La Khôn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi trước khí thế của Triệu Phong!
Triệu Phong vừa mở mắt, ánh mắt đầy sát khí lạnh lẽo đến thấu xương đã khiến sống lưng của La Khôn ớn lạnh trong nháy mắt!
Những người khác ở đây không cảm giác được sự lạnh lẽo đáng sợ này, nhưng La Khôn là người đã quen với gió tanh mưa máu nên anh ta hiểu được ảnh mắt này đáng sợ hơn bất cứ điều gì.
Chắc chắn thằng nhóc này không phải là một người đơn giản!
La Khôn vừa nhìn đã hiểu rõ sự nguy hiểm ẩn giấu trong con người của Triệu Phong.
Mà Lâm Manh Manh với ba cô bạn đứng ở bên cạnh thì run rẩy sợ hãi, thấy La Khôn quát tháo như vậy thì càng không còn hy vọng gì đối với Triệu Phong.
Ngay cả Trình Mạnh cũng không phải là đối thủ của La Khôn thì đừng nói đến một Triệu Phong vô dụng này.
Bốn cô gái đi chơi nhiều nhưng từ trước đến giờ lại chưa từng rơi vào tình huống như thế này, vì vậy họ đều tỏ ra hoảng sợ và tuyệt vọng, cả người họ run lẩy bấy, không dám lên tiếng.
Trình Mạnh thầm nghĩ, mọi ngày ở quán bar anh ta có mấy thằng em hay dẫn người tới ăn uống sa đọa, người nào cũng xăm trổ khắp người, lại hay ăn nói thô tục, ra oai bắt nạt kẻ yếu. Chính vì thế anh ta tự cảm thấy bản thân anh ta giỏi giang, là người đứng trên đầu kẻ khác.
Thật ra anh ta chẳng là cái gì cả, minh chứng xác thực nhất chính là khung cảnh bây giờ đây, anh ta chỉ nhìn thấy La Khôn đã bị dọa sợ tè ra quần rồi.
Nhưng mà, vào đúng lúc này, bỗng nhiên La Khôn dừng lại động tác tháo thắt lưng, ánh mắt anh ta vừa thận trọng vừa nghiêm túc nhìn phía Triệu Phong đang ngồi ở trên sô pha một cách yên tĩnh.
Trong lòng Lâm Manh Manh, Trương Lan với mọi người trong phòng cảm thấy kỳ lạ, họ đều thắc mắc và nghi ngờ vì sao bỗng nhiên La Khôn lại không làm gì nữa?
Lẽ nào La Khôn sợ Trình Mạnh sao? Không thể nào, Trình Mạnh bị La Khôn dọa sợ thì đúng hơn!
Bốn cô gái trẻ chưa trải sự đời nên không biết phân tích sự việc, cũng không thể hiểu được suy nghĩ trong lòng La Khôn, lại càng không biết La Khôn đang lo ngại ai, tại sao anh ta lại lo ngại người đó.
Chỉ thấy La Khôn quay về phía Triệu Phong đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc hỏi: "Không biết thần tiên ở phương nào đến chơi, liệu thần tiên cưỡi mây trắng hay mây đen đến? Là quân hay là thần, không biết anh là người phương nào!"
Đây là một câu tiếng lóng, La Khôn nói ẩn ý như vậy để Triệu Phong tự giới thiệu lại lịch của anh.
Tuy rằng La Khôn được chú của anh ta là La Quân gọi đến đây, nhưng chủ của anh ta chỉ bảo anh ta đến đây cố ý gây sự mà không nói rõ việc chính mà anh ta cần phải làm.
Xem ra, nhà họ Tề cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện tình ở đây.
Lúc này, ánh mắt của Triệu Phong vừa lạnh lẽo vừa chứa đầy sát khí áp bức người khác.
Anh không vội vã tự giới thiệu bản thân, mà đáp lại La Khôn bằng giọng nói lạnh lùng: "Mày có tư cách gì để tao phải tự giới thiệu tạo với mày! Mày bắt tao quỳ xuống để mày làm gì hả, muốn chết rồi đúng không!"
Lâm Manh Manh nghe thấy câu trả lời của Triệu Phong thì cảm thấy rất xấu hổ, cô ấy thầm nghĩ, bây giờ là lúc nào rồi mà anh rể vẫn còn tinh tướng, tướng đây là trong phim sao mà dám ăn nói như vậy.
Thế nhưng La Khôn lại không cảm thấy lời của Triệu Phong buồn cười chút nào, trái lại sắc mặt của anh ta trở nên càng thêm nghiêm trọng.
"Tuổi không lớn mà miệng lưỡi lại không nhỏ, đến họ tên mà cũng không dám nói, có phải mày thấy anh đây thì sợ mất mật đúng không?" Ngoài mặt La Khôn châm chọc Triệu Phong nhưng trong nội tâm của anh ta thì không dám thả lỏng một chút nào.
Đã có kinh nghiệm trải qua nhiều trận ác chiến nên La Khôn đã gặp không ít người máu mặt, cũng hiểu rõ lòng dạ nhiều người, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này khiến anh ta không thể nào hiểu nổi.
"Tôi có một điều kiện, nhìn thấy cô gái đứng ở giữa kia không, mày không động vào cô ấy thì tao cũng sẽ không làm gì mày!"
Triệu Phong chỉ thẳng vào Lâm Manh Manh đang ngơ ngác đứng ở một góc.
Anh đã hứa với Lâm Nhược Nhược sẽ đưa Lâm Manh Manh về nhà an toàn rồi, mà chuyện anh đã hứa thì nhất định anh phải làm được. Cho dù Lâm Manh Manh không để anh vào mắt, không thích anh thì cũng không sao, chỉ vì anh không muốn Lâm Nhược Nhược phải lo lắng mà thôi.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Lâm Manh Manh đỏ rực lên như đóa hoa hải đường..
Cô ấy mím chặt đôi môi của mình, đôi mi thanh tú nhíu lên trông cực kỳ lúng túng.
"Anh có thể im miệng ngay được không? Bây giờ không phải là lúc anh đùa bỡn chơi trò giả vờ ngầu lòi đâu! Xin anh đứng đắn lên một chút được không?" Lâm Manh Manh tức giận nói to.
"Đáng tiếc, đáng tiếc thật, mày thương hoa tiếc ngọc như thế nhưng người ta có cảm động chút nào đầu" La Khôn cười gần.
Lúc này, Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh, Trương Lan, Trình Mạnh, cả bốn người đều quỳ xuống cầu xin La Khôn tha cho họ.
"Anh Khôn, chúng em cầu xin anh, anh tha cho chúng em đi"
"Đúng vậy, đúng vậy, anh Khôn, chúng em có thù có oán gì với anh đầu, chúng em xin lỗi, bây giờ chúng em ra ngoài ngay lập tức, nhường lại lô ghế riêng này cho anh ạ".
"Chúng em không có ý động đến nơi này đầu, chính cô gái kia là người đã đặt lô ghế riêng này, cũng chính cô ấy là người đã dẫn chúng em đến phòng bao này."
"Không sai, cô gái kia chính là đồ mặt dày không biết xấu hổ, chính cô ta là người dẫn chúng em đến đó, nếu muốn xử lý thì anh cứ tìm người này mà giải quyết!"
Sau đó bốn người không hẹn mà cũng chỉ tay thẳng vào Lâm Manh Manh.
Bất thình lình xảy ra bất ngờ như vậy làm cho Lâm Manh Manh không thể ngờ được.
Lúc trước Lâm Manh Manh được mấy cô cậu này thấy sang bắt quàng làm họ, lại nịnh nọt tâng bốc cô ấy lên đến tận trời mây khiến cô ta đắc ý.
Bây giờ cô ta lại phải