Dĩ nhiên rồi, trên danh nghĩa hắn là con trai của Ánh Vương.
Nghĩ chắc cũng là đứa con trai duy nhất, không giúp đỡ cho hắn thì nên giúp đỡ cho ai đây..
Muốn giữ được tính mạng..! Trừ phi..!"
Ánh mắt của Nguyễn Văn Chương xuất hiện hàn quang lạnh buốt xương.
Chỉ những người nào là tâm phúc của Nguyễn Văn Chương trước đây thì liền biết được, Nguyễn Văn Chương hiện tại đã động sát ý rồi.
Nguyễn Văn Ánh tên đó vì nghĩ Nguyễn Văn Chương hắn là Nguyễn Văn Khánh, nên mới trợ giúp vô điều kiện như thế kia.
Một khi lão ta mà biết hắn là giả mạo, không cần nghĩ cũng là biết được kết cục của hắn như thế nào rồi.
Muốn an toàn mà nói, chỉ còn một cách duy nhất là trước khi Nguyễn Văn Ánh phát hiện ra sự thật, nghĩ cách diệt trừ y đi thì mới tốt.
"Bái Kiến Bệ Hạ..!"
Nguyễn Minh đứng chờ bên ngoài Cơ Mặt Viện sẵn, nhìn thấy Nguyễn Văn Chương từ bên trong đi ra, hắn nhanh chóng tiến lại bái kiến.
"Nguyễn Minh..! Những năm qua khanh đã vất vả..!"
Nguyễn Văn Chương lên tiếng khích lệ một câu.
Người này hắn điều tra qua tư lịch cũng khá trong sạch, xuất thân là chi thứ của Nguyễn gia, vì có năng khiếu điều tra tin tức nên rất là được Nguyễn Văn Thanh trọng dụng.
Nguyễn Minh hiện tại là chưởng quản Hổ Tử Vệ, chức vị Tam Phẩm Vệ Úy, là người được Nguyễn Văn Thanh tin tưởng nhất trước đây.
Đương nhiên rồi, cơ mật đại sự của Hoàng Gia, nếu không giao cho người mình tin cậy nhất, làm sao có thể an tâm ngủ ngon được.
Lần này Nguyễn Văn Thanh tin tưởng người khá hơn nhìn Phan Đình Phong rất nhiều.
Nguyễn Minh này nhiều lần được Phan Đình Phong cũng như là đám Phiên Vương kia dùng lễ hậu cũng như hứa hẹn quan to để mà lôi kéo.
Nhưng đến thời điểm hiện tại Nguyễn Minh vẫn không có ngã về bất kỳ người nào, tấm lòng trung thành của Nguyễn Minh rất là đáng quý.
"Bệ Hạ quá khen, đây đều là chức trách mà thần phải làm..!"
Nguyễn Minh ánh mắt lóe lên tia hy vọng.
Hắn là người có chí lớn, trước đây làm việc dưới thời Tiên Đế ông ấy chỉ khư khư ôm quyền.
— QUẢNG CÁO —
Ánh mắt chỉ giới hạn ở Đại Thành Quốc ba phần đất nơi đây, làm cho Nguyễn Minh hắn dù có tài hoa ngút trời cũng không thể thi triển.
Nhưng giờ đây, với một loạt biểu hiện của vị Tân Hoàng này mấy ngày nay, hắn có một trực giác đây là người làm đại sự, có dã tâm lớn.
Khác với lại Tiên Đế trước đây rất nhiều, đi theo một người như vậy, hắn cảm thấy phía trước tràn đầy hy vọng a.
"Nguyễn Minh khanh gia..! Trẫm biết khanh là người trung tâm với Hoàng Tộc.!"
"Tuy nhiên có những chuyện không nên nhớ, cũng không cần thiết phải nhớ đến nữa..! Khanh hiểu ý của Trẫm chứ..?"
"Xẹt..!"
"Bệ Hạ..! Thần xin lấy cái chết để cam đoan, hoàn toàn sẽ quên hết chuyện trước đây..!"
Làm chưởng quản cơ mật của hoàng gia, có những chuyện Nguyễn Minh hắn không muốn nghe, cũng phải nghe, hắn không muốn biết.
Nhưng tình thế bắt buộc, hắn cũng phải biết.
Ân oán ngầm của Ánh Dương cùng Tiên Đế, hay thân phận chân chính của vị Bệ Hạ này, trong lúc vô tình hắn cũng đã nghe qua.
Vốn theo bình thường, người mà hắn phải hầu hạ là Vũ Vương vị kia, nhưng đáng tiếc vì Tiên Đế sau một lần sai lầm tin tưởng Phan Đình Phong.
Mọi chuyện đã hoàn toàn biến đổi, giờ đây Tân Hoàng đã định, hắn không thể nào làm gì khác hơn là theo đúng chức trách của Hồ Tử Vệ, tận trung với Tân Hoàng.
Xẹt.!
Ực..! Bệ Hạ lấy kiếm..!
Nguyễn Minh nuốt khan một ngụm nước miếng, trong lòng run sợ cực kỳ.
Hắn rút kiếm ra đưa cho Nguyễn Văn Chương chủ đích cũng chỉ là tỏ lòng trung tâm của mình với chủ mới mà thôi.
Thực tế hắn không hề muốn chết một chút nào.
Còn bao nhiêu mộng tưởng hắn còn chưa thực hiện được cơ mà.
Nhưng giờ đây vị Bệ Hạ này ra tay đoạt đi thanh kiếm trong tay hắn, ánh mắt lại còn hiện sát ý, nhiều khả năng ngài ấy sẽ tiễn hắn đi gặp Tiên Đế cũng nên.
— QUẢNG CÁO —
Hắn nghĩ nếu Tân Hoàng Đế này ra tay đem hắn giết đi cũng không phải là chuyện gì quá đặc biệt.
Một đời quân chủ một đời thần, huống chi vị trí của Nguyễn Minh hắn rất đặt thù, biết được quá nhiều điều không nên biết.
Hoàng Đế có thể tha cho những người khác đuổi họ về vườn sống cuộc sống an nhàn, ông ta có thể bỏ qua cho bất kỳ ai, duy