Nụ cười của người mẹ nằm dưới vũng máu đã ám vào trong tâm lý của Nhiệm Quách, vừa nghĩ tới anh đã như phát khiếp, muốn chạy ra khỏi căn nhà oái oăm này.
Nhưng phải làm sao đây? Hai đôi chân của anh rất nặng nề, theo thói quen đi sau Nhiệm Phu Bá vào một căn phòng.
*Bịch...!trong mắt Nhiệm Quách nơi đây chính là phần lãnh địa kinh khủng nhất của căn nhà.
Cả tâm trí anh ngập tràn màu không khí đỏ, lẩn quẩn khắp phòng, đám không khí quỷ dị chết chóc này hoá ra chưa từng biết mất sau ngần ấy năm sao?
"Còn không đi theo?"
Lần nào cũng vậy! Nhiệm Quách không thể nào đủ dũng khí để chạy khỏi đây, anh cắn chặt răng, bước chân xuống bậc cầu thang ở giữa căn phòng.
Và nơi đây này chính là khu cho kẻ điên như ông ta phạm tội bi3n thái của mình.
"Trong năm năm con làm việc rất tốt, đặc biệt ngoan ngoãn.
Ta vốn tưởng roi sắt này sẽ không dùng trên cơ thể con lần nào nữa, nhưng con bây giờ dám chống đối ta rồi."
*Vụt...
"Nhiệm Quách, con dám có những suy nghĩ không đúng như thế nào mà lại dám chống lại lời nói của ta hả!"
"Con nghĩ con làm việc quá hoàn hảo, nên cho rằng ta có thể dung túng cho một hành động phản biện của con sao?"
"Chống đối, chống đối.
Ai cho con dám chống đối ta hả?"
Từng đợt roi vung xuống vun vút và những câu nói khiển trách của Nhiệm Phu Bá liên tục vang bên tai Nhiệm Quách, anh đơn độc cắn chặt môi để nhẫn nhịn cơn đang từng hồi ở lưng.
Nhiệm Quách biết, lão già này rất ghét người bên cạnh chống đối mình, một khi phát hiện ra có kẻ làm trái ý, giấu diếm điều gì thì lão sẽ liên tục lặp đi lặp lại từ chống đối, tính cách cũng sẽ thay đổi trở nên hung bạo hơn, như mất đi lý trí biến thành một kẻ điên, thành một dã thú chỉ cuồng hạ sát.
Anh tuyệt đối sẽ không để ông ta ám cái tính khí quỷ dị đó lên đầu, phải nhịn, phải nghĩ điều gì đó để an ủi tâm lý.
Mẹ anh đã từng dặn dò anh như vậy khi còn bị nhốt ở căn phòng này.
"Tiểu Quách, khi bị ba đánh thì con cảm thấy thế nào?"
"Sợ ạ!"
"Vậy sau này con muốn trở thành một người như ba, hay là ghét trở thành người như ba?"
"Con ghét sau này lớn lên giống ông ấy! Ông ấy toàn đánh mẹ và con, không cho mẹ ra ngoài, con chỉ ăn thêm một đũa cơm ông ấy cũng bắt con lại đánh.
Con ghét ông ta, hận ông ta chết đi được, vĩnh viễn không muốn biến thành một tên điên như ông ta đâu."
"Đúng vậy! Con tuyệt đối không được giống ông ta."
Nhiệm Quách nhỏ con, còi còi được mẹ ôm vào lòng.
Anh cảm nhận được tình thương của mẹ rất bao la và đang dành cho mình, cái ôm này tuy trong hoàn cảnh lem luốc, xung quanh chỉ có bóng tối, thế nhưng Nhiệm Quách lại cảm thấy nó hệt như tia ánh sáng mặt trời chiếu đường.
Bỗng chốc anh giật mình đẩy lùi mẹ ra sau.
"Mẹ..."
"Sao vậy con trai?"
"Hôm qua con không hiểu sao lại giết con chó ông ta nuôi, lúc đó con không biết tại sao con lại làm vậy, con rất sợ! Nhưng khi ông ta nhìn thấy lại chỉ cười, không hề phạt con.
Hôm nay con đem con chó đi chôn ông ta lại tức giận bắt con về, đưa dao cho con bảo con cắt tay một chú, con không làm ông ta bắt con vào đây.
Mẹ...!có phải con sẽ bị điên không?
Con không muốn biến thành ông ta, nhưng con cảm thấy sau này có khi con sẽ thành ông ta mất."
Nhiệm Quách nhỏ tủi sợ, đôi mắt không hề trong trẻo như những đứa trẻ khác ở lứa 7 tuổi, mà nó là một ánh mắt chứa quá nhiều tia phức tạp cùng rối loạn.
Sống cùng một người ba chẳng khác nào cầm thú có lẽ đã lây cho anh phần nào tâm lý rồi! Cũng may anh đã thành thật khai báo cho mẹ.
Dù vậy nhưng Mia Layla chẳng phải là bác sĩ tâm lý gì cả, bà chỉ là đứa con ngoài dã thú của một người đàn ông gia đình giàu có tại vương quốc Anh và bị ép liên hôn, trong gia đình này bà không có một chút tự do