"Không có chuyện gì nữa thì đi ra bên ngoài đi.!" Bình Điền Thụy có chút buồn cười nhìn thằng con này của mình.
Tin tức mà nó nói ra lần này không có gì thú vị cả.
Trong lòng người nào sáng suốt cũng đều hiểu.
Bệ Hạ quá lợi hại đi, trong khi Vũ Vương lại quá ngu ngốc, trận nội chiến tranh đoạt ngôi vua lần này từ khi mới bắt đầu nhiều người đã nhìn ra được kết quả.
Đó là một trăm phần trăm Vũ Vương sẽ thua.
Trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không đừng nên hy vọng.
Nếu mà đã biết được tương lai câu chuyện, còn tiếp tục bàn luận làm gì nữa kia chứ.
"Phụ thân..! Không phải vậy..! Con nghe nói Bệ Hạ đang chọn một vị tướng quân tài giỏi thống lĩnh Thành Hổ Quân dẹp loạn lần này..!"
"Bây giờ rất nhiều vị tướng quân cảm thấy mình có khả năng đều muốn nắm lấy cơ hội làm Đại Tướng Quân của Thành Hổ Quân..!" Cũng không dấu gì lão tía của hắn.
Tướng Quân của bọn họ Nguyễn Du Nhiên cũng đang có ý định nhắm đến cái vị trí kia, mấy ngày nay ngài ấy đang ăn ngủ không yên, nhưng vẫn chưa có tìm ra được phương pháp nào hay cả.
"Ngươi ra ngoài đi..! Đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa..!" Bình Điền Thụy không khỏi có chút buồn cười.
Thành Hổ Quân là chi quân đoàn nào?
Đó là Quân Đoàn mạnh nhất Đại Thành nha..?
Vị trí lãnh đạo quan trọng như vậy, Bệ Hạ sẽ đem nó nắm trong tay, làm gì có chuyện đem nó đưa ra bên ngoài.
Cái gương của Nguyễn Hữu Nghĩa vẫn còn rất mới đó nha..!
Chuyện tạo phản của Nguyễn Hữu Nghĩa đã qua một thời gian rồi, nhưng đến hiện tại Bệ Hạ còn chưa có công bố Đô Thống mới của Thành Hổ Quân.
Ngài ấy đã phát đi tín hiệu quá rõ ràng rồi, người nào nhảy nhót thì người đó sẽ phải chết đầu tiên đó nha.
Như hắn đoán không sai, lần này Bệ Hạ sẽ phái ra tâm phúc đại tướng bên cạnh của mình là Nguyễn Chính ra tạm thời nắm Thành Hổ Quân.
Sau khi đem phản loạn dẹp yên, Nguyễn Chính lại trở về làm Cấm Vệ Quân thống lĩnh tiếp thôi.
"Nhưng là cha à..! Ngài..!"
"Cốc..!"
"Ta bảo ngươi đi ra bên ngoài mà..!"
Bình Điền Thụy hiểu ý của thằng con của mình, nhưng chuyện này có thể xảy ra hay là sao đây?
Đồng ý là từ khi vị Tân Hoàng này đăng cơ, một loạt thủ đoạn trấn áp cái củ, xây dựng cái mới làm ra cũng làm cho Bình Điền Thụy hắn có hy vọng rất lớn.
Hắn cũng không phủ nhận dòng máu nóng trong người mình đã bị dập tắt bấy lâu nay lại sống lại, từ những thủ đoạn của vị Bệ Hạ kia, hắn nhìn thấy được Đại Thành Quốc có hy vọng.
Được làm việc cho một vị quân chủ như thế, hắn là mong ước từ lâu.
Nhưng chuyện gì cũng nên thực tế một chút thì tốt hơn, hắn là một tên tướng quân mang tội trong người, bao nhiêu năm qua không người ngó đến.
Thành Hổ Quân Đô Thống lại là một vị trí quá mức đặt biệt, hắn biết mình sẽ không có hy vọng gì cả.
"Haiz.! Để mình nói hết câu liền đuổi mình đi cũng được mà..!" Xoa nhẹ cái đầu một chút, Bình Điền Tiến không khỏi bức xúc lên tiếng.
Vị Tân Hoàng này ngay cả một tên còn đang trong tù vẫn có thể lôi ra làm Hình Bộ Thượng Thư được, cha mình đâu có phạm tội lớn gì đâu.
Bại trận năm xưa chẳng qua là bị gian thần hãm hại, so với những người kia, cha mình vẫn còn tốt chán mà.
Với lại hắn nghe được tiếng gió..
"Rầm..!"
"Ây ui..!"
"Bộ không có mắt hay..!"
"Long Bào..! Còn trẻ...!"
"Má ơi..! Phụ thân..! Phụ thân..!"
"Bệ Hạ..! Đó là con trai của Bình Thụy tướng quân tên Bình Điền Tiến..! Hiện đang giữ chức Thập Trưởng tại Mễ Thành Phòng Quân..!" Bên cạnh Nguyễn Chính lên tiếng.
Nguyễn Chính là người đề cử Bình Điền Thụy cho Nguyễn Văn Chương, nên gia thế của Bình Điền Thụy thế nào hắn cũng đã cho người điều tra qua rất rõ ràng.
"Bệ Hạ..!"
"Không có sao..!"
Nguyễn Văn Chương có chút buồn cười, đứa con của Bình Điền Thụy này cũng khá là thú vị, mới gặp hắn thôi liền sợ như gặp quỷ, nhìn lại hắn cũng khá là tuấn tú mà, có cần phải hoảng sợ khi gặp hắn như vậy hay không.
"Bệ Hạ khoan dung..!" Nguyễn Chính trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chính là sợ vị Bệ Hạ này trách phạt sự thất lễ vừa rồi của Bình Điền Tiến, như vậy bao nhiêu công sức của mình bỏ ra đều uổng phí cả rồi.
"Phụ thân.! Phụ thân.!"
"Cốc.!"
"Ta đã bảo ngươi đi ra bên ngoài rồi mà..!".
"Phụ thân..! Không phải..! Không phải..! Bên ngoài...! Bên Ngoài..!"
Bình Điền Tiến lắp bắp, làm sao cũng không nói ra được những gì mình muốn nói, đây là do hắn quá