Doãn Đoả tròn mắt lên nhìn chiếc điện thoại trên tay Nhiệm Phu Bá, nơi phát ra âm thanh của Nhiệm Quách, âm điệu nghe rất hối hả và lo lắng.
"Ba đừng làm cô ấy bị thương, chờ con thêm một lát nữa...!con sẽ tự chịu hết, mọi chuyện đều là lỗi ở con, cô ấy không có lỗi gì cả."
Đối với lời nói có để tâm tới cô của Nhiệm Quách, bỗng nhiên Doãn Đoả có chút đ ộng tình, không ngờ anh ấy lại quan tâm cô thật lòng, lo lắng cho cô.
Trong lúc cảm thấy trong người như đâm trồi lên một bông hoa thì cô thấy Nhiệm Phu Bá cười phá lên.
"Ha ha ha..."
Giọng cười ồm à vang cả căn phòng, khiến Doãn Đoả phát khiếp rùng hết cả người, cô nhìn ông ta với ánh mắt khó gì có thể tả nổi, Nhiệm Phu Bá hệt như một tên b3nh hoạn vậy.
Cười phá lên một cách điên rồ trong khi cuộc trò chuyện vừa rồi chẳng có lời nào gây cười cả.
"Chú...!sao lại cười?"
Doãn Đoả ngây ngốc nhìn ông ta hỏi.
Chỉ thấy ánh mắt ông ta hạ xuống rơi vào người cô, Doãn Đoả lại cảm thấy cơ thể rùng lạnh một lần nữa.
Ông ta từ trước tới nay luôn khiến cho cô có đôi phần sợ hãi.
"Nó trước nay luôn biết quan tâm, lo lắng và sợ hãi như thế này sao? Điều đó chẳng phải rất nực cười à."
Điệu bộ ông ta tà mị tới mức khiến Doãn Đoả cảm thấy sởn gai góc khắp người.
"Tại sao lại nực cười? Điều đó chẳng phải là cảm xúc hiển nhiên tồn tại với bất kì ai, kể cả chú hay sao?"
Sắc mặt Nhiệm Phu Bá thoáng chốc chuyển thành âm trầm, cặp mắt hạn hẹp lại.
Đột nhiên bên ngoài chuyền tới âm thanh, là đang có người chạy tới gần đây thì phải, Doãn Đoả quay mặt lại nhìn, với nỗi lo và mong chờ, cánh cửa mở ra Nhiệm Quách bước vào.
"Ba...!Thả cô ấy ra đi."
Hơi thở anh gấp gáp, ánh mắt cũng dò xét tới chỗ Doãn Đoả.
Thấy cô có vẻ chưa bị ông ta làm gì trong thoáng chốc anh an tâm, xong rồi mặt đối mặt.
Khi Doãn Đoả thấy bàn tay Nhiệm Quách có nhuốm máu, cô không khỏi hoang mang.
"Quách, anh..."
Định hỏi Nhiệm Quách có sao không.
Nhưng chợt nhớ ra cô chẳng còn quan hệ gì với anh nữa nên liền ngưng giọng, ánh mắt thấp thỏm hạ màn xuống, lưu luyến khẽ nhìn lên anh.
"Anh qua đây chút."
*Chát...!Một âm thanh vang vẳng khắp căn phòng khiến Doãn Đoả vội đưa mắt nhìn lên, vừa rồi Nhiệm Phu Bá thẳng tay tát rất mạnh lên Nhiệm Quách sao? Nhưng tại sao ông ta lại làm vậy?
"Tại sao lại bày nhiều thứ dư thừa như vậy ra đường hả?"
Câu nói ẩn ý khiến Nhiệm Quách phải ngưng lại vài giây sau mới hiểu, còn đối với Doãn Đoả ngốc nghếch, thì chẳng biết những gì đang diễn ra cả, cô một chút cũng chẳng biết gì hết.
"Vâng, là lỗi con! Con sẽ tự dọn hết, ba để cô ấy về đi."
"Dọn như thế nào? Bây giờ đem nó tới bệnh viện phá luôn hay là để ngày mốt?"
Doãn Đoả khựng lại cả tâm, cô ngơ người tròn mắt lên nhìn Nhiệm Phu Bá, một ông già lòng dạ súc sinh.
Sau đó lại nhìn lên Nhiệm Quách.
"Phá...!gì?"
Gương mặt anh ngơ ngác.
Đến giờ Nhiệm Phu Bá nhận ra, hoá ra Nhiệm Quách chẳng hề hay biết tới sự tồn tại của hai cái thai trong bụng Doãn Đoả, viền môi ông ta bỗng động nhẹ, nhếch lên.
"Con nuôi nó trong nhà, nhưng nó lại phản bội con rồi đi tằng tịu với người đàn ông khác dẫn tới mang thai, nhưng nó lại nhận là con cháu nhà họ Nhiệm, đối phó với loại người hám lợi cố chấp này thì nên làm gì hả?!"
Vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó là một người đàn ông lạ bước vào và đưa cho ông ta vài bức hình, sau đó ông ta vứt ra trước mặt Nhiệm Quách.
Tuy nhiên anh nhìn cũng không nhìn, ánh mắt chỉ chuyển tới phía Doãn Đoả