Thú thật Nguyễn Văn Khánh tên đó có thế sống được đến bây giờ hắn xem ra cũng là một kỳ tích.
Cũng có sự trợ giúp âm thầm vô cùng lớn của Ánh Vương ngày đêm chiêu binh mãi mã, không thì Khánh Vương đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.
"Hoàng nhi..! Thế nên con phải hứa với trẫm, nhất định phải đem đám nghịch tặc đó giết đi..!"
"Dùng máu của bọn chúng, tẩy đi sự nhục nhã mà trẫm đã phải nhận, cũng là xóa đi vết đem lớn nhất của Nguyễn Thị hoàng tộc chúng ta..! Phụ Hoàng thân khải..!"
"Biết nói sao bây giờ đây..!"
Tốt nhất Nguyễn Văn Thanh dưới suối vàng không có biết được mọi sắp xếp của mình đã bị chính tay của mình phá hủy.
Nếu không ông ta sẽ phải nghĩ cách đội mồ sống lại mất thôi.
"Chết..! Bản thân của mình có nguy hiểm..!" Nguyễn Văn Chương giật mình đứng lên.
Hắn nghĩ đến một chuyện, một chuyện hết sức quan trọng.
Sở dĩ Ánh Vương vô điều kiện trợ giúp cho hắn, đó là vì ông ta nghĩ hắn là Nguyễn Văn Khánh, là Khánh Vương, là con của ông ta.
Một khi ông ta mà biết hắn là giả mạo, con của ông ta thực tế đã không còn, khỏi phải nói ông ta sẽ giận dữ như thế nào, cái mạng của hắn nhiều khả năng sẽ không giữ được mất..
...
"Mã Tiến công công..! Vương gia có gửi cảm ơn đến ngài, Vương gia còn nói sẽ không bao giờ quên đi công lao của ngài.!"
Nguyễn Nhật cùng Mã Tiến cả hai đồng hành cùng đi, người trong cung tinh mắt có thể nhìn ra được hướng của hai người này đi đến là Cơ Mật Viện.
"Vương gia đã quá lời..!"
"Có thể vì Vương gia ra sức, đó là vinh hạnh của Nô Tài..!"
Mã Tiến như nhìn thấy Ánh Vương đang ở kề cận bên mình một dạng, hắn hết sức là cung kính.
Thái độ còn hơn là chủ tử trước đây là Thành Thái Tông của mình nữa kìa.
"Không thể nói như vậy được..!".
"Vương gia có nói bao năm qua đã vất vả cho ngài..!"
Làm thân tín số một số hai của Ánh Vương, có một số chuyện cơ mật là Nguyễn Nhật hắn cũng được Ánh Vương tiếc lộ cho biết.
Trước khi đến đây, Ánh Vương còn đặt biệt dặn đo hắn là phải làm tốt quan hệ với Mã Tiến mà.
"Không vất vả..! Không hề vất vả..!"
Mã Tiến đôi mắt đỏ hoe, đây là cảm động quá mức mà.
Bên ngoài mọi người nhìn hắn là tâm phúc của Hoàng Đế Thành Thái Tông, nhưng thực ra lại không phải như vậy.
Hắn vốn là một tên con thứ bị đuổi ra Mã gia, khi ấy phải đi ăn xin từng ngày mới có thể sống sót.
Năm đó mất mùa đói khát, người ăn xin đâu đâu cũng có, người chết đói giữa mùa đông giá rét lại càng nhiều.
Thậm chí vì sinh tồn, nhiều người còn lấy thịt của đồng loại ăn qua ngày.
Nhớ năm đó nếu không phải Ánh Vương đi ngang qua cho hắn thức ăn, hắn đã chết lâu lắm rồi.
Để trả ân cho Ánh Vương, hắn cam nguyện đi vào Hoàng Cung làm thái giám, dùng mọi thủ đoạn để được sự tín nhiệm của Thành Thái Tông.
Hắn chờ đợi chính là cơ hội ngày hôm nay.
Thế nên khi nghe Phan Đình Phong nói y muốn hợp tác với Ánh Vương thay đổi di chiếu, hắn không một chút chần chờ gật đầu đồng ý.
Để con của Ánh Vương làm vua, dù sao cũng tốt hơn con của Thành Thái Tông quá nhiều đi.
"Haiz..! Thật không dễ dàng..!"
Nguyễn Nhật cũng không muốn tiếp tục đi quá sâu vào vấn đề này nữa, có những chuyện trong lòng mọi người đều hiểu là đủ rồi.
"Tất cả cũng đã qua..!"
Những ngày tháng nằm gai nếm mật bên cạnh Thành Thái Tông đưa đến cho hắn quá nhiều trải nghiệm.
Lo sợ bị phát hiện đủ kiểu, cuối cùng hắn cũng đã chờ được đến ngày Thành Thái Tông qua đời, khổ tận cam lai cũng đã nhìn thấy ánh Mặt Trời.
Chuyện hắn làm tay trong cho Ánh Vương cũng xuất phát từ tính các của Nguyễn Văn Thanh mà ra.
Ông ta quá bảo thủ lẫn không tin tưởng quần thần của mình, người nào cũng muốn giám sát, lâu ngày quan lại cũng thấy khó chịu cùng không an toàn, bọn họ cũng muốn để cho Nguyễn Văn Thanh thử loại cảm giác này xem thế nào.
Ánh Vương chính là người đi tiên phong hơn cả, ông ta đã tốn kém rất nhiều tài nguyên mới có thể đưa Mã Tiến hắn có địa vị như bây giờ.
"Nguyễn Nhật tướng quân..! Phan Đình Phong một chuyện..!"
"Chuyện này là ngoài ý muốn, Vương gia đã biết, ngài ấy không hề trách ông..!"
Nói ra vụ Phan Đình Phong bỗng nhiên trở mặt khi hai bên đang