Lăng Vân Ninh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, cậu nhìn theo chiếc máy bay đang cất cánh.
Khuôn mặt của cậu làm bao người phải kinh ngạc.
" Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi.
Máy bay đã cất cánh rồi, cậu đứng đây chỉ làm khổ bản thân.
Bây giờ trời trở gió rồi, cậu cẩn thận bị cảm lạnh." Chú Trịnh tay ôm cái áo khoác của Lăng Vân Ninh, nhẹ nhàng nói.
Lăng Vân Ninh từ từ cử động cổ, phải mất một lúc cậu mới có thể xoay người lại đối diện với chú Trịnh.
Hình như là do cậu giữ nguyên tư thế này lâu quá nên mới bị tê, xương cổ của cậu lúc này như là đi mượn của người khác chứ không phải của cậu vậy.
" Cậu chủ, về thôi!"
Lăng Vân Ninh gật nhẹ đầu, cậu lần nữa nhìn lên bầu trời.
Máy bay đã biến mất giữa những tầng mây, mang theo thiếu niên ấy rời đi thật xa.
Sau này gặp lại, chỉ sợ hai người không thể hòa bình ngồi trước mặt nhau rồi.
Cậu nhận lấy áo khoác từ chú Trịnh rồi dìu ông ra xe, tài xế nhà cậu đã đợi sẵn ở đấy.
Cậu ta nhìn thấy Lăng Vân Ninh thì chủ động xuống xe mở cửa xe giúp cậu, xong mới dìu chú Trịnh ngồi lên ghế phụ.
" Lăng tổng, đi đâu ạ?" Tài xế rối rắm hỏi Lăng Vân Ninh.
" Về nhà đi, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi một ngày.
Cậu đưa tôi về nhà thì có thể nghỉ." Lăng Vân Ninh nhẹ nhàng đáp lời.
Tài xế vui sướng dạ một tiếng, cậu ta chuyên chú lái xe.
Có thể được làm việc cho Lăng tổng là điều mà cậu ta cảm thấy may mắn nhất, bởi vì cậu vừa trả lương cao vừa được phép nghỉ nhiều ngày.
Có một số tài xế của nhà khác làm việc quần quật mà lương chả được bao nhiêu, cho nên cậu ta càng sâu sắc cảm nhận được sự may mắn của mình.
Lăng Vân Ninh vừa tựa lưng vào ghế là đã nhắm mắt thiu thiu ngủ.
Mấy ngày hôm nay quả thật rất mệt mỏi, ban ngày thì bận xử lí việc ở công ty, tối đến thì cứ nằm mơ thấy ác mộng mãi.
Cơn ác mộng của cậu cũng không biết nên nói như nào nữa, chỉ là cậu tối nào cũng mơ thấy Nhược Ý của mấy năm sau và bị hắn dọa cho tỉnh.
Trong mơ hắn giống như trong nguyên tác, từng bước từng bước trả thù cậu, hắn ngụy tạo vô số chứng cứ với mục đích muốn tống cậu vào tù.
Sự âm độc và ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm cậu thấy ghê sợ, bởi vì từ trước tới giờ hắn chưa từng dùng loại ánh mắt đấy nhìn cậu.
Chú Trịnh vừa nhìn đường vừa cố nghiêng người để nhìn cậu chủ của mình đang ngủ.
Ông đau lòng nhìn hai hàng lông mày sắp dán chặt vào nhau của cậu.
Khoảng thời gian này cậu chủ bận bịu như nào ông rất rõ, có mấy ngày cậu sẽ ở lì trong công ty không chịu về nhà.
Ông dù khuyên bảo cậu như nào cũng không thể nhắc được cậu, sự cứng đầu của cậu làm ông thấy bất lực.
Bây giờ nhìn thấy cậu ngủ quên trên xe thì ông chỉ có thể tận lực giữ yên tĩnh để cậu chủ có không gian nghỉ ngơi thật tốt.
Ông ra hiệu để tài xế thả chậm tốc độ để xe tránh được rung lắc, sợ ảnh hưởng giấc ngủ nông của cậu.
Bởi vậy, quãng đường 8km chỉ với 30 đi đường giờ bỗng kéo dài gấp đôi thời gian.
Với tốc độ rùa chạy của tài xế và mặt đường thẳng tắp rộng lớn, Lăng Vân Ninh đã ngủ được một tiếng trên xe.
Trước cổng biệt thự của Lăng Vân Ninh đã đỗ một chiếc Bently, chú Trịnh thấy chiếc xe này quen quen nên ngó ra nhìn.
Ông kinh ngạc phát hiện người đến đây là bạn của cậu chủ nhà ông, ông thân thiện chào hỏi.
" Chào Yến thiếu gia."
Yến Du: " Chào chú ạ.
Tiểu Ninh có đang ở trong xe không ạ?"
Lăng Vân Ninh cau có nhoài đầu ra xem rốt cuộc thằng oắt kia đang định làm gì.
" Làm gì? Có gì mau nói nhanh lên, tôi không có thời gian dành cho cậu đâu."
Yến Du ôm ngực giả vờ như vừa bị câu nói vô tình của Lăng Vân Ninh làm cho tổn thương.
Hắn run run chỉ tay vào mặt cậu, yếu ớt nhvừa bị bắt nạt một trận.
" Lăng Tiểu Ninh, uổng công tôi coi cậu là bạn suốt bao năm nay, bây giờ cậu chuẩn bị có mới mới cũ sao."
Lăng Vân Ninh không muốn nghe mấy lời xàm xí nhảm nhí của hắn nữa, trực tiếp lùi lại nằm dài trên ghế.
Cậu như người không xương, hết vặn bên này lại vẹo bên kia, xoay tới xoay lui trên hàng ghế chật hẹp.
" Này, cậu nói trở mặt là trở mặt thật hả? Tôi nói đùa mà Tiểu Ninh! Tôi có chuyện muốn nói với cậu thật đấy, lần này là nghiêm túc trăm phần trăm." Yến Du í ới gọi theo xe, hắn thở hồng hộc chạy theo xe vào đến nhà để xe." Đồ chó nhà cậu, nói trở mặt là lập tức lật mặt không muốn nhận bạn bè.
"
" Còn nói thêm câu nữa là tôi mở cổng ném thẳng cậu ra ngoài đấy.
Tin không?" Lăng Vân Ninh cười nhẹ.
Quả nhiên là lời này rất có tác dụng đối với kẻ lì đòn như Yến Du, hắn vừa nghe được như vậy lập tức nghiêm chỉnh lại như chưa từng có việc gì.
Lăng Vân Ninh bị hắn chọc cho bật cười, cậu bực mình gõ vào đầu hắn hai cái.
Muộn phiền tích tụ trong lòng cậu như bị Yến Du xua đi toàn bộ làm lộ ra ánh sáng của cậu.
Chú Trịnh nhìn thấy cậu chủ nhà mình cuối cùng cũng chịu bình thường trở lại thì nhẹ nhàng trút ra một hơi thở nặng nề.
Thấy cậu cười là ông đã yên tâm phần nào rồi, chỉ cần cậu chỉ vui vẻ trở lại như trước kia là được rồi.
" Cậu chủ, Yến thiếu gia, chú đi rót nước cho hai người."
" Chú đi nghỉ ngơi đi, cháu và Yến Du cũng có bị đứt cánh tay ngón chân nào đâu.
Bọn cháu muốn uống thứ gì thì tự bò vào bếp lấy, chú cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Chú Trịnh bị nói như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ đi nghỉ ngơi theo lời Lăng Vân Ninh.
Ông vẫn không