"Đừng nói nữa, hỏi nữa tôi lại đưa ông đi bệnh viện cấp cứu đấy!".
Đối mặt với khí thế ngạo nghễ của Triệu Phong, Qúy Liên Giang lập tức nhíu chặt lông mày.
"Cậu đã nghĩ cậu làm thể sẽ có hậu quả gì chưa? Người nhà họ Cát nhất định sẽ không tha cho cậu! Hơn nữa cậu còn đắc tội với cả tôi.
Sau này dù cậu với người nhà cậu tới Ngôn Hòa Đường khám bệnh thì tôi chắc chắn cũng sẽ không nhận.
Tôi là phó viện trưởng thì đương nhiên sẽ có quyền hành này!".
Qúy Liên Giang lại uy hiếp rằng tương lai sẽ không khám bệnh cho Triệu Phong và người nhà anh.
Lúc này sắc mặt của Triệu Phong càng trở lên lạnh lẽo, ánh mắt sắc lẻm như dao cắt.
"Ông còn biết mình là Phó viện trưởng Ngôn Hòa Đường cơ đấy? Còn lấy cái danh này ra để uy hiếp người khác, đạo đức nghề nghiệp của ông để đâu? Ông xứng đáng làm bác sĩ hay sao?" Triệu Phong đã vô cùng tức giận.
Việc Qủy Liên Giang dùng thủ đoạn bỉ ổi này để uy hiếp anh cho thấy ông ta đã từng dùng nó để uy hiếp những người khác.
"Chuyện này cậu không cần quan tâm, mà có quan tâm cũng không làm gì được.
Bây giờ tôi là phó viện trưởng của Ngôn Hòa Đường thì có thể sử dụng quyền hành của mình.
Cậu có gan thì cũng đảm nhận một chức ở Ngôn Hòa Đường thử xem!" Quý Liên Giang không cảm thấy chuyện đó là nhục nhã mà ngược lại còn lấy làm vinh dự.
"Ha ha, ông cho rằng cả cái Giang Nam này chỉ có mỗi bệnh viện Ngôn Hòa Đường này sao? Ông cho rằng chỉ có mình ông làm bác sĩ à? Ngôn Hòa Đường không khám thì tôi đi bệnh viện Đông y khác.
Chưa kể với năng lực chữa bệnh của tôi thì nháy mắt có thể giết tất cả bác sĩ ở Ngôn Hòa Đường.
Các người có tư cách để uy hiếp tôi sao?" Triệu Phong cười lạnh lẽo.
"Dù sao hôm nay các người chắc chắn không thể xuất viện!" Qúy Liên Giang tức giận nói.
"Tôi đã muốn đi thì không ai cản nổi!" Triệu Phong lập tức đưa hai người ra ngoài.
Lúc Qúy Liên Giang đuổi kịp thì Triệu Phong và Lý Thư Yểu đã đưa bố của Lý Thư Yểu ra đến cửa lớn.
"Các người chết chắc rồi! Các người chờ bị tất cả các bệnh viện Đông y từ chối đi!" Qúy Liên Giang phẫn nộ gào thét.
"Ông lo cho mình trước đi.
Bị hàn tà xâm nhập, không còn nhiều thời gian nữa đâu!" Giọng nói của Triệu Phong lạnh lẽo vang lên.
"Nói láo! Mày chỉ là thằng nhãi ranh mà dám trù éo tao! Tao là bác sĩ, ngay cả bản thân mình bị khí hàn tà xâm nhập hay không mà cũng không biết sao!" Trong ánh mắt của Qúy Liên Giang tràn ngập vẻ khinh thường.
"Trong "Hoàng đế nội kinh" đã nói, sự suy nhược do hư tà bắt đầu từ da, trên da chầm chậm nứt ra các rãnh, hàn khí từ lông thông qua các rãnh nứt trên da đi vào, khi đi vào càng sâu thì lông càng dựng đứng, khiến cho chỗ da đó thấy đau, nếu hư tà cứ giữ ở đó mà không biến mất thì sẽ truyền vào lạc mạch.
Các cơn đau ở cơ bắp có lúc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, có lúc lại ngừng, các kinh mạch chính biến mất.
Hư tà nếu cứ ở đó mà không mất đi thì sẽ truyền vào kinh mạch nhỏ, lúc ở trong kinh mạch nhỏ sẽ tích tụ lại, chúng vô cùng yêu thích sự kích động tâm lí.
"
Những điều mà Triệu Phong vừa nói, người bình thường sẽ không hiểu, nhưng một bác sĩ Đông y như Qúy Liên Giang thì biết rõ đây là nội dung trong "Hoàng đế nội kinh".
Anh đang nói đến quá trình xâm nhập hàn tà vào cơ thể.
Điều anh nói có nghĩa là hàn khí đi từ da, đến lông rồi đi đến tận gốc sợi lông, dẫn đến vận hành khí huyết không được lưu thông.
Nếu khi nó còn ở trên bề mặt cơ thể mà không chữa trị thì hàn khí sẽ tiếp tục theo lông đi vào mạch lạc, sau đó từng bước vào sâu trong cơ thể, tiến vào các kinh mạch nhỏ li ti.
Nếu như cứ để vậy mà không chữa thì sẽ ngấm.
vào các kinh mạch, kinh mạch và cơ quan nội tạng có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, cuối cùng hàn khí xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Còn chưa đợi Qúy Liên Giang kịp suy nghĩ kĩ càng thì Triệu Phong lại nói tiếp: "Bắt đầu từ một tháng trước, ông bắt đầu cảm thấy sợ lạnh, thậm chí còn nổi da gà, thỉnh thoảng tóc gáy cũng dựng đứng.
Mà một tuần trước, lưng của ông bắt đầu xuất hiện vết loét đỏ, sờ vào da cảm thấy đau nhói nhưng ông lại không để ý những thứ này.
Ba ngày trước, hàn khí đã xâm nhập vào kinh lạc, gây trở ngại sự vận hành của kinh lạc, ngay cả cơ bắp cũng bắt đầu trở nên đau nhức.
Hôm nay khí hàn tà đã ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, không thuốc nào cứu được!".
Hai mắt Qúy Liên Giang híp lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì gần đây ông ta đều xuất hiện những triệu chứng này.
Chỉ là ông ta không để ý, nghĩ là do thay đổi thời tiết, bây giờ là mùa đông rồi, thời tiết chuyển lạnh mà ông ta lại ăn mặc phong phanh nên ông ta nghĩ cơ thể thấy lạnh là hiện tượng bình thường.
Ngay cả những vết loét đỏ sau lưng cũng là do bệnh di truyền từ nhỏ.
"Nói láo! Đừng tưởng mày xem được vào trang Hoàng đế nội kinh thì lập tức nghĩ mình là thần y.
Đông y chú trọng nhất là nhìn, ngửi, hỏi, sờ.
Mày còn chưa bắt mạch cho tao thì làm sao đã kết luận tạo bị khí hàn tà xâm nhập vào đến nội tạng?" Qúy Liên Giang giọng đầy nghiêm túc, nghi ngờ hỏi.
"Bệnh nặng không cần bắt mạch.
Tình trạng của ông đều viết hết lên trên mặt rồi.
Một người sắp chết, sắc mặt không thể nào sáng được, sẽ luôn bao phủ một tầng u tối" Triệu Phong nói.
"Mày! Mày còn nguyền rủa tao thì tao đánh gãy chân mày!" Qủy Liên Giang giận dữ chỉ vào Triệu Phong, buông ra lời đe dọa.
Đột nhiên, Qúy Liên Giang cảm thấy choáng váng, có cảm giác hoa mắt chóng mặt, cả người mất thăng bằng.
Tâm trạng Lý Liên Giang vô cùng kích động, khiến cho bệnh của ông ta càng thêm phát tác.
Mà lúc này, Triệu Phong đã xoay người đưa Lý Thư Yểu và bố của cô ta rời đi.
Lý Thư Yểu nói với Triệu Phong: "Anh giỏi quá, hù dọa được cả Qúy Liên Giang" "Hù dọa? Tôi đâu có dọa ông ta.
Ông ta có bệnh thật, hơn nữa còn sắp chết" Vẻ mặt Triệu Phong rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
"Hả? Không phải chứ.
Lẽ nào anh không cần bắt mạch mà cũng biết ông ta mắc bệnh gì sao?" Lý Thư Yểu