“Vì sao? Đây rốt cuộc vì sao chứ?”
Bạch Dương cảm thấy vô cùng không hiểu.
Lại thêm một vị sát thủ từ chối nhận nhiệm vụ này, điều này khiến cho Bạch Dương nhức đầu không thôi.
Liễu Khê ở bên cạnh nhìn thấy ông xã sắp bùng lên lửa giận thì hỏi: “Ông xã, anh bớt giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị sát thủ thứ hai có chịu nhận đơn hàng này không?”
“Nhận cái rắm! Con mẹ nó lần này vẫn từ chối, anh vừa mới gửi ảnh của Triệu Phong qua đó, tên sát thủ kia lập tức từ chối, ngay cả lý do cũng không nói!”
Bạch Dương tức giận nói.
Muốn hỏi được chuyện từ trong miệng sát thủ là một chuyện thật sự rất khó.
Từ trước đến nay sát thủ đều lạnh lùng vô tình, sẽ không nói thêm bất cứ một câu nào, chỉ có khi ở nơi thích hợp, vào thời gian thích hợp, thì mới nói lời thích hợp.
Càng ngày Liễu Khê càng cảm thấy chuyện này không đơn giản, vì sao đối phương đều vì nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Phong mà từ chối không nhận nhiệm vụ chứ? Nhất định trong chuyện này có mối liên quan gì đó với nhau.
“Ông xã, anh không cảm thấy ảnh chụp của Triệu Phong rất kỳ lạ sao?”
Liễu Khê nói.
“Kỳ lạ sao? Không nhìn ra, nhưng mà hai tên sát thủ ở chỗ anh thuê, trước đó đã nói chuyện xong rồi, đều là sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Phong thì mới nảy sinh ý từ chối”
Sắc mặt của Bạch Dương u ám.
"Ông chủ công ty Lương Dược, thật sự khó như vậy sao? Nhất định là hai tên sát thủ này đều nhận ra Triệu Phong là người phụ trách công ty Lương Dược nên mới từ chối”
Liễu Khê nói.
"Anh cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì không còn lý do nào khác, ôi không ngờ ngay cả mời hai tên sát thủ trong thế giới ngầm cũng không được nữa, mặt mũi của cậu hai nhà họ Bạch như anh còn không tôn quý hơn thân phận ông chủ của công ty Lương Dược của Triệu Phong hay sao, mẹ nó chứ!”
Bạch Dương trầm ngâm.
Giờ phút này Bạch Dương nhíu mày, trong lòng của anh ta có một loại cảm giác chênh lệch.
Nghĩ đến việc anh ta đường đường là câu hai của nhà họ Bạch, vậy mà lại không sánh bằng một ông chủ của công ty Lương Dược.
Trong mắt của Bạch Dương, nhà họ Bạch được xếp vào mười gia tộc giàu nhất Giang Nam, nên chắc chắn là có quyền có thể ở Giang Nam, mặc dù địa vị của Triệu Phong cũng tạm được, công ty Lương Dược cũng thuộc top đầu trong giới kinh doanh, nhưng khi nói đến gia thế tất nhiên là không sánh bằng nhà họ Bạch có nền tảng vững chắc được.
Trong giới nhà giàu, không chỉ đơn giản là lấy tài sản để nói lên địa vị, mà còn phải xem học thức uyên thâm trong gia tộc, nền tảng và bối cảnh, chỉ có những nhà có nhiều phương diện vượt trội hơn, mới có thể xưng là nhà giàu.
Loại tâm lý chênh lệch này của Bạch Dương khiến cho anh ta càng thêm căm hận Triệu Phong.
Bây giờ anh ta không chỉ vì người vợ Liễu Khê, mà còn vì chính mình nhiều hơn.
Anh ta muốn chứng minh chuyện mà mình đã muốn làm thì nhất định có thể làm được, cho dù là tất cả sát thủ trong thế giới ngầm đều từ chối không nhận nhiệm vụ thì anh ta cũng sẽ tìm những kẻ khác đến báo thù Triệu Phong.
Thậm chí, anh ta còn quyết định sẽ đả kích đến Triệu Phong từ phương diện thương mại.
“Khê, em yên tâm đi, về chuyện liên quan đến tên Triệu Phong này, anh nhất định sẽ cho nó biết Bạch Dương anh lợi hại như thế nào!”
Bạch Dương nhìn về phía người vợ Liễu Khê.
Liễu Khê có chút cảm động nói: "Ông xã, anh thật tốt với em quá, cảm ơn anh”
“Khê, em là cục cưng trong lòng của anh, vì em, anh nhất định sẽ tìm người trừng trị Triệu Phong, giúp em trai của em báo thù”
Bạch Dương nghiêng người xuống lừa nói.
Giọng điệu đấu tranh của Bạch Dương bây giờ không còn chỉ vì người bên nhà mẹ của vợ nữa mà còn vì chính mình.
Bố mẹ cưng chiều anh trai của anh ta, đã khiến cho trong lòng anh ta thấy không công bằng, lại gặp thêm chuyện bị sát thủ xem nhẹ này càng khiến anh ta cảm thấy khó chịu hơn.
“Dựa vào cái gì mà đều là con cháu nhà họ Bạch, đều là con trai của Bạch Hùng, nhưng vì sao anh trai có thể tiếp quản hơn phân nửa xí nghiệp của công ty, còn mình chỉ có thể trông coi mấy công ty nhỏ chứ? Chẳng lẽ Bạch Dương này không xứng làm con trai của Bạch Hùng sao?”
Trong lòng Bạch Dương đột nhiên bộc phát.
Truyền thống của nhà họ Bạch là để cho con trai trưởng thừa kế, hơn nữa phương diện nào của anh trai Bạch Hoa của Bạch Dương cũng đều rất ưu tú, ít nhất là mạnh hơn Bạch Dương, cho nên vợ chồng Bạch Hùng tương đối coi trọng con trai lớn Bạch Hoa hơn.
Còn có một lý do khác khiến Bạch Dương không được cưng chiều.
Đó chính là Bạch Dương vẫn luôn không có người nối dõi, cho dù là một đứa con gái cũng không có.
Chuyện này vẫn luôn là một cái nút thắt trong lòng của Bạch Dương, nếu như không có người nổi dõi, vậy thì không có cách nào thừa kế được nhiều gia sản hơn.
Hơn nữa, bố mẹ cũng sẽ không chia tài sản của nhà họ Bạch cho một kẻ không có người nối dõi, chặt đứt hương hỏa.
Ngay lập tức, sắc mặt của Bạch Dương đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Khê, anh ra lệnh cho em, trong vòng ba tháng em nhất định phải mang thai, nếu không thì hai chúng ta sẽ không còn cách nào tiếp tục nữa!”
Liễu Khê vô cùng kinh ngạc với chuyện Bạch Dương đột nhiên trở mặt.
Một giây trước vẫn còn là người chồng vô cùng yêu thương cô ta, đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, biểu cảm trên mặt dữ tợn đáng sợ, khiến cô ta không dám nhìn thẳng.
“Ông xã, em.
”
Liễu Khê bị dọa đến co rút cả người lại.
“Có nghe rõ chưa?" Ánh mắt của Bạch Dương tàn nhẫn.
“Nghe!
Nghe rồi, em nghe rồi.
”
Liễu Khê run rẩy nói.
Đột nhiên, Bạch Dương lại xụ mặt xuống, quay người bỏ đi.
Anh ta muốn đi tìm kẻ khác đến đối phó với Triệu Phong, lần này anh ta sẽ không đi mới sát thủ nữa, mà là muốn tìm những kẻ trong nghề khác.
Đại học Nam Phong, trường đại học lớn nhất ở Giang Nam, cũng là trường có tiếng trong bảng xếp hạng, bảng hiệu số một của Giang Nam, là ngôi trường có lịch sử xây dựng hơn một trăm năm.
Trường đại học này đào tạo ra rất nhiều nhân vật xuất chúng, tinh anh trong giới nghệ thuật, y học, nghiên cứu khoa