Người này nhiều lần gây rối, nếu như bắt được người này, nhất định phải dùng gia quy phạt nặng người đó!
"Ở đó là Quân Đình sao?"
"Đúng vậy, KTV gần trung tâm thể dục này nhất chính là KTV Quân Đình rồi!"
Thực sự là Lâm Manh Manh cảm giác "người bạn thân xinh đẹp" mà cô ấy nói chuyện qua mạng kia có vẻ rất tốt bụng.
"Được rồi" Triệu Phong cất tấm thẻ bạch kim cao quý nhất đi.
Lâm Manh Manh thấy tấm thẻ bạch kim cao quý nhất kia thì cố tình lờ đi không nhìn nó nữa, hơn nữa cô ta cũng không muốn nói ra nguồn gốc của tấm thẻ này.
Tôn trọng lựa chọn của người khác là đúng, chính vì vậy bản thân cô ta cũng tôn trọng quyết định của chính mình, bởi vì trên đời này không bán thuốc hội hận, cô ta không muốn phải hối hận.
Ở KTV Quận Đình chỉ có một tấm thẻ bạch kim cao quý nhất duy nhất, những cái khác đều là thẻ bạch kim phổ thông bình thường. Cho nên ai có tấm thẻ bạch kim cao quý nhất này có thể được hưởng rất nhiều quyền lợi đặc biệt.
Về phần tại sao tấm thẻ bạch kim cao quý nhất này chỉ có một cái, hơn nữa nó lại còn đang nằm trên tay của Triệu Phong, chắc chắn là có lý do nào đó mà mọi người chưa biết.
Ra khỏi trung tâm thể dục Vân Thành, đi về phía Đông hai trăm mét là có thể đến KTV Quân Đình.
Triệu Phong với mọi người chỉ cần đi bộ là có thể đến đó ngay.
Chẳng mấy chốc mà mọi người đã đến nơi, đi vào tìm lô ghế riêng mà người bạn tốt của Lâm Manh Manh đã đặt trước.
Ba chị em đứng cạnh Lâm Manh Manh thấy nơi này vừa xa hoa vừa tráng lệ thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, ai cũng lộ ra vẻ mặt ao ước với Lâm Manh Manh.
"Manh Manh, bạn trai của cậu giàu thật đấy!"
"Đây chính là phòng bao lộng lẫy và đẹp nhất mà tớ từng thấy đấy!"
"Manh Manh, bạn trai cậu làm gì mà có nhiều tiền vậy?"
Bị mấy người chị em nịnh nọt, Lâm Manh Manh rất vui vẻ, lúc này cả người cô ta lâng lâng như đang đứng trên mây vậy.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến cô ta cảm thấy hơi choáng váng đầu óc.
"Đây không phải là bạn trai của tớ đâu, bọn tớ vẫn chưa xác định mối quan hệ chính thức... Khuôn mặt của Lâm Manh Manh đỏ bừng lên, cô ta vừa ngượng ngùng vừa đắc ý vì có một người bạn" giàu có.
"Haiz, đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, nếu anh ấy là bạn trai của cậu thật thì sau này bọn tớ cũng được thơm lây rồi!" Chúc Dương Dương vui vẻ cười nói.
"Đúng vậy đó, Manh Manh, chờ sau này cậu phát tài rồi thì đừng có quên mất mấy chị em chúng tới nhé!" Hứa Tịnh thấy sang thì muốn bắt quàng làm họ liền nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp.
Mấy cô gái này rất ghen tỵ với Lâm Manh Manh nhưng bên ngoài mặt thì mấy cô này không biểu hiện ra rõ ràng. Các cô chỉ muốn nịnh nọt Lâm Manh Manh để sau này có thể kiếm chác và xin việc từ Lâm Manh Manh mà thôi.
Ba cô gái này trở mặt còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng, quả thực rất đúng với câu: “Khi bạn nghèo thì dù bạn có ở thành phố cũng chẳng ai hỏi đến, ngược lại, nếu bạn giàu, ngay cả khi bạn sống ở vùng núi hiểm trở cũng sẽ có người đến tìm bạn”
Thế nhưng Lâm Manh Manh cũng rất thích cảm giác được người khác tâng bốc thế này.
"Ha ha ha, nhất định tớ sẽ không quên mọi người đâu!" Lâm Manh Manh vừa cười vừa gật đầu trả lời.
Lần thứ hai trong ngày Triệu Phong bị mọi người lơ đi.
Ha ha, trong mắt họ, anh sắp trở thành người tàng hình mất rồi.
Lúc này, Lâm Nhược Nhược gửi cho anh một tin nhắn từ Messenger, hỏi anh rằng ở đấy em gái cô có vấn đề gì không.
Triệu Phong nhắn lại cho Lâm Nhược Nhược rằng cô ấy không cần lo lắng, có anh ở đây rồi, anh sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa. Anh còn cam kết sẽ đưa em gái cô ấy trở về an toàn.
Có Triệu Phong ở đó, Lâm Nhược Nhược rất yên tâm. Ở trong mắt cô ấy, Triệu Phong luôn là một người đàn ông đáng tin cậy.
Sau khi tán gẫu đôi ba câu với Lâm Nhược Nhược, Triệu Phong liền ngồi ở trên ghế salông, nhàn nhã thong dong chơi game trong điện thoại di động.
Trương Lan cũng gọi bạn trai của cô ta đến chơi cùng, họ hát hò chán chê thì lại uống rượu với chơi xúc xắc.
Bạn trai của Trương Lan tên là Trình Mạnh, lần trước Triệu Phong đã gặp người này ở nhà hàng Minh Nguyệt.
Trình Mạnh là một chàng trai khôi ngô có thân hình cường tráng, mặt để râu quai nón, trên tay toàn là cơ bắp trông rất nam tính và mạnh mẽ.
Có người nói công việc bây giờ của anh ta là làm quản lý ở một quán bar, nếu như trong quán bar có người đến gây sự thì anh ta sẽ giải quyết những chuyện như thế.
Trình Mạnh chào hỏi Triệu Phong: "Này người anh em, lại đây uống rượu với tôi đi!"
Triệu Phong nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Tôi không uống đâu, mọi người cứ uống đi"
Đêm nay không thích hợp uống rượu, vì anh đã hứa với Lâm Nhược Nhược sẽ đưa Lâm Manh Manh về nhà an toàn rồi, mà chuyện anh đã hứa thì nhất định anh phải làm được.
Mà Trình Mạnh thấy Triệu Phong từ chối thì vẻ mặt anh ta xám xịt lại, thể hiện anh ta không vui một chút nào.
Mấy người đến cùng với Trương Lan ban nãy thấy thế thì xì xào bàn tán về Triệu Phong.
Trình Mạnh nhếch khóe miệng cười khinh thường, còn nhổ nước bọt xuống sàn rồi nói: "Là đàn ông mà không uống rượu thì có đáng mặt là đàn ông không? Có khi thằng nhóc này uống hai ly bia thôi cũng đủ say rồi, ha ha ha!".
Trương Lan cũng giễu cợt nói: "Anh ta chỉ là một tên ngốc mà thôi, làm sao có thể hòa nhập với những người thượng đúng như chúng ta được?"
"Manh Manh, cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn chị của cậu cũng là một cô gái xinh đẹp. Chị cậu không có mắt chọn người sao mà lại có một người bạn trai vô dụng như thế này?" Hứa Tịnh tò mò hỏi Lâm Manh Manh, ánh mắt của cô ta cũng không giấu được sự khinh thường.
Chúc Dương Dương cũng không ngoại lệ, cô ta thấy Triệu Phong có vẻ hiền lành nên cũng được nước lấn tới chế nhạo anh:
"Ha ha, Manh Manh, có phải anh rể của cậu lần đầu tiên tới KTV chứ? Anh rể của câu dè dặt quá mức rồi đấy"
Lâm Manh Manh lắc đầu trả lời: “Không phải đầu, lần trước anh ấy còn cho tớ một tấm thẻ hội viên KTV, đây không phải là lần đầu tiên anh ấy tới đây đâu"
"Manh Manh, đừng nói cậu giả vờ không hiểu nhé, kể cho cậu nghe này, tớ có một người em họ làm tài xế cho một ông chủ lớn, em họ tớ thường xuyên đưa đón ông chủ đi KTV, khi ông chủ uống rượu say thì hay vứt thẻ hội viên bừa bãi ở trên xe, em họ tớ bảo nó lấy được hơn chục tấm thẻ rồi đấy" Trình Mạnh vừa cười vừa kể chuyện, giọng nói tràn ngập sự khinh bỉ.
"Nói như vậy thì làm tài xế cũng không tồi đấy. Nếu có dịp tôi cũng sẽ đi ứng cử làm tài xế cho các ông chủ lớn!"
Người này một cầu, người kia lại chêm thêm một câu, nói chung là họ thi nhau chế nhạo Triệu Phong.
Lâm Manh Manh nghe thấy vậy thì trong lòng cô ta không vui một chút nào. Dù sao người bị chế nhạo cũng là bạn trai của chị gái cô ta, cô ta cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường.
Nhưng mà cô ta cũng không thể hiện ra ngoài là cô ta không vui, ngược lại, cô ta lựa chọn im lặng.
Lâm Manh Manh còn càng thấy ghét Triệu Phong hơn bao giờ hết.
Vì chẳng những người anh rể