"Tôi! "
Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Triệu Phong, giọng điệu của anh cũng không có sơ hở, khiến suy nghĩ trong lòng của Lý Thư Yểu lại càng ngổn ngang.
Chỉ bằng một cú điện thoại mà anh đã có thể khiến nhà họ Liễu mất đi cơ hội trở thành đại lý phân phối của công ty Lương Dược, làm được việc này thì bản lĩnh phải lớn đến cỡ nào? Trừ phi Triệu Phong có quen biết với bên công ty Lương Dược thì mới có thể làm được chuyện này, hơn nữa kiểu quan hệ này chắc chắn còn vô cùng thân thiết.
Lúc Triệu Phong nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của cô ta thì khẽ lắc đầu, sau đó cười nhạt nhẽo rồi không nói gì nữa.
Sau đó, Triệu Phong lái xe đi tới Ngôn Hòa Đường.
Bố của Lý Thư Yểu đang điều trị ở Ngôn Hòa Đường.
Ngôn Hòa Đường là một bệnh viện Đông y lâu đời Giang Nam.
Mặc dù nơi này không thuộc một trong bốn bệnh viện Đông y lâu đời lớn nhất, nhưng cũng chỉ xếp dưới bốn bệnh viện lớn nhất đó mà thôi.
Bác của Lý Thư Yểu là Lý Liên Hoa có thể coi là người quen của Ngôn Hòa Đường.
Lý Liên Hoa quen phó viện trưởng của Ngân Hòa Đường là Qúy Liên Giang.
Qúy Liên Giang đã từng là bác sĩ chữa bệnh của Lý Liên Hoa.
Qúy Liên Giang là bác sĩ giỏi thứ hai ở Ngôn Hòa Đường, cũng có địa vị nhất định trong giới Đông y.
"Trước mặt là đến rồi, rẽ trái, căn nhà thứ nhất chính là Ngôn Hòa Đường".
Lý Thư Uyển ngồi ở ghế phó lái nói với Triệu Phong.
Triệu Phong nhẹ nhàng đánh tay lái sau đó sinh ra Ỗmột nghi vấn.
"Sao bác của cô lại không đưa bố cô đến bốn bệnh viện Đông y lớn nhất? Mặc dù chất lượng Ngôn Hòa Đường rất tốt nhưng chung quy vẫn không sánh bằng bốn bệnh viện kia được" Triệu Phong hỏi.
"Bác tôi có người quen ở Ngôn Hòa Đường.
Ở bốn bệnh viện lớn kia rất khó mời chuyên gia, bắt buộc phải có tay trong ở đấy, còn nếu không thì chỉ có thể chờ đợi thôi, nhưng bệnh tình của bố tôi làm sao có thể chậm trễ kéo dài được.
"
Liễu Thư Uyển giải thích.
"Lẽ nào thấy chết phải cứu không phải là trách nhiệm của bệnh viện sao? Chữa bệnh cứu người không phải là mệnh lệnh mà ông trời giao cho bác sĩ hay sao? Nhớ lại lúc trước Liên Tâm! "
Bỗng nhiên Triệu Phong nhớ tới Liên Tâm Đường, suýt nữa thì anh đã để lộ bí mật này rồi.
Liên Tâm Đường của Thần Y Môn, chính là tấm gương của giới Đông y.
Liên Tâm Đường trị bệnh cứu người, chỉ sẽ thu mỗi người một đồng tiền tượng trưng, coi như là tiền thù lao.
Ngay từ lúc bắt đầu thành lập, Liên Tâm đường đã đặt ra quy tắc này.
Hơn nữa, Liên Tâm Đường chưa bao giờ phân biệt đối xử với bệnh nhân, tất cả đều đối xử bình đẳng như nhau.
Bất kể là nhà giàu hay người dân bình thường, là người thành phố hay nông thôn, chỉ cần là người bệnh thì trong mắt Liên Tâm Đường đều bình đẳng như nhau.
"Liên Tâm gì vậy?" Lý Thư Yểu sinh nghi.
"À, không có gì.
Tôi chỉ cảm thấy, một bệnh viện Đông y lâu đời ở Giang Nam, đáng lẽ phải lấy chữa bệnh cứu người, tiếp nối đạo đức ngành y làm kim chỉ nam, ngoài chữa bệnh cứu người thì không gì quan trọng hơn.
Triệu Phong nói.
"Tôi có thể hiểu tại sao anh lại kinh ngạc như vậy.
Thực ra lúc tôi đưa bố tôi đi hỏi thì thực sự là như vậy.
Thực ra nguyên nhân chủ yếu không phải là nằm bệnh viện, mà là nằm ở một vài bác sĩ chuyên gia.
Vì năng lực trình độ chữa bệnh của họ rất giỏi, tạo được tiếng vang lớn nên rất tự cao tự đại, nếu như không có chút quan hệ nào thì rất khó để hẹn được" Lý Thư Yểu giải thích.
"Một vài người tự xưng là chuyên gia rất tự cao tự đại mà lại không có đạo đức nghề nghiệp.
Trong lòng Triệu Phong có một tia không vui.
Anh không nghĩ tới một số bác sĩ ở Giang Nam lại kiêu ngạo đến thế, không có quan hệ thì không chữa bệnh, điều này là đi ngược lại với đạo đức ngành y.
Lẽ nào thực sự phải ép Liên Tâm Đường quay lại giới đông y sao? Năm năm trước, Liên Tâm Đường của Thần Y Môn đã tuyên bố đóng cửa.
Bởi vì người kế nhiệm lúc đó có chuyện riêng quan trọng, nên Liên Tâm Đường phải tạm thời rút lui khỏi giới Đông y.
Giờ phút này, nhiệt huyết trong lòng Triệu Phong lại một lần nữa dấy lên.
Anh vốn là người đứng đầu Liên Tâm Đường, nhìn thấy quy củ trong nghề nghiệp của mình càng ngày càng sa đọa khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi.
Xe rẽ trái, sau đó dùng trước mặt một tòa nhà nhỏ ba tầng.
Nơi này chắc là Ngôn Hòa Đường rồi.
Triệu Phong phục hồi lại tinh thần.
Không lâu nữa thôi, Liên Tâm Đường của Thần Y Môn sẽ lại quay trở lại giới Đông y.
Xe dừng lại, Triệu Phong và Lý Thư Yểu xuống xe rồi đi vào trong Ngôn Hòa Đường.
Vừa vào tới cửa mùi thuốc đã xộc vào mũi.
Sau khi đi vòng vo thì cuối cùng hai người cũng tới phòng của bố Lý Thư Yểu, Triệu Phong cùng bước vào với Lý Thư Yểu.
Trong phòng bệnh, ngoài bố của Lý Thư Yểu còn có hai người mặc quần áo đen canh chừng, đây đều là bảo vệ riêng của nhà họ Cát.
Quả nhiên là nhà họ Cát phải nhân viên đặc biệt tới trông coi, mục đích là để canh chừng bố của Lý Thư Yểu.
Người nhà họ Cát và Lý Liên Hoa muốn dùng chuyện này để kìm chân Lý Thư Yểu, ép Lý Thư Yểu kết hôn.
Triệu Phong nhìn hai tên bảo vệ mặc đồ đen kia, cả người anh đằng đằng sát khí khiến đối phương cảm thấy nồng nặc mùi vị chết chóc, sợ run lên.
"Các người muốn làm gì?" Một trong hai tên bảo vệ lên tiếng hỏi Triệu Phong.
Hai người bọn họ còn chưa biết tin Lý Liên Hoa đã xảy ra chuyện.
"Chỗ này không còn chuyện của các người nữa, mau lui ra ngoài!" Triệu Phong lạnh lùng ra lệnh.
"Anh! Anh là ai? Chúng tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân nhà họ Cát!" Tên bảo vệ kia nói.
Bich! Triệu Phong nên nắm đấm về phía tên bảo vệ kia.
Ngay sau đó, đối phương lập tức bay ra ngoài.
Bich! Lại một đấm người.
Tên bảo vệ còn lại cũng bị Triệu Phong đấm cho bay ra.
Triệu Phong xử lý xong hai tên bảo vệ thì đi tới trước giường của bố Lý Thư Yểu.
Hiện tại, sắc mặt của bố Lý Thư Yểu vô cùng kém.
Không nói đến sắc mặt tái nhợt kia của ông, hốc mắt lõm sâu xuống, cả người gầy yếu chỉ còn da bọc xương.
Nhìn là biết bệnh tình của ông đã vào giai đoạn cuối.
"Chú còn nhớ con không?" Lúc ở Vân Thành, Triệu Phong đã từng gặp bố của Lý Thư Yểu.
"Nhớ, tôi còn nhớ cậu.
Cậu là Tiểu Phong, là bạn trai của Thư Yểu" Bố của Lý Thư Yểu vừa nhìn thấy Triệu Phong đã nhận ra ngay.
Ỗ Lúc trước, Triệu Phong giả vờ là bạn trai của Lý Thư Yểu, khiến bố của Lý Thư Yểu rất hài lòng.
Bố Lý Thư Yểu chấp thuận chuyện con gái mình và Triệu Phong, ông thực sự nghĩ rằng Triệu Phong là bạn trai của con gái mình.
"Chú, con và Thư Yểu đến đón chú xuất viện.
"
Sau đó, Lý Thư Yểu cũng đi tới trước mặt bố mình, giải thích: "Bố, chúng ta không ở nơi này điều trị nữa.
Ngôn Hòa Đường vốn không chữa trị tốt cho bố, sau này Triệu Phong sẽ chữa trị cho bố".
"Tiểu!
Tiểu Phong?" Hơi thở của bố Lý Thư Yểu suy yếu, trên mặt lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
"Đúng rồi bố, xin bố tin con, để cho Triệu Phong chữa trị cho bố.
Anh ấy chắc chắn sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho bố.
Nếu như bố tiếp tục ở Ngôn Hòa Đường thì chỉ càng làm chậm trễ thời gian quý giá, thậm chí bây giờ họ đã bỏ lỡ thời điểm chữa trị thích hợp nhất của bố rồi" Lý Thư Yểu đau lòng khuyên nhủ.
Lý Thư Yểu gần như đã tin tưởng tuyệt đối vào năng lực chữa bệnh của Triệu Phong.
Cô có thể đảm bảo chắc chắn chuyện này, lại càng có thể chứng minh điều đó.
"Được rồi" Mặc dù bố của Lý Thư Yểu không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông ấy biết con gái sẽ không hại mình, yếu ớt gật đầu.
Triệu Phong mở miệng hỏi: "Thư Yểu, tôi bảo cô cắt nhân sâm núi lâu năm thành phiến rồi nấu cho chú uống, cô đã cho chú uống chưa?" "Uống được một lần vào tối hôm qua.
"
Lý Thư Yểu trả lời.
"Được rồi, bệnh này vẫn còn có cách chữa.
Tuy nhân sâm núi lâu năm không thể chữa được tất cả mọi bệnh, nhưng lại có thể bổ sung năng lượng, mặc dù thời điểm chữa bệnh thích hợp nhất đã không còn nữa, nhưng nhân sâm núi lâu năm này có thể giúp chủ kéo dài thời gian sống, có thể chống đỡ được mấy ngày.
Đối với tôi thì chỉ cần một ngày là đủ" Triệu Phong giải thích ngắn gọn.
Nhân sâm núi ba trăm năm có thể duy trì sự sống của bệnh nhân giai đoạn cuối.
Đương nhiên cái gọi là duy trì sự sống này không phải là kéo dài tuổi thọ hay là tăng tuổi thọ, mà là cho bệnh nhân thêm một hơi thở, để bệnh nhân có thể sống thêm ba đến năm ngày.
Triệu Phong chỉ cần một ngày là đủ để làm chuyện này.
Đảm bảo chỉ cần một ngày là có thể chữa khỏi cho căn bệnh ác tính của bố Lý Thư Yểu.
Lúc bố Lý Thư Yểu nghe thấy Triệu Phong nói chỉ cần một ngày là có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, ông ấy khẽ lắc đầu, dùng hết sức nói: "Chủ không điều trị đầu, bệnh này không thể chữa được nữa.
Trong lúc gần đất xa trời này, nguyện vọng lớn nhất của chú là có thể chứng kiến