Triệu Phong thật sự quên cầm ví tiền và điện thoại, sau khi tắm xong anh vội vàng chạy đến chỗ ở của Lâm Nhược Nhược, thậm chí còn không nhìn thấy tin nhắn Tống Từ gửi cho anh.
"Chỉ là tiền của một bữa ăn thôi, em coi anh là loại người như vậy à? Tiền một bữa ăn như này anh không quan tâm lắm!" Triệu Phong lạnh lùng nói.
"Cũng không hẳn như vậy, đầu năm nay có rất nhiều đàn ông ăn bám con gái, làm sao anh chứng minh được bản thân không định ăn bám chị tôi?"
Lâm Manh Manh chu cái miệng nhỏ nhắn nói, cô ta rất ghét loại đàn ông ăn bám.
"Cần gì anh phải chứng minh với em, anh đã mua cho em cả trăm nghìn tệ quần áo thì chẳng lẽ anh không trả nổi tiền một bữa này à?" Triệu Phong lạnh lùng hỏi ngược lại cô ta.
Thật ra Triệu Phong không chỉ giúp Lâm Manh Manh mấy bộ quần áo mà còn có vòng ngọc phỉ thúy, cả cơ hội vào làm việc ở bộ phận tài chính của Tập đoàn Phi Vũ.
Mặc dù mấy việc này anh giúp vì nể mặt Lâm Nhược Nhược, nhưng tóm lại nếu không có Triệu Phong thì sẽ không có lâm Manh Manh hôm nay.
"Anh muốn dùng chuyện quần áo để nói đúng không, được! Chờ tháng này tôi có tiền lương sẽ trả tiền lại cho anh!” Lâm Manh Manh cắn chặt đôi môi anh đào, trợn đôi mắt sáng ngời nhìn anh.
"Anh không phải muốn đòi tiền của em, chẳng qua anh muốn nói cho em biết, anh không phải là một người thiếu tiền?
Triệu Phong không có ý định giải thích nữa nên anh đứng dậy.
Lâm Manh Manh nhìn thấy Triệu Phong định rời đi, cô ta càng tức giận.
Cô ta nghĩ Triệu Phong định để cho chị cô ta trả tiền và rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thật ra cô ta không để ý việc phải trả tiền bữa ăn này, mà cô ta cảm thấy hành động của Triệu Phong rất vô sỉ, không giống tính cách của một người đàn ông phải làm.
"Anh định đi đâu? Anh thật sự không định trả tiền và đi như vậy?" Lâm Manh Manh hỏi.
"Manh, em không được vô lễ!" Trên mặt Lâm Nhược Nhược hiện ra một tia tức giận, cô ấy nhìn Lâm Manh Manh một cách nghiêm túc.
Điều mà cô ấy không muốn nhìn thấy nhất là hai người thân nhất với mình cãi nhau, cô ấy càng không muốn em gái mình xúc phạm Triệu Phong.
"Chị, đến lúc này rồi mà chị còn tin tưởng anh ta sao? Anh ta luôn nói mời chúng ta ăn, nhưng cuối cùng lại định rời đi và để chúng ta trả tiền, người đàn ông ăn bám không chịu trả tiền này làm sao xứng đáng để chị tin tưởng?".
"Chị tin anh ấy để quên ví và điện thoại, anh ấy thật sự trả được tiền một bữa ăn như này"
Lâm Nhược Nhược hiểu chuyện hơn Lâm Manh Manh rất nhiều, cô ấy biết tuy Triệu Phong không phải là con nhà giàu nhưng cũng không nghèo đến mức không có tiền mời người khác ăn cơm.
Lúc này Triệu Phong đã đứng dậy, anh lạnh lùng quay đầu lại nhìn qua lâm Manh Manh rồi nói: "Mặc dù anh quên ví tiền và điện thoại nhưng anh đã nói hôm nay mời khách thì chắc chắn sẽ có cách trả tiền."
Triệu Phong muốn tính tiền thì rất dễ dàng, thậm chí không cần phải giống như sự việc lần trước ở Tinh Ba Khắc, để cho quản gia 9527 đến trả tiền.
Lần này anh không cần phải làm phiền đến 9527, anh chỉ cần nói một câu với Lương Trí Nghĩa thì có thể giải quyết hết mọi chuyện.
"Có cách gì giải quyết?" Lâm Manh Manh hỏi.
"Sẽ có người giúp anh tính tiền" Triệu Phong trả lời.
"Ha, có người giúp anh tính tiền? Tôi tưởng anh đi tìm người quen mượn tiền" Lâm Manh Manh cười nhẹ.
"Em thích nghĩ thế nào thì nghĩ." Triệu Phong trả lời.
"Chị, chị nhìn đi, người đàn ông như này căn bản không xứng với chị!" Lúc Lâm Manh Manh nói ra câu này, trong lòng cô ta cũng rất thất vọng.
Tính cách cô ta hơi thất thường, cô ta nhìn thấy tính cách của Triệu Phong thì rất khó chịu, loại đàn ông không nỡ dùng tiền mời bạn gái mình ăn một ăn như này thì yêu đương làm cái gì.
Cô ta rất chán ghét Triệu Phong, điều này cũng có một phần do cô ta hận không thay đổi được tính cách của Triệu Phong.
Bây giờ lâm Nhược Nhược không nói nữa, suy nghĩ của cô ấy sẽ không bị mấy câu nói của Lâm Manh Manh làm ảnh hưởng.
Cô ấy với Triệu Phong đã trải qua rất nhiều chuyện từ Thành phố Bình An đến tình này, cô ấy tin tưởng bản thân sẽ không nhìn nhầm người, Triệu Phong làm việc gì cũng đều có lý do của nó.
"Em sẽ trả tiền, em tin anh để quên ví tiền và điện