Yến Du tự mình đưa Lăng Vân Ninh về nhà, trên đường đi hắn không ngừng nhắc nhở cậu phải ăn uống điều độ, nghỉ ngơi đúng lúc.
Hắn nói nhiều đến nỗi làm cậu thấy ngứa ngáy tay chân, may mắn là đang ngồi trên xe nếu không chỉ sợ hắn lại phải chịu thêm một trận đòn nữa rồi.
" Tiểu Ninh, cậu còn nhớ lời tôi dặn không? Cậu nhớ phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng có lúc nào cũng lao đầu vào làm việc như vậy.
Nhớ rõ chưa cái đồ ngốc kia?"
Lăng Vân Ninh nhịn xuống cảm giác muốn đánh người, cậu cắn răng cố nặn ra một nụ cười.
" Nhớ rồi!"
Lúc này Yến Du mới yên tâm rời đi, Lăng Vân Ninh nhàn nhã bước bộ đi vào biệt thự nhà mình.
Cậu không ở đại trạch Lăng gia mà là tự mình dọn ra ngoài sống, cậu không thích bị người lớn quản thúc như một đứa trẻ.
Còn gia đình Nhược Ý thì sống trong đại trạch, suốt ngày chịu đựng các chú bác đay nghiến.
Chịu thôi, ai nói tác giả cho Nhược Ý một cặp cha mẹ vô dụng cơ chứ.
Ăn không ngồi rồi, vô công rồi nghề chính là dùng để chỉ cha mẹ Nhược Ý.
Bọn họ ngay cả một chút việc cũng làm không xong nên hoàn toàn không được lòng ông nội Lăng tức là cha cậu.
À, còn tại sao cậu là chú của Nhược Ý là cậu thì họ Lăng còn Nhược Ý lại họ Nhược ư? Đơn giản thôi, cha Nhược Ý là con riêng nên không được phép mang họ Lăng, cho nên liên lụy đến cả nam chính đại nhân của chúng ta cũng phải mang họ Nhược sống trong đại trạch Lăng gia.
Nói Nhược Ý khác họ làm cậu nhớ đến cốt truyện, trong đấy có nhắc đến một tình tiết có thể làm chết người.
Cậu, Lăng Vân Ninh, không phải con ruột của ông nội Lăng mà là con nuôi.
Đây là điều bí mật của đôi vợ chồng già, bọn họ nuôi dưỡng cậu vô cùng cẩn thận.
Bởi vì con cái của họ đứa nào đứa nấy đều bất hiếu, vô dụng nên họ nuôi dưỡng cậu như một người thừa kế cũng là đứa con nhỏ nhất nên rất được cưng chiều.
Cậu trở thành tiểu thiếu gia Lăng gia, muốn cái gì đều được cha mẹ nuôi đáp ứng vô điều kiện.
Bà nội Lăng đã mất một năm trước, bây giờ chỉ còn lại ông nội Lăng là nhớ rõ chuyện này nhưng không nói gì cho con cái của mình.
Ông đã rất thất vọng với những đứa con này nên rất kì vọng vào đứa con nuôi là cậu, bởi vì ông nghĩ cậu không biết gì về việc được nhận nuôi.
Nếu là nguyên chủ thì có lẽ là không biết thật, nhưng cậu thì không chắc đâu, cái gì cậu cũng rõ ràng hết.
" Cậu chủ ơi, tối qua cậu đi đâu đấy? Cậu làm tôi lo muốn chết!" Ông quản gia già nhà cậu hớt hải chạy ra khi nhìn thấy cậu.
Lăng Vân Ninh nhìn ông lão già khọm này mà lòng hốt hoảng, cậu cũng không rõ mình đang sợ hãi cái gì.
" Chú Trịnh, tối qua cháu bệnh nên được một người bạn đưa vào bệnh viện.
Vì vội quá nên cháu chưa thông báo cho chú, không ngờ lại làm chú lo lắng như vậy." Cậu nói láo không chớp mắt lấy một cái.
Chú Trịnh nghe thấy vậy thì không nỡ nói cậu thêm câu nào nữa, ông kéo tay cậu đi vào bếp.
Trên bàn đã bày biện mấy món ăn thanh đạm, có cháo trắng còn đang bốc hơi nghi ngút.
" Cậu chủ ăn cho lại sức đi, nhìn cậu mệt mỏi quá.
Mấy món này là do thím Trương vội vàng làm vì cậu đấy." Chú Trịnh dúi bát cháo vào tay cậu, ông nhìn cậu chằm chằm.
Dưới ánh mắt mãnh liệt của chú Trịnh, Lăng Vân Ninh cố gắng ăn hết bát cháo rồi ăn thêm hai cái bánh bao.
Đã vậy chú Trịnh còn bắt cậu uống thêm một cốc sữa mới chịu để cậu đi lên phòng thay đồ.
Đối mặt với sự nhiệt tình của chú Trịnh, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà làm theo mong muốn của ông ấy.
[ Hệ thống, bên Lăng gia đã phát hiện ra chuyện cha mẹ nam chính chết chưa?]
Hệ thống: [ Kí chủ, vẫn chưa ai phát hiện ra.
Bây giờ bọn họ vẫn còn đang hạnh phúc hưởng thụ bữa sáng thần tiên.]
Bữa sáng thần tiên cơ à? Hệ thống nói quá lên đến mức này hả?
Hệ thống: [ Kí chủ xin đừng nghĩ oan cho tôi nữa.
Bữa sáng của nhà họ Lăng bên kia sang trọng hơn gấp trăm lần bữa sáng của cậu, giống như một bên trên trời một bên dưới đất vậy.]
Cho nên, thật ra nó đang chê bai cậu nghèo hơn Lăng gia bên kia đúng không? Cái thứ hệ thống rác rưởi này, nó đang chê cậu?
[ Cút!!!]
Hệ thống ngoan ngoãn im hơi lặng tiếng, nó không dám ho he thêm câu nào trước sự phẫn nộ của kí chủ.
Kí chủ nhà nó thật đáng sợ, chỉ mới đi qua một thế giới mà đã hung ác lên không biết bao nhiêu lần, nó thật hoài niệm kí chủ ngốc manh, khả ái năm xưa.
Lăng Vân Ninh im lặng chờ đợi, cậu đợi nguyên cả một buổi sáng mới nhận được cuộc điện thoại từ đại trạch Lăng gia.
Cậu cúp điện thoại xong thì không khỏi chê bai năng suất chậm chạp của Lăng gia, trách không được ông nội Lăng luôn khinh thường những đứa con ruột mà yêu thương đứa con nuôi là cậu.
Lăng gia này, người nào người nấy đều vô dụng như nhau, đúng là chỉ toàn lũ ăn hại.
Cậu sửa soạn xong xuôi thì tự mình lái xe đến đại trạch, quản gia Lăng gia đã chờ cậu ở cửa.
Thấy cậu đến, ông ấy mừng phát khóc, luôn miệng gọi thiếu gia thiếu gia.
" Chú Lăng, đi vào thôi, đừng lằng nhằng ở ngoài này thêm nữa.
Thời gian của cháu có hạn thôi." Cậu làm bộ vội vàng đi vào, bước chân dài chỉ mấy bước đã đến của lớn.
Trong nhà, mấy người anh của cậu đã đợi sẵn ở đấy, trên mặt ai cũng lộ rõ nụ cười vui vẻ, làm gì giống như vừa có anh em của họ chết.
Ông nội Lăng thì đang thở hổn hển trên ghế cao, ông hình như vừa bị những đứa con kia chọc tức.
Nhìn thấy Lăng Vân Ninh đi vào, sắc mặt mấy người bên trong lập tức thay đổi rõ rệt.
Mấy người anh Lăng gia thì bày ra khuôn mặt e sợ, còn ông nội Lăng thì lộ ra nụ cười hiền từ hiếm thấy.
Chỉ như vậy thôi cũng đủ để thấy ông rất thích người con nuôi này, bởi vì chỉ cần nhìn thấy cậu là ông nghĩ ngay đến người vợ đã qua đời của mình.
" Tiểu Ninh đến rồi, con mau lại đây để ba nhìn một chút.
Mấy ngày không thấy tăm hơi con đâu, gọi cho con cũng không được.
Công ty có phải nhiều việc lắm không?" Ông hiền từ hỏi cậu, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng.
Lăng Vân Ninh từ từ đi đến bên cạnh ông nội Lăng trước ánh mắt căm tức của mấy người anh của mình, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống cái ghế bên cạnh ông nội Lăng.
" Ba không cần lo lắng cho con đâu, con khỏe lắm.
Ngược lại là người đấy, người bớt đi ra ngoài lúc trời trở gió đi, chân người hay bị đau khi có gió đấy." Cậu ngoan ngoãn xoa bóp hai chân cho ông, nhìn người cha già mặt đầy nếp nhăn mà thở dài trong lòng.
Ông nội Lăng có chỗ nào giống cha của cậu chứ? Ông ấy càng giống ông nội của cậu hơn! Nếu không phải trong gia phả ghi tên cậu là con trai của ông ấy thì ngay cả cậu cũng không thể tin được chuyện này.
" Thôi, con đừng lo lắng cho ba làm gì? Con bận bịu nhiều việc như vậy mà hôm nay vẫn phải chạy vội về nhà như vậy."
" Nghe ba nói kìa! Làm như con không phải con trong gia đình này vậy."
Hai người lời qua tiếng lại toàn mấy câu thân thiết làm mấy người anh của Lăng Vân Ninh phải đỏ mắt nhìn.
Nhưng dù bọn họ có bất mãn bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không có ai dám chỉ thẳng mặt Lăng Vân Ninh mà mắng chửi cả, nếu bọn họ làm như vậy chỉ sợ sau này không có tiền hoa hồng từ công ty nữa.
Ai bảo công ty bây giờ là do Lăng Vân Ninh quản lý chứ.
Bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm trách cha mẹ mình bất công chứ không thể làm khác được.
" Ba, chúng ta vẫn là