Ngay cả khi Triệu Phong có thể thắng thì cũng đầu thay đổi được điều gì?
Lâm Manh Manh cho rằng, La Khôn có gia cảnh tốt, mà Triệu Phong chỉ là một tài xế nhỏ, điều này càng làm cho sự trả thù của La Khôn trở lên tàn bạo hơn.
Nếu như nhẫn nhục chịu đựng, La Khôn còn có thể tha cho.
Còn nếu cứ cố chấp cùng La Khôn đấu đến cùng, kẻ chịu trận hẳn là kẻ yếu hơn.
"Triệu Phong, quên đi, chúng ta xin lỗi, đem cái hộp đêm giao cho bọn họ, cầu xin anh ta buông tha cho chúng ta"
Lâm Manh Manh đột nhiên lên tiếng.
Tuy nhiên, Triệu Phong căn bản không thèm để ý đến lời của Lâm Manh Manh.
Không đơn giản chỉ là chiếm một hộp đêm.
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Đây là một một hộp đêm bình thường, không phải là chiếc hộp sang trọng nhất của Chí Tôn.
La Khôn đã từng nói, ở Vân Thành này anh ta cũng là người có tiếng, chẳng lẽ sẽ thực sự vì một chiếc hộp đêm bình thường này mà đánh nhau, bắt nạt những kẻ yếu thế hơn?
Mọi chuyện đều có nguyên do của nó.
Triệu Phong nhìn mọi chuyện không đơn giản như Lâm Manh Manh.
Về việc này, Triệu Phong muốn tìm La Khôn hỏi rõ mọi chuyện.
"La Khôn, chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện"
Thấy La Khôn, ánh mắt của Triệu Phong hết sức bình tĩnh.
Còn Lâm Manh Manh vừa nghe thấy lời này, cảm thấy Triệu Phong quá ngây thơ rồi.
Người ta là đại ca, liệu sẽ nghe anh nói sao? Hơn nữa, hai người còn chưa ra đòn, nếu tự tin như vậy liệu rằng anh có thể đánh bại La Khôn được không?
"Được, chúng ta ra bên ngoài rồi nói." Vậy mà La Khôn lại thực sự đồng ý.
Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến cho Lâm Manh Manh ngạc nhiên.
Cô ta thật sự chưa từng nghĩ tới, đường đường là một đại ca nhưng lại đồng ý với yêu cầu của Triệu Phong.
Sau khi cân nhắc một cách kỹ lưỡng, La Khôn đáp lại một cách cẩn thận.
Chú chỉ nói là đến thỉnh giáo người trong hộp đêm này, chưa từng nghĩ tới có thể gặp được cao thủ như Triệu Phong, nếu không chỉ mang theo mấy người này sợ rằng không đủ.
Anh ta cảm thấy có điều gì đó kì lạ, không thể để mình bị lợi dụng bởi những thứ mình không biết được, kể cả đó là chủ của mình.
Lúc này, Chúc Dương Dương, Hứa Tĩnh, Trương Lan, Trình Cường đang ra sức cầu xin sự thương xót từ La Khôn.
"Những người này, mày muốn tạo xử lý thế nào?" La Khôn ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cho cô gái ở giữa!" Triệu Phong nhấn mạnh.
“Còn những người khác, tốt nhất từ cầu phúc đi” Lời của Triệu Phong làm cho La Khôn rất hài lòng.
La Khôn dù sao cũng là người có tiếng, nếu cử thể tha cho mấy người này thì thật sự là rất mất mặt.
"Tốt!"
La Khôn tạm thời đồng ý việc không động đến Lâm Manh Manh, chờ anh ta biết rõ thân phận thật sự của Triệu Phong rồi quyết định.
Nếu Triệu Phong là một tên vô danh tiểu tốt, lúc đó động thủ vẫn chưa muộn.
Đối với Triệu Phong, không phải anh không có năng lực bảo vệ mọi người.
Chỉ là họ không xứng đáng.
Bốn người Chúc Dương Dương, Hứa Tĩnh, Trương lan, Trình Cường tính cách hèn mọn, tất cả đều không xứng đáng nói đến từ bạn bè.
Huống hồ cũng không phải người quen, tính ra mới gặp nhau được bốn lần, dựa vào điều gì mà anh phải bảo vệ họ.