Lâm Manh Manh không dám tới hỏi thẳng Lương Trí Nghĩa, chỉ có thể nói với Triệu Phong: "Xem ra, anh với giám đốc Nghĩa có quan hệ không tệ, anh ấy lại còn trả tiền giúp anh nữa".
Triệu Phong cười không trả lời, yên lặng chỉ chỉ vào một chai bia trên bàn, nói: "Uống hết chai bia này đi!"
Lâm Manh Manh nhíu mày ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, âm thanh có hơi run rấy: "Tôi...tôi có thể không uống được không?"
"Có thể, nhưng từ nay về sau cô phải im miệng lại. Đừng xen vào bất cứ chuyện gì giữa tôi và chị cô nữa, bất kì đề tài nào!" Vẻ mặt Triệu Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Chuyện này." Lâm Manh Manh có hơi do dự.
Cô ta sâu sắc cho rằng, nếu như cô ta không giúp chị mình bày mưu tính kế thì chị cô ta nhất định sẽ bị Triệu Phong lừa dối vô cùng thê thảm.
"Uống thì uổng thôi, ai sợ ai chứ?"
Lâm Manh Manh cắn cắn đôi môi anh đào của mình, chân mày nhíu chặt, cầm lấy chai bia ướp lạnh, đưa tới bên miệng mình uống một ngụm.
ực!
ực!
Lâm Manh Manh không có kinh nghiệm, uống từng ngụm từng ngụm bia.
Khi cô ta vừa uống được ba ngụm thì cổ họng cô ta như muốn nghẹn lại.
Ôi!
Ngay sau đó, Lâm Manh Manh nhanh chóng phun ra ngoài.
Thấy dáng vẻ này của Lâm Manh Manh, Triệu Phong quay sang nhìn Lâm Nhược Nhược một cái, phát hiện khuôn mặt mềm mại của Lâm Nhược Nhược đang lộ vẻ khó xử, có thể thấy rõ rằng cô đang lo lắng cho cô em gái của mình
Vì không muốn để Lâm Nhược Nhược cảm thấy khó chịu, Triệu Phong lạnh lùng lên tiếng: "Thôi được rồi! Không cần uống nữa đâu".
Lúc này, Lâm Nhược Nhược cũng lên tiếng khuyên nhủ: "Đừng uống nữa, không tốt cho cơ thể đâu"
"Không, cứ để em uống!"
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Lâm Manh Manh cũng không chịu thua, kiên quyết lắc đầu.
Sau đó, cô ta lại giơ chai rượu lên, đổ vào miệng, một luồng khí lạnh xông thẳng vào dạ dày của cô ta.
Sau ót cô ta có cảm giác như có một cây nước đá đâm vào, vừa lạnh vừa đau!
Luồng khí lạnh này vẫn đang làm rối loạn trong dạ dày của Lâm Manh Manh.
Lâm Manh Manh lao ra khỏi quán rượu, đứng bên vệ đường ói không ngừng.
Lâm Nhược Nhược cũng đuổi theo ra ngoài, đưa cho em gái cô một miếng khăn giấy lau miệng, đồng thời trên gương mặt tươi cười lộ ra biểu cảm cưng chiều.
"Manh Manh, đã bảo em không uống rồi cơ mà, thể mà em vẫn cứ uổng. Hơn nữa anh ta cũng đã nói em không cần uống nữa, ai ngờ em lại bướng bỉnh như thể chứ?"
Lâm Nhược Nhược vừa nói, vừa lắc đầu trách móc.
Còn về phần Lâm Manh Manh, cô ta nhanh chóng dùng khăn giấy lau miệng của mình, vẫn kiên cường lên tiếng: "Rượu quá lạnh, chỉ cần phun ra là được rồi, không sao đâu chị"
Triệu Phong đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không nói gì thêm.
Anh không hiểu được chuyện thương hoa tiếc ngọc, nhưng nếu muốn phân biệt ngọc tốt ngọc xấu thì ít nhất bây giờ Triệu Phong cũng không cảm thấy Lâm Manh Manh là một khối ngọc đáng để điêu khắc.
Nếu Lâm Manh Manh có thể hiểu chuyện bằng một nửa chi của cô ta thì anh cũng không làm khó cô ta làm gì. Truyện Cung Đấu
Bỗng nhiên có một bóng người đi về phía Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược.
Bởi vì bây giờ đang là ban đêm, ánh đèn ở khu phố cổ vô cùng mờ tối, vì thế không thể nhìn rõ được mặt đối phương.
Thế nhưng, khi Triệu Phong nhìn thấy dáng đi cùng nhịp chân của người đó thì nhanh chóng nhận ra người này là ai.
Quản gia của khu nhà thế kỷ Hào Đình, 9527.
Đây là một người giúp việc được huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận. Hơn nữa, mỗi bước đi đều vô cùng giống nhau, tựa như được đúc từ một khuôn, có cảm giác như bị ám ảnh cưỡng chế.
Anh ấy mang tiền tới đây.
Sau khi Triệu Phong dùng bữa xong thì nhanh chóng gửi cho quản gia 9527 một tin nhắn, bảo anh ấy mang tiền tới đây.
Lúc nãy, 9527 phải cần ít nhất mười phút mới có thể đến được đây vì thể Triệu Phong mới yêu Lương Trí Nghĩa thanh toán tiền giúp mình.
Thế nhưng hoạt động tiếp theo thì không thể không có tiền được.
"Đây là bạn của tôi" Triệu Phong lạnh lùng nhắc nhở.
"Bạn anh tới đây để làm gì? Không lẽ anh phải đưa anh ta đi dạo phố cùng sao? Tôi không thích đi dạo phố cùng người lạ. Hơn nữa, anh ta chỉ là bạn anh chứ không phải bạn tôi đâu" Lâm Manh Manh mân mê cái miệng nhỏ của mình, có chút oán trách.
"Anh ấy tới đây để đưa tiền, đi dạo phố thì không thể không có tiền được" Triệu Phong lạnh lùng nhìn Lâm Manh Manh một cái. Sau đó nhanh chóng thấy 9527 lấy ra một chiếc ví màu đen, đưa tới cho anh. "Cậu chủ"
Cách gọi vừa nãy có hơi kính trọng, 9527 liền cảm thấy mình lỡ lời, may mà anh ấy phản ứng kịp thời.
"Trưởng khoa kêu tôi nói với anh, mười giờ sáng mai anh tới đưa ông ấy đi họp".
Giờ phút này, Triệu Phong khoát khoát tay. Sau đó, 9527 nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.
"Đi thôi, đằng trước có một cái chợ đêm. Chúng ta đi dạo một vòng đi, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, chờ tới mười giờ rồi hãy về nhà" Triệu Phong lên tiếng đề nghị.
"Được thôi, gần đây công việc quá bận rộn, đã một thời gian dài tôi không đi dạo chợ đêm rồi" Lâm Nhược Nhược gật đầu đồng ý.
Thế nhưng vẻ mặt Lâm Manh Manh lại hiện lên vẻ không đồng ý.
Đương nhiên là cô ta cũng không nói thẳng ra, cô ta chỉ còn cách kiềm chế và nhẫn nhịn.
Cô ta chỉ cảm thấy cái chợ đêm này cũng không có gì đáng để đi dạo, hàng được bán ở đây đều là những hàng hóa ở vỉa hè, không hề xứng với thân phận tri thức của cô ta.
Thế nhưng chợ đêm ở khu phố cổ này lại có một sự hấp dẫn đặc biệt.
Ví dụ như khu phố cổ đằng trước mặt chính là địa điểm lui tới của những người yêu thích văn học và các nhà sưu tập. Tuy nói rằng nơi này không thể nào So sáng với những tiệm đồ cổ lớn, thế nhưng phần lớn những người yêu thích văn học hạng phổ thông thì vẫn thường hay tới đây để tìm những món đồ cổ.
Tối nay, Triệu Phong muốn dẫn Lâm Nhược Nhược tới đây để tìm một vài món đồ cổ.
Lâm Nhược Nhược cũng không hề Nghiễn cứu gì về những loại đồ cổ, và Triệu Phong cũng không phải không biết chuyện này. Sở