Già Thiên

Nhìn Thấu Dao Trì


trước sau



Diệp Phàm thần thanh mắt sáng, Nguyên Thiên Thần Giác tăng lên một khoảng lớn. Tuy rằng không tu thành Thiên Nhãn nhưng là thị lực đạt tới một trình độ rợn cả người, gần như có thể nhìn được cảnh vật xuyên qua tường dày.

Hắn đẩy cửa phòng, nhìn ra khoảng không xa xa. Một con muỗi ở xa vô cùng đều bị hắn nhìn thấy. Đây là một loại nhảy vọt về chất.

- Ta coi như nhìn ra rồi, Tiểu Diệp Tử ngươi là thứ trời sinh ra làm dâm tặc. Nếu gặp An Diệu Y, Đại Hạ công chúa cùng với Thánh nữ của các Thánh địa. ngươi để bọn họ, để người khác sao thể chịu đựng? Cặp mắt gian tà của ngươi khẩng định sẽ nhìn đăm đăm.

- Ta là người không thuần khiết đến vậy sao?

Diệp Phàm mỉm cười.

- ngươi thuần khiết giống một dâm tặc.

Lý Hắc Thủy hậm mộ không thôi nói:

- Rốt cục ta hiểu được vì sao ngày xưa Nguyên Thiên Sư thường lui tới thạch phường Thánh địa. Cược đá là giả, tuyệt đối là nhắm vào các Thánh nữ. nghề này của các ngươi quả nhiên có truyền thống.

- Ba ngày sau sẽ là đại quyết đấu Nguyên Thuật. Đi, hiện tại chúng ta đi các đại thạch phường xem xem.

Diệp Phàm nói.

- Tiểu Diệp Tử, ta khinh bỉ ngươi. Mới vừa tu thành mắt dâm tặc đã muốn nhìn Thánh nữ?

Lý Hắc Thủy nguyền rủa nói:

- Nhìn nhiều lên lẹo mắt.

- Ta đây là chuẩn bị cho cược đá. Hôm nay chỉ là đi xem khắp nơi, cũng không ra tay.

- Thôi, đừng ra vẻ đạo mạo như vậy, khẳng định là muốn nhìn Thánh nữ.

Lý Hắc Thủy nói.

Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy đầu tiên là đi tới thạch phường Cơ gia, muốn xem có thể tìm ra Thạch Vương thần bí hay không.

ở trên đường bọn họ nghe được rất nhiều tin tức về Tử Sơn. Các đại Thánh địa cùng chư tử bách giáo Trung Châu sắp động thủ, nơi đó sẽ có cuồng phong bão táp.

Còn không tới gần thạch phường Cơ gia, bọn họ liền thấy được vài người quen. người trẻ tuổi của thế gia Nguyên Thuật vừa khéo cùng tới chỗ này, trong đó bao gồm Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên, Thác Bạt Xương.

Rất hiển nhiên mục đích của bọn họ cùng Diệp Phàm giống nhau, đang chọn thạch phường, muốn xem xem nơi nào thích hợp ra tay.

- Hai tên khốn kiếp này thật đúng là muốn làm khó dễ chúng ta.

Lý Hắc Thủy tùy tiện nhìn chằm chằm Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên, giáp mặt nói thẳng.

- ngươi...

Hai người kia giận dữ.

- Không phải sao. Các ngươi trước tìm Thác Bạt Xương, lần này lại thông qua Thác Bạt Xương mời đến một đám yêu ma quỷ quái. Ta nói sai sao?

Lý Hắc Thủy cười lạnh.

- Hiện tại ta không cãi với ngươi. Lần này ta không tin tà, các ngươi có thể lật trời.

Lý Trọng Thiên hung tợn nói.

- Lần này ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngươi bị các vị tiền bối hung hăng giẫm chết bởi Nguyên Thuật.

Ngô Tử Minh cùng nghiến răng nghiến lợi.

- Lần trước các ngươi nói ra lời độc, kết quả còn không phải vô duyên vô cớ dâng Nguyên cho chúng ta. Lần này ta chờ mong các ngươi lại phiêu lưu đại công vô tư.

Lý Hắc Thủy cười ha ha.

người trẻ tuổi của thế gia Nguyên Thuật đều cười lanh. Trong đó một người nói:

- Lần này chỉ sợ các ngươi ngay cả mạng cùng đều ném vào.

- ngươi còn muốn động thủ, giết chúng ta hay sao?

Lý Hắc Thủy không sợ.

- người vô tri! Quyết đấu Nguyên Thuật cùng có sinh tử, ngay cả điều này cũng không biết sao. Nói không chừng trong quá trình các ngươi chọn đá sẽ chết bất đắc kỳ tử.

- Trước kia nói giẫm chết các ngươi không phải là lời nói suông. Đến lúc đó có thể sống sót hay không thì xem thủ đoạn của các ngươi. Đến lúc đó không nên quỳ rạp xuống chân chúng ta cầu được sống.

người của thế gia Nguyên Thuật cười lạnh, trào phúng xong đi nhanh về phía trước.

- Trong quá trình cược đá còn có thể phân sinh tử?

Lý Hắc Thủy hỏi Diệp Phàm.

- Có thể!

Diệp Phàm gật đầu, lộ ra một tia ngưng trọng.

Lúc này bọn họ đã tới trước thạch phường Cơ gia. Diệp Phàm nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi. nam anh tuấn, nữ mỹ mạo.

nam nhân như một vị Thần, tóc đen như thác, vòng sáng vây quanh thân thể, như một vị Thần Vương trời sinh đang nhìn xuống vạn trượng hồng trần, có một cỗ khí thế bức người duy ngã độc tôn. Chính là Cơ Hạo Nguyệt.

ở bên cạnh hắn, một thiếu nữ áo tím bay bay, duyên dáng yêu kiều. Khi nàng cười, cập mắt to linh động sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt xuất hiện má lúm đồng tiền đáng yêu, răng khểnh nhỏ lóe lên. Chính là Cơ Tử Nguyệt.

Đã lâu không gặp, Cơ Tử Nguyệt vẫn như trước, khi cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, còn có chiếc răng khểnh trắng bóng, đôi mắt to híp lại như trăng lưỡi liềm, lúng liếng mỗi khi cười.

- Ngươi đang nhìn gì vậy?

Lý Hắc Thủy cười xấu xa.

Diệp Phàm đỏ mặt, vừa rồi hắn vô tình thi triển Thiên Nguyên Thần Giác, tuy nhiên đôi mắt nhìn thấu này lại không có tác dụng, bên ngoài cơ thể Cơ Tử Nguyệt có một tầng sương mù mỏng, bao phủ lấy nàng, khiến nàng trông rất mông lung mờ ảo.

Hắn không đoán ra đó là cái gì, có lẽ đúng như Khổng Tước Vương đã từng nói, Cơ Tử Nguyệt có thể chất đặc thù, cũng có thể là giống như Cơ Tử Nguyệt đã thường nói với hắn là trên người nàng có một kiện bí bảo.

- Tại sao Thần Tàm lại nằm trong tay Tiểu nguyệt lượng của Cơ gia vậy?

Lý Hắc Thủy kinh ngạc.

Diệp Phàm cũng ngẩn người ra, Cơ Tiểu Nguyệt đang bế tiểu tinh linh màu vàng, hì hì cười đùa với nó, sao tên tiểu tặc này lại bị bắt được vậy?

Khi hai người tới gần thì mới hiểu ra tại sao lại thế, tiểu tinh linh màu vàng này ăn nhầm thạch đảm bì, miệng đều biến thành màu tím, lờ đờ như say rượu vậy, đôi mắt to lộ vẻ mông lung, không ngừng quấy nhiễu.

- Con bà nói, con Thần Tàm này là của chúng ta.

Lý Hắc Thủy mặt dày tiến lên, muốn lừa lấy lại nó.

- Lúc ta sáu tuổi thì đã biết nói dối kiểu này rồi.

Cơ Tử Nguyệt đáp, tiếp tục cười hì hì chơi đùa với Thần Tàm.

Tên tiểu tinh linh màu vàng này như đang đánh túy quyền vậy, muốn giãy ra lại không được, khi nhìn thấy Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy tới gần thì trong đôi mắt to tràn ngập vẻ sợ hãi.

- Bé ngoan đừng sợ, hai tên bại hoại này không dám khi dễ ngươi đâu.

Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng vuốt cái mũi của nó, ôm nó vào lòng.

Lý Hắc Thủy không biết nói gì, hắn thấy Cơ Tử Nguyệt nói năng lanh lợi, khẩng định sẽ không kiếm được chút tiện nghi nào, liền ngượng ngùng sờ mũi, tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Phàm cũng cùng hai huynh muội này gặp qua một chút, không dừng lại lâu, vạn nhất khiến cho thần thể cảm ứng được cái gì thì đúng là dẫn tới họa lớn.

Dòng người trong thạch phường Cơ gia bắt đầu khởi động, liên miên không dứt, còn náo nhiệt hơn nhiều lần so với lúc đến.

- Sao lại thế này?

Lý Hắc Thủy khó hiểu.

Một người bên cạnh thuận miệng trả lời, nói:

- Nghe đồn là thạch phường Cơ gia có thể có Thạch Vương, mỗi ngày đều có người đến thử vận may.

- Có chuyện này sao?

Diệp Phàm kinh ngạc, không ngờ tin tức lại truyền đi nhanh như vậy.

- Lần trước Nguyên Thuật kỳ tài...!

Nói tới đây, người này mới chú ý tới hai người bọn họ, lập tức kinh hô:

- Các ngươi chẳng phải là...!

Hắn không ngờ gặp được chính chủ, vô cùng kích động.

Qua nói chuyện, Diệp Phàm mới biết, lần trước hắn cùng với Thác Bạt Xương
điên cuồng cắt đá tại cuộc đổ thạch, khiến cho rất nhiều nhân vật lớp tiền bối đoán ra nơi này có Thạch Vương.

Cùng ngày, Cơ gia liền đóng cửa thạch viên lại, để cho Nguyên sư phụ cắt từng khối đá một, muốn tìm ra kỳ trân cái thế.

- Các ngươi không biết đâu, Cơ gia có thể nói là tổn thất thảm trọng, hơn phân nửa vật liệu đá trong thạch viên đều được cắt ra, nhưng lại không thu được gì.

Một vị cao thủ Nguyên Thuật ngắt lời, ngay cả các kỳ thạch có giá trên trời đều được bổ ra, cũng không tìm thấy Thạch Vương, nói không chừng nó đã trở thành Thánh linh, đang đi tu luyện rồi.

Tới lúc này, Cơ gia mới ngừng việc cắt đá lại, mở ra thạch viên, dẫn tới một lương lớn người tới đổ thach.

Diệp Phàm sờ cằm, không ngờ lại sinh ra một cơn phong ba như vậy, không biết nói gì cho phải.

Khi đi vào sâu bên trong thạch phường Cơ gia, rất nhiều người nhận ra hắn, lập tức dẫn đến một đợt chấn động, tất cả mọi người đều xông tới.

- Cổ Phong tiểu ca, ngươi tới thạch viên Cơ gia, chẳng lẽ là vì tìm Thạch Vương?

- Cổ tiểu đệ, chẳng lẽ ngươi muốn làm một cuộc quyết đấu kinh hãi thế tục nữa sao?

Cách đó không xa, người của thạch phường Cơ gia biết Diệp Phàm lại tới nữa, tất cả đều tái mét mặt mày, lần trước Diệp Phàm tới đây có thể nói là gió cuốn mây tan, cướp sạch đi hai khối Thần Nguyên, lại cắt ra một con Thần Tàm nghịch thiên nữa.

Hiện giờ thấy hắn lại tới nữa, bọn họ thật sự hận không thể lập tức đóng cửa thả chó, sau đó đánh hắn văng ra ngoài, trọn đời không cho hắn bước một bước nào vào trong này nữa.

- Hình như bọn họ không chào đón chúng ta thì phải?

Lý Hắc Thủy mật dài ra, lẩm bẩm.

những người bên canh đều không nói được câu nào.

- Hoan nghênh các ngươi mới là lạ đấy!

- Ta đoán ra Cơ gia đang phát điên tới mức muốn giết người diệt khẩu đó, hai vị tiểu ca cùng nên kiềm chế một chút, dù sao thì cũng đã lấy đi rất nhiều vật quý hiếm tại đây rồi mà.

Một vài người khuyên bảo, nhắc bọn họ đừng làm gì quá đáng quá, dù sao đây cùng là thạch phường của Thánh địa, nếu mà chỉ chăm chăm chèn ép một nhà thì không chừng sẽ bức cho người Cơ gia tức nước vỡ bờ cũng nên.

Diệp Phàm sờ sờ cái mũi, trong lúc vô tình hắn đã có phong thái của Nguyên Thiên Sư, đi tới đâu thì người của Thánh địa cũng sợ xanh mật.

- Các vị, ta không phải tới để đổ thạch, đừng khẩn trương như vậy, chỉ là tùy tiện đi dạo mà thôi.

Diệp Phàm cười giải thích.

Cách đó không xa, vẻ mặt người của thạch phường Cơ gia vẫn rất khó coi, căn bản không tin lời hắn, nếu không có việc gì thì chạy tới đây làm cái quái gì chứ?

Không xa phía trước, Diệp Phàm nhìn thấy một tên mập đang ngoáy mông, sờ soạng giữa một đống đá.

“Mù thần nhãn của ta rồi, tên mập chết bầm này lại mặc một cái quần lót màu đỏ mới xui chứ!”

Diệp Phàm thầm hô xui xẻo.

Dọc đường đi, hắn dùng thần nhãn quét qua xung quanh để tìm Thạch Vương, đôi khi lại nhìn thấy một số thứ gì đó không nên thấy.

Đối với những nữ tu sĩ thì hắn chỉ có thể thầm hô sảng khoái, nhưng nhìn tới tên mập mạp này lại mặc như vậy, thật sự khiến hắn không biết nói gì cho phải.

“Không đúng, tên mập chết bầm này hình như có chút quen mắt, con bà nó, thì ra là tên chó chết Đoạn Đức kia”.

Diệp Phàm nghẹn họng, nhìn trân trối, hắn tuyệt đối không ngờ tên mập chết dẫm này lại chạy tới đây, quả nhiên là ở đâu có lợi thì ở đó có đạo sĩ vô lương.

Đoạn Đức tuy biến đổi khuôn mặt, nhưng trước đôi mắt thấu thị của Diệp Phàm thì hắn không trốn đi đâu được, cái phong thái đáng khinh hiển hiện ra không sót chút gì.

Diệp Phàm rất muốn bước tới đạp một phát vào cái mông béo này, nhưng rốt cuộc cùng nhịn được, không đả thảo kinh xà, làm ra vẻ không có việc gì bước đi.

“Tên mập chết bầm kia, ngươi cứ cầu nguyện đi, còn dám ở lại Thần Thành thì ta sẽ lừa chết ngươi!”

Diệp Phàm đi một vòng qua thạch viên Cơ gia, không phát hiện ra Thạch Vương, cuối cùng liền rời đi, điều này khiến cho người Cơ gia thở phào một cái, giống như tống được một ôn thần đi vậy.

Sau đó, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy tiến vào thạch phường của Đại Diễn Thánh địa, kết quả là vừa mới đến đã bị người ta nhận ra, tất cả người của Thánh địa này đều biến sắc.

- Sao ta cứ cảm thấy hình như chúng ta trở thành người không được hoan nghênh nhất vậy?

Lý Hắc Thủy thì thầm.

Diệp Phàm cười nói:

- Sai rồi, bọn họ rất muốn chúng ta tới làm khách, nhưng chỉ cần không phải là khách của thạch phường bọn họ là được.

Sau đó, bọn họ lần lượt tiến vào vào các thạch phường Thánh địa, kết quả đều giống nhau, những thạch phường này đều giống như đối mặt với ôn thần vậy, hận không thể lập tức đuổi bọn họ ra ngoài.

Cuối cùng, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy tiến vào thạch phường của Dao Trì, đây là nơi cuối cùng mà bọn họ đến trong hôm nay. Vạn năm trước, Nguyên Thiên Sư từng tại đây lưu lại vô số truyền thuyết, mặc dù đã qua rất nhiều năm, nhưng vẫn còn có một chút tin đồn về nó.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện