngoại trừ thi thể ra thì không có những thứ khác.
- Ngươi đi tìm bảo bối đi, ta ở chỗ này chờ ngươi!
Diệp Phàm dùng thần thức truyền âm.
- Tại sao ta lại thấy bất an!
Hắc Hoàng nói thầm.
Mười mấy chỗ thi thể chậm rãi hiện lên rồi phiêu động đến, các nàng theo gợn nước di chuyển đến đây chứ không phải là tự mình di chuyển đến, nhưng dù chỉ là vậy, cảnh tượng này vẫn làm người ta sợ hãi.
Bên ngoài thi thể có một lớp sáp bao bọc lại, mấy thi thể này đã sớm trở thành sáp thi, nhưng lớp sáp này không thể giúp các thi thể trường tồn với thời gian mãi được, đây cũng là điều làm Diệp Phàm khó hiểu.
- Rốt cuộc ngươi có đi tìm bảo vật hay không? Nếu không thì chúng ta đi tìm Tây Hoàng kinh.
Diệp Phàm thúc giục.
- Tiểu tử, ngươi đi xem thử vết thương các nàng thế nào, vì sao lại chết?
Hắc Hoàng truyền âm nói, giọng điệu thản nhiên.
- Tại sao ngươi không đi?
Diệp Phàm muốn đánh cho nó một trận.
- Đó đều là tiên tử, tướng mạo dung nhan đều đẹp như hoa, ngươi tới dùng tâm thưởng thức đi, ta thấy sợ hãi lắm.
Hắc Hoàng nói.
- Ta muốn cắt đầu chó của ngươi xuống!
- Con bà ngươi, sao lại nói như vậy?
Cuối cùng cả Diệp Phàm và Hắc Hoàng đều lặn xuống, kiểm tra mấy thi thể đó. Nhưng sau khi hai người quan sát cẩn thận, lại không phát hiện bất kỳ vết thương nào trên thân thể đệ tử Dao Trì, cũng không biết được nguyên nhân làm các nàng mất mạng.
- Đừng xem nữa, không thể ở địa phương này lâu được đâu, có gì để xem chứ.
Diệp Phàm nói.
- Ta muốn biết vì sao Dao Trì thánh địa rời khỏi nơi này, không chừng có liên quan tới cái hồ này!
Hắc Hoàng chấp nhất, muốn quyết tâm tìm hiểu nguyên do.
- Nếu như ngươi điều tra ra được thì mới là phiền toái đó. Tất cả mọi người trong Dao Trì thánh địa đều muốn rút lui, hai chúng ta lại muốn tìm nguyên nhân vì sao, ngươi muốn chết sao?
Diệp Phàm trầm giọng nói:
- Ngươi mau đi tìm bảo bối đi, nếu không tìm thì chúng ta rút mau.
Hắc Hoàng có chút sợ hãi. Mặc dù nó tự phụ, nhưng nghĩ đến việc toàn bộ mọi người ở Thánh Địa đều rút lui, trong lòng cũng hơi sợ
hãi.
- Rốt cuộc là có nguyên nhân gì, mà lại làm cho một trong những Thánh Địa mạnh nhất ở Đông Hoang rút lui?
Hắc Hoàng lặn xuống đáy hồ, bắt đầu tìm tòi chung quanh, muốn thử vận may một chút. Nhưng tìm kiếm cả nửa canh giờ, đáy hồ cũng bị nó bới tung cả lên, nhưng chỉ tìm được mấy cây trâm ngọc.
Đột nhiên Diệp Phàm có cảm giác sống lưng phát rét, vội vàng quay đầu lại.
Ngay lúc này, hắn nhìn thấy mái tóc đen của những thi thể sau lưng vũ động, bay loạn trong nước.
Bỗng nhiên, dường như hắn nhìn thấy một đôi mắt u tối vô thần mở ra, xuyên thấu qua vô số thi thể. Đôi mắt đó còn phát ra hai đạo ánh sáng âm u chiếu thẳng vào hắn.
Da đầu Diệp Phàm tê dại cả lên, hắn vội vàng bay thẳng lên mặt nước.
Mấy cái xác nước khẽ chuyển động, có mái tóc của một cỗ thi thể quấn vào mắt cá chân hắn. Hắn dùng sức giật mạnh một cái, nhanh chóng thoát khỏi trói buộc rồi xông thẳng lên bờ.
Hồ nước chấn động, hầu như ngay trong giây khắc đó, Hắc Hoàng cũng vọt ra, nhưng cái đuôi cụt của nó lại bị mái tóc của ba thi thể quấn lại.
- Tiểu tử, mau giúp đỡ!
Hắc Hoàng vội vàng lê cái mông lên bờ, nó dùng sức mạnh đến nỗi cái đuôi cụt lôi luôn cả mái tóc ba thi thể lên bờ theo.
Hắc Hoàng lắc mạnh cái đuôi, cuối cùng cũng thoái khỏi. Mà thi thể ba nữ tử kia vừa mới tiếp xúc với không khí bên ngoài, cả ba thi thể lập tức hóa thành ba chất lỏng màu đen.
Diệp Phàm cảm thấy cả người ớn lạnh, khi nãy mấy thi thể còn nguyên vẹn ở trong hồ, nhưng không ngờ mới ra ngoài một xíu lại bị như vậy.
- Dường như ở dưới có gì đó, khi nãy ngươi nhìn thấy cái gì?
Hắc Hoàng ngẩng mặt đen lên hỏi.
- Lúc đó ta cảm thấy có một cỗ thi thể mở mắt ra, nhưng bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy giống như có hai hạt châu được khảm ở dưới đáy hồ. Hay là ngươi đi xuống nhìn lại xem sao, dù sao ngươi cũng muốn tầm bảo.
Diệp Phàm trêu chọc nó.
- Con bà nó, không tìm nữa!
Hắc Hoàng lắc lắc người một chút, nước trên người bay ra bốn phía, thoáng cái thân thể đã sạch khô, không còn hạt nước nào trên người nữa. Nó nói:
- Tiên hồ biến thành quỷ hồ rồi, chắc chắn ở dưới có đồ vật gì đó. Dao Trì phi tiên? Ta thấy có quỷ bay lên thì có.
- Mà này, ngươi thử đoán xem, tại sao ở dưới đáy hồ lại có nhiều thi thể như vậy? Đáng lẽ người của Dao Trì thánh địa phải mai tháng bọn họ mới đúng, tại sao lại để các nàng trong hồ như thế?
Diệp Phàm không hiểu.
- Làm sao ta biết có chuyện gì xảy ra? Cũng có khi có người quăng xuống đó đấy, mà thôi đi, ta không nói nổi nữa đâu!
Hắc Hoàng sợ hãi, lông mao trên người cũng dựng đứng lên.
Diệp Phàm và Hắc Hoàng rời xa tiên hồ.
Khi từ xa nhìn lại, hai người nhìn thấy sương mù ở đó chuyển động, không biết là do trong lòng sợ hãi hay là do cảm giác, nhưng lúc này hai người lại thấy chỗ đó đã trở nên âm u, không còn thánh khiết nữa.
Khu vực trọng địa này có rừng xanh tươi tốt, cung khuyết to lớn ở khắp nơi. Mặc dù đã qua nhiều năm tháng, nhưng mấy cung điện này vẫn còn đứng sừng sững đó. Tất nhiên là bên trong có ẩn chứa đạo văn cực kỳ thâm ảo, nên mấy cung điện mới có thể trường tồn đến bây giờ.
Diệp Phàm đi vào trong một cung điện to lớn, cung điện này được làm từ những khối ngọc trơn bóng, bụi không thể nào dính vào được. Mặc dù đã qua nhiều năm tháng, nhưng loại ngọc này vẫn có tác dụng tinh lọc, nên bụi bậm không thể bám vào.
"Cộp", "cộp", "cộp"...
Trong cung điện trống trải, chỉ có tiếng bước chân của hắn vang lên truyền ra xa.
"Cọt kẹt", "cọt kẹt"
Cánh cửa lớn được mở ra giống như khai phá vô số năm tháng, tiếng cửa mở vang vọng khắp đại điện, làm cho người ta có cảm giác đang đi vào Dao Trì ở thời viễn cổ.
Khi đứng ở chỗ này, dường như Diệp Phàm cảm nhận được cảnh tượng huy hoàng năm xưa của Dao Trì cố địa, đó là một đám tiên tử mỹ lệ sinh sống ở vùng đất, và được các vì sao chói rọi trên bầu trời bao phủ.
Diệp Phàm đứng yên một lúc lâu, rồi mới đi thẳng về phía trước, đi qua tầng tầng đại điện.
Đây là một cung điện rất rộng lớn, nhưng lại không có cái gì, chỉ có sự trống vắng do năm tháng lưu lại.
Diệp Phàm không thu hoạch được gì, cũng không tìm thấy bất cứ vật dụng nào.
Hắc Hoàng di chuyển liên tục, lần lượt đi qua nhiều cung điện to lớn, nhưng kết quả cuối cùng cũng là vô ích quay về.
- Dao Trì có dược điền sao? Đã nhiều năm như vậy, nếu dược điền này vẫn còn ở nơi đó, có khi đã sinh ra thần dược.
Diệp Phàm vừa mới nói xong, Hắc Hoàng đã hóa thành một luồng ánh sáng đen lao ra bên ngoài, tốc độ rất nhanh.
- Con chó già đáng chết này, thật không thể tin nó được!
Diệp Phàm mắng, rồi theo sát phía sau Hắc Hoàng.
Nếu như không phải hắn tu luyện bộ pháp của lão điên, chắc chắn đã bị bỏ lại ở phía sau rồi. Hắc Hoàng chạy như điên, tạo nên một cơn gió màu đen.
Chạy được khoảng hai mươi mấy dặm, nhìn thấy được một mảnh đất xanh um tươi tốt thì Hắc Hoàng mới dừng lại, rồi bắt đầu tìm kiếm ở khu vực chung quanh.
- Hắc Hoàng, ngươi không biết nói đạo lý gì sao? Mới nghe được hai chữ dược điền đã chạy nhanh như thế, còn nhanh hơn thỏ chết đấy. Mà sao không chạy nữa đi?
Diệp Phàm chế nhạo.
- Bổn Hoàng làm người ác như vậy sao? Ta đang đợi ngươi, chúng ta cùng đi tìm.
Hắc Hoàng nói.
- Ngươi mà tốt như vậy sao? Chắc chắn là không tìm được gì.
Diệp Phàm tiến tới phía trước.
Khu vực núi non này tỏa sức sống bừng bừng, thực vật xanh um tươi tốt, nhưng lại không có cây thuốc nào, cũng không ngửi thấy mùi thuốc.
- Kỳ quái, mấy cái thiên tài địa bảo không có cũng không có gì lạ, nhưng tại sao ngay cả mấy cây thuốc bình thường nhất cũng không thấy.
Hắc Hoàng lầm bầm, âm thanh rất nhỏ.
Mặt Diệp Phàm khẽ đen lại, con chó chết này quả nhiên là không tìm được gì, chứ không phải là có lòng tốt đứng chờ hắn.
Cuối cùng Hắc Hoàng phải than thở, nói:
- Quá độc ác, người của Dao Trì dời nguyên cả dược điền đi rồi.
Nếu như cẩn thận quan sát, có thể thấy mảnh đất trống trải ở phía trước có một cái hố to rộng khoảng bốn thước vuông, ngay cả đất cũng bị người khác đào lên lấy đi mất.
Bỗng nhiên Diệp Phàm có cảm giác xấu, chẳng lẽ Tây Hoàng kinh cũng bị người khác lấy đi rồi sao? Mặc dù trước đây Hắc Hoàng bảo đảm rằng người của Dao Trì thánh địa sẽ không dám động đến vách đá dựng đứng kia, nhưng lúc này hắn cũng không bình tình được.
- Mau đi tìm Tây Hoàng kinh, nếu như nó cũng mất, ta rất muốn giết ngươi đó...
- Yên tâm đi, những thứ đó có cho người khác xem thì người đó cũng không hiểu, mấy đời Vương Mẫu sau này của Dao Trì cũng chưa chắc biết được. Bây giờ ta có để nó ở trước mặt ngươi, ngươi cũng không nhận ra được. Đó là những điều Tây Hoàng Mẫu ngộ được sáng chế, người ngoài không thể nào nhìn ra, cũng không có ai biết là bà ta đã khắc lên đó.
- Vậy làm sao ngươi biết được?
Diệp Phàm hoài nghi.
- Bổn hoàng là ai chứ? Chính tai ta đã nghe người khác nói đến bí mật này!
Hắc Hoàng tỏ ra kiêu ngạo.
Tiếc nuối rời khỏi dược điền này, bọn họ nhanh chóng đi tới một dãy núi.
Dãy núi này rất trống trải, không hề có một ngọn cỏ, nơi nơi đều là vách đá dựng đứng hoặc là núi đá, thậm chí còn không có một chút đất nữa, hoàn toàn là do đá tạo nên.
Mới vừa vào núi Diệp Phàm đã bị trấn trụ. Trên thạch bích có khắc họa một nữ tử, làm cho người ta có cảm giác bức tranh này đã hợp làm một với thiên nhiên. Tuy chỉ được khắc trên đá, nhưng trong đó lại có đạo pháp tự nhiên, bút pháp đã đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
- Đây chỉ là một bức tranh được khắc lên, không có bất kỳ chiêu pháp nào. Bút pháp rất cứng, nhưng tại sao ta lại có cảm giác "đạo ta hợp nhất"?
Diệp Phàm rất khiếp sợ.
- Đi thôi, trong núi này còn có rất nhiều tranh khắc khác, cứ từ từ nhìn rồi tham khảo học tập.
Hắc Hoàng thúc giục.
Diệp Phàm đi thẳng về phía trước, nhưng bức tranh khắc kia lại thỉnh thoảng hiện lên trong đầu hắn.