Người ra vào Huyễn Thực Phủ cùng Túy Tiên Khuyết đều có lai lịch, thậm chí thường có đại nhân vật xuất hiện. Như danh túc cùng với Thái thượng trưởng lão của các đại giáo.
Tranh chấp trong tử khuyết tự nhiên khiến cho những người khác chú ý. Không chỉ có Yêu Nguyệt Không, An Diệu Y tới, còn có một số nhân vật lớp trước chú ý.
Đại Hạ hoàng tử đi tới gần, cười to nói:
- Cổ tiểu đệ. Từ biệt hơn tháng, mỗi lần ta ra vào thạch phường đều nghĩ nếu có ngươi ở thì tốt rồi.
Diệp Phàm cười đứng dậy, rót đầy một ly rượu, không nhìn Lý Nhất Thủy cùng vài tên con cháu thế gia Nguyên Thuật ở bên cạnh, tự tay kính Hạ Nhất Minh.
Lý Hắc Thủy cũng đứng dậy, gọi người của Huyễn Thực Phủ đưa rượu và đồ ăn mới lên, mời bọn Yêu Nguyệt Không ngồi xuống, coi người của thế gia Nguyên Thuật là không khí.
- Hừ!
Trong đó một người hừ lạnh một tiếng thật mạnh, thần sắc lập tức lạnh băng.
Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung Lý Nhất Thủy thong thả bước về phía trước, nói:
- lão phu không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng hai tiểu bối các ngươi không chút nào tôn trọng ta, hôm nay ta thay trưởng bối các ngươi dạy dỗ các ngươi một chút.
Bên cạnh vài tên con cháu thế gia Nguyên Thuật cổ đều lộ ra nụ cười lạnh nơi khóe miệng, chuẩn bị xem Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy bị thu thập thảm thiết.
- lão già này, ngươi cho ngươi là ai? Muốn áp ai là áp, coi mình là Thánh chủ hay là Thần Vương của Đông Hoang?
Lý Hắc Thủy hồn nhiên không sợ.
Đệ tử đi bên cạnh Lý Nhất Thủy trách mắng:
- Không biết sống chết.
Có một số lời Lý Nhất Thủy không thích hợp nói ra miệng, dù sao cũng là Thái thượng trưởng lão của một giáo. Đệ tử của hắn thì không có cố kỵ gì, lớn tiếng quát mắng.
Lý Nhất Thủy sắc mặt âm trầm, lạnh lùng đi tới gần nhìn chằm chằm hai người Diệp Phàm, dường như bất cứ lúc nào chuẩn bị lôi đình một kích.
Đại Hạ hoàng tử khí vũ hiên ngang đứng dậy nói:
- Vị tiền bối này, cho dù bọn họ không đúng nhưng cũng không đến mức ra tay trấn áp chứ?
Yêu Nguyệt Không cũng buông chén rượu, đứng dậy nói:
- lão nhân gia, đây chính là Huyễn Thực Phủ, không cho phép bất luận kẻ nào tranh đấu ở đây.
- Bọn họ bất kính với Lý tiền bối trước, cho dù ra tay giáo huấn cũng có lý để nói.
Một tên con cháu thế gia Nguyên Thuật hùa theo.
Diệp Phàm không nói gì, hướng về cô gái đứng hầu cách đó không xa ngoắc tay, nói:
- Mời những người này ra ngoài cho ta.
- Ngươi...
Vài người trẻ tuổi của thế gia Nguyên Thuật cùng Lý Nhất Thủy sắc mặt biến đổi liên tục, không ngờ bị người ta đuổi ra khỏi cửa. Loại chuyện này chưa từng gặp phải.
- Các vị khách quý, xin mời rời đi thôi. Huyễn Thực Phủ thật sự có quy định như vậy, không thể quấy nhiễu khách nhân khác.
Vài cô gái xinh đẹp đi lên, thật cẩn thận giải thích.
-Hừ!
Lý Nhất Thủy vung tay áo, mặt sa sầm xuống xoay người bước đi. Hắn tuy hận không thể một chưởng đập chết hai người Diệp Phàm nhưng cũng không thể không nhịn. Người đứng sau lưng Huyễn Thực Phủ rất khó dây, Đại Hạ hoàng tộc chính là một trong số đó.
- Ha ha...
Lý Hắc Thủy cười to, vô cùng vui sướng.
Sắc mặt của đám con cháu thế gia Nguyên Thuật đều xanh mét, không nói một lời quay đầu rời đi.
- Muốn quyết đấu Nguyên Thuật với ta, chuẩn bị trước trăm vạn cân Nguyên, bằng không không nên kêu gào khắp nơi.
Thanh âm Diệp Phàm truyền tới.
- Tốt, tốt, tốt!
Đám con cháu thế gia Nguyên Thuật cười lạnh quay đầu nhìn một cái, không nói thêm gì tức giận bước nhanh rời đi.
- Thật thoải mái, chúng ta cụng ly.
Lý Hắc Thủy nâng chén, mời mọi người cùng nâng cốc.
Trong tử khuyết, người có mặt đều thân phận không tầm thường, đều không sợ đám người Lý Nhất Thủy. Bởi vậy bọn họ căn bản không kiêng dè, đối ẩm rượu ngon.
- Bé ngoan không cần tức giận.
Bên cạnh, tiểu ni cô áo trắng lo liệu dỗ dành tiểu tinh linh màu vàng. Con vật nhỏ kia đang trừng mắt với Diệp Phàm.
- Nhóc con sao ngươi nhớ mãi không quên, không phải là một khối Thần Nguyên sao?
Diệp Phàm lộ ra ý cười, thò tay chộp tới nó.
Vù~
Tiểu tinh linh màu vàng lập tức trốn ra phía sau tiểu ni cô, cầm lấy một mớ tóc của nàng, lén nhìn Diệp Phàm. Mắt to đen lúng liếng nhưng lại có vẻ lấm la lấm lét.
Mấy người thấy thế đều phá lên cười, An Diệu Y lại càng vô cùng hâm mộ, liên tục kêu con vật nhỏ này đáng yêu, muốn ôm vào lòng.
- Lúc ta trở về thấy Thần Tàm ở bên ngoài thành, đây là chuyện gì xảy ra?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Nó a, một ngày thì có hơn nửa thời gian đều chạy loạn khắp nơi, thật lo nó bị người bắt đi.
Tiểu ni cô chỉ vào trán Thần Tàm nói:
- Bé ngoan phải nghe lời nha, không nên bướng bỉnh.
Khi tiệc rượu tàn, Thanh Cung có người đưa ra tin tức kinh người, sẽ quyết đấu Nguyên Thuật cùng Diệp Phàm, tiền cược là 150 vạn cân Nguyên tinh thuần.
Bị tăng lên tới năm mươi vạn cân.
Trong Thanh Cung đi ra một đám người, hướng về bên này liếc mắt một cái thật sâu. Vài lão già dưới sự tiền hô hậu ủng của đám người trẻ tuổi xoay người rời đi.
Diệp Phàm nhìn bóng lưng mấy lão già, nhíu mày. Hai mắt mấy lão già kia nhìn như mờ đục nhưng ẩn chứa thần mang, mà ngón tay hoàn toàn trở thành màu vàng nhạt.
- Thế nào?
Lý Hắc Thủy hỏi.
Diệp Phàm đáp:
- Phiền toái lớn. Mấy lão già kia Nguyên Thuật tinh xảo, Nguyên Thiên Bảo Luân khẳng định tới cực hạn, rất có thể còn tu ra linh nhãn.
- Vậy làm sao bây giờ, ngươi có thể đối phó không?
Lý Hắc Thủy nhíu mày.
- Hy vọng bọn họ không tu ra Thiên Nhãn
.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Bọn người Diệp Phàm cũng rời Huyễn Thực Phủ, cáo từ đám người Đại Hạ hoàng tử, Yêu Nguyệt Không, lại gặp phải Lý Nhất Thủy tuy nhiên lão cũng không ra tay.
- Trong Thần Thành tàng long ngọa hổ, người trẻ tuổi vẫn nên điệu thấp một chút thì hơn. Bằng không không biết khi nào sẽ bị người ta dùng một ngón tay di chết.
lão nói xong câu đó, cưỡi mây cười lạnh mà đi.
- lão già này cũng không phải hạng hiền lành, hiện tại không ra tay khẳng định không có ý tốt. Nói không chừng lúc nào đó sẽ cho chúng ta một đao.
- Ta càng lo lắng chính là các Thánh địa không ngồi yên. Lần này ta muốn cược ngàn vạn cân Nguyên, tiếp tục như vậy khẳng định khiến người ta liên tưởng đến Nguyên Thiên Sư.
- Trở về cẩn thận nghĩ lại, an bài tốt đường lui. Lần này nhất định phải gây ra sóng lớn kinh thế.
Nhân vật lớp trước của thế gia Nguyên Thuật cổ rời núi, sẽ quyết đấu cùng thiếu niên kỳ tài Nguyên Thuật Cổ Phong. Tiền đặt cược là 150 vạn cân Nguyên, chấn động Thần Thành.
Tin tức này vừa bay ra, toàn thành ồ lên, có thể nói là cược lớn kinh thế. Mấy ngàn năm qua đều không có dạng đại thủ bút như vậy. Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta hít khí lạnh.
Tin tức truyền ra ngoài với thời gian nhanh nhất, không chỉ giới hạn ở Thần Thành, các đại giáo phái ở Bắc Vực đều bị kinh động. Ngay cả các Thánh địa cũng không thể bình tĩnh.
Không hề nghi ngờ, trận đại quyết đấu Nguỵên Thuật kinh thế này tất nhiên sẽ tiến hành ở thạch phường của các Thánh địa. Đối với bọn họ mà nói, thật là tin tức thật không xong.
Vì ép Diệp Phàm ra, người trẻ tuổi thế gia Nguyên Thuật cổ trong một tháng qua luôn phát ngôn bừa bãi, muốn giẫm chết kỳ tài Nguyên Thuật Cổ Phong bằng Nguyên Thuật.
Hiện giờ đại quyết đấu Nguyên Thuật rốt
cục sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều dự cảm sẽ chấn động thiên hạ.
Tin tức truyền đi các nơi, rất nhiều người đều chạy gấp tới Thần Thành, đều vì trận quyết đấu Nguyên Thuật kinh thế này. Không ít người đều có một loại dự cảm, lần này hơn phân nửa sẽ cắt ra thứ không tầm thường.
Nên biết lần trước đã cắt ra sinh linh nghịch thiên Thần Tàm, lần này tông sư Nguyên Thuật lớp trước đích thân tới, khẳng định sẽ càng thêm dậy sóng.
Người của các đại thạch phường đều xanh mặt. Bọn họ biết ai bị lựa chọn kẻ đó không may, đều âm thầm nguyền rủa hai đám người này gặp chuyện bất ngờ, tốt nhất bị người đánh ra khỏi Thần Thành.
Nếu không, chuyện này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là một “Kiếp nạn”. Ở trong mắt bọn họ, Cổ Phong cùng tông sư Nguyên Thuật tuyệt đối là “Châu chấu”, là người không được hoan nghênh nhất.
Sau khi Diệp Phàm trở lại chỗ ở, trực tiếp lấy miếng mật đá màu tím kia ra. Hắn vốn tính để dùng khi tương lai tu Thiên Nhãn, nhưng hiện tại xem ra không còn kịp rồi.
Mật đá có thể tìm sau, nhưng lần này tuyệt đối không thể thua.
Nếu không cho Nguyên Thiên Thần Giác nâng cao một tầng, rất có khả năng bị mấy lão già kia ăn chết. Dù sao thời gian hắn tu luyện Nguyên Thuật quá ngắn, những người nó hơn phân nửa đều đã tẩm dâm hơn nửa đời người.
Mật đá được lấy ra, ánh tía lượn lờ, trong phòng một mảnh trong suốt. Lý Hắc Thủy hộ pháp cho hắn, thủ ở bên cạnh.
Khi mật đá màu tím bị xé ra, mùi thơm đầy phòng, thấm đến tận đáy lòng người. Ngay cả Lý Hắc Thủy đều không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng đánh “ực” một cái.
Chất lỏng màu tím như những dải tím tràn ra, thơm ngạt mũi. Diệp Phàm cẩn thận nặn ra, để giọt nước trong suốt nhỏ vào trong hai mắt.
Nhưng ngay sau đó một khắc, cảm thụ của hắn liền khác nhau rất lớn. Cảm nhận được từng đợt phỏng rát, như có lửa nóng đang thiêu đốt, hai mắt như kim châm, nước mắt chảy dài.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi không sao chứ?
Lý Hắc Thủy khẩn trương.
- Không sao, đây là một quá trình tất phải trải qua.
Diệp Phàm cố nhịn đau đớn, lau sạch nước mắt, nặn hết chất lỏng trong mật đá ra nhỏ vào trong mắt. Rồi sau đó hắn nhắm mắt, yên lặng vận chuyển Nguyên Thuật, bắt đầu luyện hai mắt.
Lúc này, mí mắt hắn biến thành màu tím, gần như trong suốt, sáng bóng lấp lánh, phi thường kỳ lạ.
Xích!
Đột nhiên tiếng xé gió truyền đến, một sợi kim tuyến bắn vào trong phòng, tốc độ nhanh tới cực hạn xông thẳng tới Diệp Phàm.
Lý Hắc Thủy rống giận, nhưng lại chậm một bước. Hắn không theo kịp tốc độ của kim tuyến, trơ mắt nhìn nó cướp lấy vỏ mật đá trong tay Diệp Phàm đi.
- Là Thần Tàm!
Lý Hắc Thủy vừa kinh ngạc vừa giận, thò tay chộp tới, đáng tiếc ngay cả tàn ảnh cũng không bắt dược. Nó “vù” một tiếng chạy ra ngoài.
- Đừng đuổi theo, vỏ mật đá vô dụng.
Diệp Phàm lắc đầu cản hắn lại.
- Tiểu tặc này quá nhanh!
Lý Hắc Thủy mở cửa phòng, nhìn thấy tiểu tinh linh màu vàng kia cũng không rời đi.
Toàn thân nó vàng rực, ôm vỏ mật đá đứng trên tường viện, uốn éo, nhăn mặt với hắn cùng Diệp Phàm. Ngẫu nhiên nó còn lộn mấy vòng, lắc cái mông nhỏ hướng về phía bọn họ.
Diệp Phàm híp mắt lại, nhìn thấy hết thảy, không khỏi mỉm cười nói:
- Con vật nhỏ này rất thú vị.
Lý Hắc Thủy cũng cười mắng:
- Tiểu tặc này đang cố ý chọc chúng ta đây!
Thần Tàm mắt to trong veo như nước, nhìn thấy hai người không tức giận cũng không đuổi theo thì ngừng động tác. Nó ôm vỏ mật đá, dùng sức hít mùi thơm một cái, lộ ra vẻ say mê rồi sau đó thỏa mãn cắn xuống.
Nhưng vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, biểu tình vui sướng của nó đọng lại, “bẹp” một tiếng ném vỏ mật đá xuống đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn đắng thành không ra hình dạng, nó hoàn toàn biến sắc.
Tiểu tinh linh màu vàng không ngừng phun nước bọt, nhảy loạn ở trên tường viện, đôi môi màu vàng đều bị đắng thành màu đen, tiếp theo nó nằm sấp xuống, dùng sức nôn khan.
- Ha ha ha...
- Ngay cả mật đắng cũng dám ăn, không biết chỉ cần là mật đều đắng sao?
Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy cười điên cuồng.
Thần Tàm tức giận không thôi, vươn một bàn tay lặng yên chỉ vào Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy, nước mắt lưng tròng. Rồi sau đó lắc la lắc lư ngã quỵ trên đầu tường, bị độc ngã.
- Được rồi, lần này xem ngươi chạy đi đâu.
Lý Hắc Thủy cười lớn đuổi qua.
Thần Tàm bị kinh sợ, lăn lộn bò dậy, cố gắng giữ thanh tỉnh bay lên tận trời. Tuy rằng lắc la lắc lư giống như uống rượu nhưng tốc độ lại không giảm bớt, trong nháy mắt mất dạng.
Một lúc lâu sau, Diệp Phàm ngừng vận chuyển Nguyên Thuật, mở mắt, hai luồng ánh tím chợt lóe, con ngươi thâm thúy như trời sao.
- Thế nào, có hiệu quả không?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Sao ngươi ăn mặc đỏm dáng như vậy, mặc quần lót hoa.
Diệp Phàm cười to.
- Con bà nó, ngươi thành mắt nhìn xuyên rồi, không sợ lên lẹo sao?
Lý Hắc Thủy nguyền rủa, khuôn mặt ửng đỏ, xoay qua nửa người.