Vua sát thủ Doanh Ngư nhìn Giải Trĩ, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Doanh Ngư, rốt cuộc người này là ai? Có lại lịch như thế nào?”
Sự tò mò của Giải Trĩ thật sự quá lớn rồi.
“Giải Trĩ, sự tò mò sẽ hại chết cậu đó!”
Doanh Ngư vô cùng không vui, anh ta cảnh cáo Giải Trĩ một cách nghiêm khắc.
“Nhưng nếu không nói cho tôi biết, trong lòng tôi sẽ vô cùng khó chịu”
Giải Trĩ cầu xin Doanh Ngư nói ra sự thật.
“Cũng không phải là không thể nói cho cậu, nhưng nếu như cậu không biết giữ mồm giữ miệng, nhất định sẽ hại chết bản thân!”
Vẻ nghiêm túc trên mặt của Doanh Ngư vẫn không giảm xuống.
Giải Trĩ nhìn ra được chuyện này phải cẩn thận.
Bởi vì đã lâu rồi anh ta chưa từng nhìn thấy Doanh Ngư nghiêm túc như hôm nay.
“Tôi nhất định sẽ bịt kín miệng mình lại, xin anh cứ yên tâm!”
Giải Trĩ thề: “Nếu như tôi tiết lộ cho người khác biết thì tôi sẽ bị hàng nghìn đạo chém chết!”
Chỉ thấy Doanh Ngự gật gật đầu, sau đó buông một quân cờ màu trắng trong tay ra.
“Cậu qua đây, tôi nói cho cậu biết.
”
Sau đó Giải Trĩ nghiêng tại lắng nghe, nghe thấy Doanh Ngư nói ra tên của một người.
“Triệu! Triệu Kinh Hồng?”
“Anh ta! Anh ta chính là Triệu Kinh Hồng sao?”
“Không thể nào, sao Triệu Kinh Hồng còn trẻ như vậy chứ?”
“Không phải anh ta tên là Triệu Phong sao? Triệu Kinh Hồng có quan hệ gì với anh ta?”
Giải Trĩ liên tiếp đặt câu hỏi từ sâu trong tâm hồn.
Sau đó Doanh Ngự mới nhẹ nhàng giải thích: “Vì sao một người lại không thể có hai cái tên chứ? Triệu Phong là tên gốc của anh ta, Triệu Kinh Hồng là biệt danh của anh ta, giống như Giải Trĩ cậu, cũng giống như anh thôi, tên thật của anh là Tạ Trĩ, biệt danh khi làm sát thủ là Giải Trĩ, hai cái này cũng không có mâu thuẫn gì”
Lúc này tâm trạng của Doanh Ngư đã được từ từ điều chỉnh lại.
Anh ta lại bắt đầu hí hoáy với ván cờ vây của mình một lần nữa, tự đánh cờ với bản thân.
Anh ta vừa hạ quân cờ xuống, vừa nói với Giải Trĩ: “Cái tên Triệu Kinh Hồng này, xuất phát từ Vân Môn, cũng là vào năm năm trước, lúc ấy dưới trướng Vân Vạn Sơn của Vân Môn có năm đệ tử nổi bật, người đứng ở vị trí thứ tư được gọi là “Phong lưu nghìn năm”
, theo thứ tự là Ngô Đại Thiên, Trịnh Tam Cổ, Trần Phong, Hạ Lưu.
Mà Triệu Phong kia, là đệ tử cuối cùng của Vân Vạn Sơn, từng nổi tiếng sau một trận chiến vào năm năm trước, vì vậy được gọi là Phong lưu nghìn năm Triệu Kinh Hồng”
Giải Trĩ gia nhập tổ chức sát thủ trong thế giới ngầm muộn, cho nên cũng không biết đến một số sự kiện.
Chẳng qua là Giải Trĩ cũng đã từng nghe nói một chút về những lời đồn liên quan đến Triệu Kinh Hồng.
“Năm năm trước Triệu Kinh Hồng nổi tiếng sau một trận chiến, một mình anh ta đã tiêu diệt tổ chức sát thủ Tái Tư khiển cho người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, trận chiến đó vô cùng khốc liệt, nghe nói lão đại của Tải Tư bị đánh đến sợ vỡ mật, từ đó danh tiếng của Triệu Kinh Hồng vang xa, cũng trong vòng một năm sau đó, tổng cộng đã tiêu diệt hết mười tổ chức sát thủ hàng đầu, trở thành sát thần Triệu Kinh Hồng trong mắt bọn sát thủ.
Tôi vốn cho rằng Triệu Kinh Hồng đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp rồi, không ngờ chỉ mới hơn hai mươi tuổi”
Giải Trĩ vẫn không thể tin được những điều này, anh ta nghìn lần không ngờ rằng Triệu Phong chính là Triệu Kinh Hồng.
Năm năm trước, Triệu Phong đi theo các vị sự phụ rèn luyện, sau khi vào thành phố Bình An, lựa chọn ẩn núp theo sự sắp xếp của gia tộc, thời gian vừa khớp.
“Cậu nghĩ mà xem, sư phụ của anh ta là Vân Vạn Sơn, như vậy vừa đúng có thể giải thích được tất cả, Vân Vạn Sơn là bậc thầy võ đạo đệ nhất của nước Trung Quốc, đồ đệ được ông ta dạy dỗ ra, nhất định không tầm thường, huống chi Triệu Kinh Hồng là đệ tử cuối cùng, thiên phú dị bấm, tiềm lực vượt xa bốn đàn anh trên anh ta”
Doanh Ngư nói.
“Lão đại, hoá ra là như vậy, may là tôi không có ra tay với anh ta!”
Nghĩ đến đây, Giải Trĩ quả thật bị khiếp sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Doanh Ngư cười lạnh nói: “Cho nên tôi mới nói thằng nhóc cậu đúng là mạng lớn! Lỡ như lúc đó não cậu teo lại, đi tìm Triệu Kinh Hồng gây phiền phức thì ngay cả bản thân chết như thế nào cậu cũng không biết được!”
“Lão đại, Triệu Kinh Hồng kia thật sự khủng bố như vậy sao?”
Giải Trĩ vẫn hỏi thêm một câu.
“Chỉ dựa vào sức của một mình mà tiêu diệt toàn bộ Tái Tư, còn cần anh ta chứng minh cái gì nữa, để tay lên ngực tự hỏi, cậu hoặc tôi có thể làm được sao?”
Doanh Ngư nhìn vào mắt Giải Trĩ.
“Không làm được”
Giải Trĩ trả lời một cách quyết đoán.
“Nhưng chẳng phải là thời gian Triệu Kinh Hồng xuất hiện rất ngắn sao, thật ra chỉ có một năm, sau khi nổi tiếng sau một trận chiến vào năm năm trước, thậm chí sau này có rất nhiều người trong giới đều chưa từng nghe đến cái tên này, mà trong khoảng thời gian một năm đó, anh ta thỏa thích nở rộ lấp lánh, sau đó lại lựa chọn mai danh ẩn tích, đến tận bốn năm sau, cho đến khoảng thời gian trước, mới có người phát hiện ra anh ta đến Giang Nam”
Lúc Doanh Ngư nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của anh ta cũng có chút thay đổi.
Tuổi còn trẻ, đã có thể coi là tài năng ngút trời.
Xuất hiện lần nữa như vậy, Doanh Ngư không biết trong giới thượng nghiệp sẽ xảy ra chuyện động trời gì đây.
Hơn nữa, Doanh Ngư vẫn còn chưa nói cho Giải Trĩ biết hết sự thật.
Triệu Phong không chỉ có thêm một thân phận Triệu Kinh Hồng kia, mà còn là người trong gia tộc Ngoan Nhân, hai lý do này khiến cho Vua sát thủ như anh ta cũng không có ý định muốn động đến Triệu Phong chút nào.
Giờ phút này, Triệu Phong đã đi đến bến cảng Giang Nam, tiến hành kết nối với thủy thủ của đoàn “Theo gió vượt sóng.
Sau khi xác minh thân phận xong, bao gồm cả thuyền trưởng và các thuyền viên đều xoay người khom