Thưa anh?
Đây là tình huống gì?
Chắc là nhận lầm người rồi!
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà Từ Cầm lại tiếp tục nói với Triệu Phong: "Anh Lương, tôi sẽ đến hầm rượu lấy
cho anh một chai Khang Đế năm 98, khi nào hết bận chúng ta sẽ cùng nhau uống vài ly. Đã lâu không gặp, hôm nay có duyên gặp lại, thật sự là may mắn ba đời, mời anh từ từ thưởng thức"
Nói xong, Từ Cầm xoay người rời đi, không thèm chào hỏi những người khác.
Bà ấy chỉ có trách nhiệm đón tiếp anh Lương, còn những người khác chỉ cần nói vài câu xã giao.
Ngay khi Từ Cầm rời đi, Tống Từ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu Phong.
Cô hỏi: "Triệu Phong, anh quen biết bà chủ Từ à? Có quen không? Anh Lương có phải là anh không?"
Triệu Phong bất lực lắc đầu, trong lòng lại nghĩ không cần phải phí tiền như vậy.
Lúc này, Hoàng Tú Tú bướng bỉnh lắc đầu: "Không thể nào, chắc chắn là bà chủ nhận nhầm người, Triệu Phong không phải là người từ thành phố Bình An đến đây sao, một thành phố Bình An nho nhỏ làm sao có thể so sánh được với thủ đô. Hơn nữa tên của anh ta là Triệu Phong, không phải là họ Lương, anh Lương chắc chắn là một người có thân phận không đơn giản hoặc là một cậu ấm giàu có, không liên quan gì đến Triệu Phong."
Mà Triệu Phong cũng giống như Từ Cầm, không thèm nói qua nói lại với Hoàng Tú Tú, chỉ là một tên hề mà thôi.
Sau khi nghe thấy Hoàng Tú Tú phân tích, những người khác cảm thấy rất có lý.
Đặc biệt là Trần Phong, cậu ta cho rằng hoặc là Từ Cầm hay quên, hoặc là Từ Cầm không muốn thừa nhận.
Dù sao thì Trần Phong cảm thấy những người khác còn có thể thuyết phục Từ Cầm, riêng Triệu Phong là không thể nào!
Còn Tân Trạch, anh ta vốn không nghĩ nhiều như vậy, Hoàng Tú Tú nói rằng rắm của cô ta có mùi hoa quả, anh ta cũng sẽ đồng ý thôi.
Nhưng Tống Từ vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.
Cô không nghĩ đến thân phận của Triệu Phong đặc biệt như thế nào, nhưng cô nghĩ rất có thể Triệu Phong và Từ Cầm có quen biết nhau.
Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, bây giờ chưa thể chắc chắn.
"Tống Từ, đây này, ăn cơm thôi"
Trần Phong dùng một đôi đũa chung, gắp rau bỏ vào chén của Tống Từ.
Triệu Phong một mình im lặng ngồi ăn, không nói chuyện với người khác.
Anh với Từ Cầm, bà chủ của nơi này cũng không phải là người quen thân gì,
nhưng đúng là trước đó anh đã từng giúp Từ Cầm.
Anh từng đem tiền mừng tuổi của mình đầu tư cho người có ước mơ, giăng lưới rộng bắt nhiều cá.
Không ngờ, thật sự đã có thành quả.
Dưới sự giúp đỡ của anh, Từ Cầm đã thực hiện được ước mơ của mình và thành công trở thành một người nổi tiếng trong giới dịch vụ ăn uống của thành phố.
Đây chính là điều mà Triệu Phong cảm thấy bất ngờ trong ngày hôm nay.
Gieo một ít hạt giống, luôn luôn có một vài hạt sẽ phát triển thành cây lớn.
Từ Cầm cảm thấy rất biết ơn, thậm chí đặt tên cho nhà hàng là "Lương công tử", bởi vì Triệu Phong đã dùng tên giả là "Lương công tử" khi anh ở thủ đô tìm kiếm những người có ước mơ trên khắp đất nước.
Nghĩ vậy, Triệu Phong lấy cớ đi vệ sinh, rời khỏi phòng bao đi tìm Từ Cầm.
Buổi chiều anh phải ra sân bay, bây giờ rảnh rỗi nên tranh thủ trò chuyện một chút với Từ Cầm.
Ngay khi Triệu Phong rời đi, Trần Phong hỏi Tống Từ: "Tống Từ, cái người tên Triệu Phong này là người quen của cậu à?"
"Tôi gặp anh ấy trong kỳ nghỉ hè ở thành phố Bình An, anh ấy khá tốt, khi mới quen tôi nghĩ anh ấy không đáng tin cậy, nhưng quen lâu rồi lại thấy anh ấy không tệ như tôi nghĩ"
"Lòng người hiểm ác, một người không hề thân quen thì vẫn nên đề phòng, nói khó nghe một chút, có thể anh ta cố ý tiếp cận cậu chỉ vì muốn leo lên nhà họ Tống thôi"
Trần Phong giấu đầu lòi đuôi, càng nói càng có ý tứ sâu xa, ở sau lưng nói xấu người khác thì thật sự không đáng mặt đàn ông.
"Tống Từ, Trần Phong chỉ muốn nhắc nhở cậu, nếu không có cậu, anh ta có lẽ vẫn đang làm tổ ở thành phố Bình An nhỏ bé kia. Nhìn lại bây giờ đi, dựa vào nhà họ Tống của cậu nên mới đến được thủ đô để phát triển, mục đích của anh ta đã đạt được một nửa rồi."
Hoàng Tú Tú rất giỏi trong việc thêm mắm dặm muối.
Tống Từ không trả lời, cô cảm thấy những gì