Tống Trí Viễn thật sự cảm thấy chẩn động trước khí thế này của Triệu Phong.
“Tên nhóc này hẳn là nghe con không sợ hổ đây mà! Tôi không ngờ rằng cậu lại khiến cho Tề Đại Sơn tức giận bỏ đi đấy!”
Từ chuyện này ông ấy có thể thấy được Triệu Phong là một người vô cùng tôn trọng nguyên tắc, hơn nữa còn có chút cứng cỏi bướng bỉnh.
Mặc dù với cái nhìn của ông thì hành động của cậu ấy không phải là điều thông minh, nhưng mà người đàn ông trẻ trung sốc nổi cũng chưa chắc đã là lỗi gì quá sai lầm.
Sau khi suy nghĩ cân nhắc, Tống Trí Viễn nhìn Triệu Phong cất giọng chân thành: “Tiểu Triệu này, bây giờ chúng ta không tranh luận đúng sai nhưng mà cậu đắc tội với Tề Đại Sơn rồi thì thương hội ngày mai cậu nhất định phải cẩn thận đấy. Nếu như ông ta muốn chỉnh cậu thì chắc chắn lời nói ra sẽ được người khác thuận theo thôi, hơn nửa người kinh doanh ở thành phố Bình An này cũng sẽ xem cậu như bịch thóc mà chọc lấy chọc để đấy.”
“Cháu hiểu rất rõ, trước khi đắc tội với ông ta cháu cũng suy nghĩ kĩ càng rồi. Dù
sao thì ông Tống cũng sẽ ủng hộ cháu đúng không ạ?
Triệu Phong mỉm cười nhàn nhạt đáp.
“Điều này là đương nhiên rồi.”
Tống Trí Viễn gật đầu, dù ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng ông ấy cũng không nghĩ tới chuyện sẽ xung đột với Tề Đại Sơn trừ phi là bị chọc giận.
Sau đó Tống Trí Viễn tiếp tục cất lời:
Dù sao tôi cũng là người từ tỉnh khác tới, vài ngày nữa là phải rời khỏi thành phố Bình An rồi cho nên tiếng tăm của tôi vẫn kém hơn so với Tề Đại Sơn trong giới kinh doanh. Nếu như chỉ có tôi đứng về phía cậu thì cục diện vẫn sẽ không có gì thay đổi cả.”
“Thương hội này được coi là ngày hội lớn của giới doanh nhân thành phố Bình An, chẳng lẽ ông ta sẽ vì một người nhỏ nhoi như cháu mà làm to chuyện ở thương
hội sao?”
Theo như hiểu biết của tôi về Từ Đại Sơn thì ông ta là người có thù tất báo. Cho dù thù ấy to nhỏ thế nào, thậm chí chỉ bị người đi siêu thị giẫm phải một cái thôi thì ông ta cũng phải giẫm trả. Ông ta cực kỳ ích kỷ hẹp hòi, tôi đoán là ông ta sẽ làm khó cậu ở thương hội, khiến cậu phải lâm vào đường cùng ở cái đất Bình An này đấy!
Gương mặt của Tống Trí Viễn dần lộ ra vẻ lo lắng.
“Lâm vào đường cùng sao? Không đến mức đấy chứ?”
Khóe môi Triệu Phong nhếch lên một nụ cười nhẹ nhưng anh cũng không hề tỏ ra lo lắng.
“Đương nhiên là đến! Trong tương lai nếu cậu muốn lập nghiệp, tìm việc thậm chí là nhập viện, vào khách sạn hay mọi chuyện ăn mặc ở đi lại... đều sẽ bị hạn chế hết mức. Đây chính là điểm đáng sợ của quan hệ xã hội. Chỉ cần Tề Đại Sơn rỉ tai với ông chủ các ngành đó một câu thôi, chẳng lẽ họ còn không cho ông ta chút thể diện sao? Đám chó giữ nhà ấy còn hận tìm không ra cơ hội để nịnh bợ ông ta đấy. Tôi nói như thế chắc cậu cũng hiểu rồi nhỉ? Lần này cậu gặp phải chuyện lớn rồi!”
Biểu cảm của Tống Trí Viễn lập tức trở nên nghiêm nghị, ông ấy giải thích cho anh biết những mặt lợi, hại của chuyện này.
Mặc dù Tống Trí Viễn coi thường loại người như Tề Đại Sơn nhưng thật lòng mà
nói sức ảnh hưởng của ông ta ở Bình An vẫn rất lớn.
“Không sao, cũng không thể có chuyện tất cả các doanh nghiệp trong thành phố đều đối chọi với cháu đâu. Thể nào rồi cũng có người không thuận mắt với ông ta”
Triệu Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh, giống như không hề sợ hãi trước mấy chuyện kia.
“Thật ngây thơ! Đúng là trẻ người non dạ! Chỉ cần ông ta đánh tiếng với mấy ông lớn đầu ngành rồi mấy lão ấy lại báo xuống cho các doanh nghiệp nhỏ ngành mình, thế là đủ khiến cậu lâm vào đường cùng rồi. Cậu cần gì phải động chạm vào tất cả doanh nghiệp ở đây chứ?
Ông ấy muốn Triệu Phong ghi nhớ bài học lần này và nhận ra được tính nghiêm
trọng của vấn đề. Lần này đã không cứu vãn được nữa rồi vậy thì phải tránh sai lầm giống nhau trong lần tới.
“Ra là thế. Vậy ông Tống nghĩ rằng ở Bình An có những doanh nghiệp hàng đầu
nào?”
Triệu Phong bình tĩnh hỏi lại.
"Ăn uống Thiên Thiên, lẩu Phí Đằng, vui chơi giải trí Quân Duyệt, khách sạn Hưng Thịnh, xây dựng Bàng Thị, bất động sản Minh Huy, bất động sản Thiên Lợi, tập đoàn Đỗ Thị, tầm chừng này. Còn một số khác tôi không quá rõ, dù sao thì những cái tên tôi vừa kể ra đều là nhân tài trong các ngành ở thành phố Bình An” Tống Trí Viễn nói.
Triệu Phong khẽ gật đầu, khóe miệng cũng dần cong lên.
Những doanh nghiệp mà ông ấy vừa kể anh đều từng được tiếp xúc.
Thành phố này cũng nhỏ quá nhỉ, vốn còn nghĩ rằng ông ấy sẽ kể ra những cái tên xa lạ nhưng hóa ra đều là người quen cũ!
Nhưng mà gần đây Thiên Lợi và Long thị đều sắp bị xóa tên khỏi thương trường rồi mà, có lẽ Tống Trí Viễn vẫn chưa biết tin tức này.
“Sao thế? Tiểu Triệu, không phải cậu bị dọa sợ tới mức ngây ngốc rồi chứ?”
Ông ấy