Nguồn gốc của gió
25/07/2009
Sớm hôm nay là một buổi sáng đặc biệt với Ngọc Tuyết, cậu con trai bé nhỏ của cô đã đến ngày làm lễ đặt tên theo đúng phong tục. Ngọc Tuyết không thể nhớ nổi phong tục của Hổ tộc. Cô chỉ nhớ được một chút mang máng nên cô chọn đại một ngày, sau khi bé đầy tháng được độ chục hôm.
Trời của buổi sớm nay đẹp, một ngày hè mát mẻ, mây mỏng bao phủ lấy bầu trời vừa đủ kín một màu trắng. Trời còn khá sớm, ánh mặt trời còn ở đằng sau núi Sơn Dược. Các chiến binh đều có mặt đủ để chứng kiến buổi lễ này. Trên bục cao hôm nay không phải là anh Bon như mọi khi mà là mẹ của đứa bé. Ngọc Tuyết bế thằng nhóc trên tay và bắt đầu đọc những dòng chữ cô viết trên giấy. Hôm qua, cô và anh Bon đã cố nhớ lại buổi lễ đặt tên duy nhất mà họ được chứng kiến rất lâu rồi. Nội dung không được trôi chảy cho lắm, đôi chỗ bị vấp vì chẳng ai nhớ được toàn bộ. Buổi lễ đó họ cũng chẳng chăm chú nghe, nên những gì còn đọng lại là những điều ấn tượng nhất.
Ngọc Tuyết vừa đọc xong, gió bỗng nổi lên nhè nhẹ. Và gió cứ ngày một lớn dần, cơn gió quấn lấy Ngọc Tuyết và dần dần đưa mẹ con cô lên cao. Theo phản xạ, mọi người ngước lên cao nhìn theo cô. Và ai nấy đều giật mình hoảng sợ vì ngự trên bầu trời là một con Hổ trắng rất lớn( ngoại trừ anh Bon, vì cảnh tượng này anh đã từng nhìn thấy trước đó và được giải thích đó là linh hồn của các đời trước xuất hiện để chứng kiến các con cháu đời sau ). Ngọc Tuyết cùng cậu con trai biến mất sau lớp mây mỏng, con hổ cũng lập tức biến mất. Khá lâu sau đó, Ngọc Tuyết thoát ra khỏi đám mây và bay xuống. Anh Bon sốt sắng bước lên hỏi cô:
- Sao rồi?
- Sao là sao? - Ngọc Tuyết hỏi - Cậu hỏi tôi chuyện gì?
- Chuyện ban nãy đó! Có những gì kể cho mọi cùng nghe đi!
- Chuyện này thì đương nhiên rồi! - Ngọc Tuyết trả lời - Cho mượn chỗ của cậu nhé!
- Ừ! Nếu cậu thích đứng đó! - Anh nói
Ngọc Tuyết bước lên và bắt đầu kể:
- Các bạn ạ! Tôi đang vui lắm! Chuyện kể chi tiết sẽ rất dài và khó hiểu. Tôi sẽ bắt đầu từ tộc tôi nhé!
"" Hổ tộc chúng tôi không phải ai sinh ra cũng giống ai, cũng có người bình thường và cũng có người có khả năng điều khiển nguyên tố. Hổ tộc có thể khẳng định là rất đặt biệt khi chúng tôi chỉ điều khiển được Phong hệ, và hầu như chỉ phụ nữ mới có khả năng đó. Cánh đàn ông vẫn tham gia bảo vệ gia tộc, nhưng họ chỉ là những người đàn ông to khoẻ bình thường, chỉ có một số ít được trao cho khả năng điều khiển gió. Và những người đàn ông xuất chúng ấy đều có một điểm chung. Họ lớn rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều. Mức độ trưởng thành giống như một con hổ bình thường vậy. Và...con trai tôi là một những người đàn ông đặc biệt ấy. Và điều quan trọng nhất, từ nay bé sẽ có một tên gọi, tên của bé là Lâm Minh Vân""
Ngọc Tuyết nói rành rọt từng lời, nhưng anh Bon nhận ra giọng của cô bạn đang nghẹn lại vì vui sướng.
*Bùng* âm thanh của một ngọn lửa bốc lên rất mạnh
Mọi con mắt cùng đổ dồn sang bên trái, nhìn về phía ngọn lửa mới bốc lên
Bên cạnh gốc cây Hoè, cha của đứa nhóc: Lâm Gia Linh vừa xuất hiện bằng kỹ năng dịch chuyển tức thời. Anh ta mạnh dạn bước tới bên Ngọc Tuyết và cậu con trai bé nhỏ của mình. Anh Bon nhận thấy ánh mắt yêu thương của Gia Linh không chỉ dành cho cậu nhóc, nó còn dành cho cả Ngọc Tuyết. Điều ấy khiến anh thấy mình yên tâm hơn. Mà anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại vui vì gia đình nhỏ của họ nữa.
- Cậu tới đây nhanh đấy! - Anh nói
- Anh gửi thư hơi muộn đấy! - Gia Linh đáp lời
Chuyện là anh có ý định gửi thư gọi Gia Linh đến buổi lễ đặt tên cho cậu bé, nhưng đến sáng nay anh mới buộc thư vào chân của Đại Ưng và gửi đi. Không ngờ anh ta vẫn tới, dù là hơi muộn chút xíu.
- Tôi muốn đưa bé về làng để nuôi! - Gia Linh nói
- Em không có ý kiến! Em sẽ nhớ con nhiều! Và sẽ thường xuyên tới thăm nó đấy! - Ngọc Tuyết trả lời
Nghe thấy vậy, anh Bon định lên tiếng phản đối, những anh chợt nhận ra mình chẳng có quyền gì trong chuyện này cả. Thứ nữa, nuôi một đứa trẻ nơi chiến trường cũng không ổn. Anh quay sang nói:
- Chăm sóc cho bé tốt nhé!
- Anh yên tâm! Minh Vân sẽ lớn lên khoẻ mạnh! - Gia Linh trả lời
- Mọi sự nhờ anh cả! - Anh Bon nói với theo khi Gia Linh bắt đầu bước lại chỗ cây Hoè
- Chào mọi người! Ở lại mạnh giỏi nhé! - Gia Linh nói trước khi bùng cháy và biến mất cùng đứa con trai
Anh Bon đang định để mọi người giải tán thì bỗng có tiếng gió thổi tới. Anh khựng người lại vì tiếng gió nghe chừng quen thuộc lắm, và cả Ngọc Tuyết có lẽ cũng như vậy. Vài giây sau, một cô gái nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Nhìn cô ta có nét gì đó rất giống Ngọc Tuyết, đúng hơn là giống người mẹ quá cố của cô. Người này mặc một bộ đồ màu tím, tuy có dày và kín đáo hơn bộ mà Ngọc Tuyết mặc nhưng nhìn chung là khá giống nhau. Nét mặt cô ta cũng có phần khá giống với Ngọc Tuyết, cũng đôi mắt to tròn và đôi môi đỏ mọng. Cũng khuôn mặt thanh thoát giống nhau.
- Chào anh! Anh là Quý Bình? - Cô ta hỏi
- Vâng! Tôi đây! - Anh lịch thiệp trả lời
- Tôi là Mộ Dung Yến! Một trong 7 chiến binh hầu cận cho Ngài Hảo Chiến!
- Họ Mộ Dung? Cô cũng thuộc Hổ tộc? - Ngọc Tuyết cắt lời
- Hảo Xuân! Chào chị! Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều! - Mộ Dung Yến quay sang và nói - Xin thứ lỗi vì sự xuất hiện đường đột này! Chủ Nhân ra lệnh cho tôi tới đây để trao cho anh một bức thư!
Trao thư cho anh, cô nói tiếp:
- Tạm biệt mọi người nhé! Ta sẽ gặp nhau sau!
Dứt lời, cô nhún chân nhẹ nhàng đẩy khí đưa mình lên không và bay đi cùng một cơn gió.
- Cô ta bay nhẹ nhỉ? - Anh Bon quay sang nói với Ngọc Tuyết - Chả giống tôi với cậu!
- Kệ cô ta! Kiêu căng! Thấy ghét! - Ngọc Tuyết bực dọc nói
- Anh! Xem chị ấy đưa gì cho anh đi! - Nhất Vũ xen vào
Anh cúi xuống và xé phong bao để lấy ra một bức thư. Anh bước lên bục lớn và đọc lớn cho tất cả mọi người nghe.
"" Chào Quý Bình!
Công việc quản lý của cậu cũng được coi là khá tốt đấy! Nhưng số lượng chiến binh của làng vẫn tiếp tục giảm xuống. Điều ấy khiến ta lo ngại nhiều lắm! Ta cũng đang có sự chuẩn bị cho lần bổ sung tiếp theo rồi. Nhưng sự bổ sung có lẽ sẽ không lấp đầy được sự cân bằng của 4 dãy nhà. Nên mới ban sáng, ta đã nhờ Mộ Dung Yến gửi thư tới một vài ngôi làng quanh khu vực của cậu. Rằng cậu có thể đến để tìm một chiến binh nào đó thay thế cho người đã mất. Các làng ấy đều nằm sâu hơn trong lãnh thổ. Nên nguy cơ bị tấn công luôn thấp hơn. Và số lượng chiến binh cũng khá nhiều. Cậu cứ chọn lựa lấy một người ưng ý nhất trong số những chiến binh ấy nhé! Sự bổ sung của ta sẽ sớm đến thôi!
Gặp lại cậu sau!""
- Vậy đấy! Chúng ta lại phải đi xa rồi! Và lần này là nhiều ngày nữa.
- Anh sẽ lên đường ngay sao? - Y Thần hỏi
- Tôi quyết định ngày mai sẽ lên đường! - Anh trả lời - Bây giờ mọi người cho ý kiến về kế hoạch nào!
- Các làng gần đây? Sao ông ấy không nói là làng nào nhỉ? - Hiểu Minh hỏi
- Cậu nghĩ xem gần đây có những làng nào? Mà làng nào nằm sâu trong lãnh thổ? - Anh Bon hỏi
- Ờ....có 7 Làng thôi! - Hiểu Minh trả lời
- Vậy anh kể tên xem nào Hiểu Minh!
- Làng Kim Khí, Nam Tộc, Nữ Tộc, Nam Thảo Nguyên, Hồng Phấn, Hoả Ly, và Bắc Thảo Nguyên.
- Em chưa nghe làng Bắc Thảo Nguyên bao giờ? - Nhất Vũ lại xen vào
- Làng đó ở xa lắm, và sâu hẳn trong lãnh thổ rồi! Nên có bao giờ bị tấn công đâu mà! - Hiểu Minh nói - Cho nên nhóc không biết cũng không lạ!
- Quyết định là ta sẽ tới 4 làng nhé! Bắt đầu từ Nam Thảo Nguyên, tới Hồng Phấn rồi Hoả Ly, cuối cùng là Bắc Thảo Nguyên! Vì 3 làng kia số lượng chiến binh không hề nhiều.
- Rõ!
- Tôi sẽ đi, cùng với Ngọc Tuyết, Tú Phương, Nhất Vũ, Tâm Thuỷ và Liễu Nhi! Các bạn còn lại chia nhóm tuần tra và tăng số lượng tuần tra nhé!
- Rõ! - Tất cả lại đồng thanh trả lời
- Ừ! Còn bây giờ thì nhóm tuần tra số 3 vào việc đi! - Anh ra lệnh
***
Hiếm khi anh Bon ngủ trưa lắm, vậy mà giấc ngủ trưa của anh hôm nay không được trọn vẹn. Tiếng tru của một con sói kéo anh tỉnh dậy, và nó còn khiến tất cả mọi người trong làng chú ý tới. Anh ngồi bật dậy vì nhận ra đó là tiếng của Tiểu Hồng. Anh vừa bước ra ngoài vừa tự hỏi "" Không biết hắn kêu gào gì vào lúc này nữa! ""
Hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là Hiểu Minh một thân một mình cầm đao chạy vọt ra khỏi cổng.
- Hiểu Minh! - Anh gọi to - 4 Không!
- Đừng có cản tôi! - Anh ta trả lời qua vai và cắm đầu chạy thẳng
Anh định đuổi theo, nhưng lại nghĩ với bản tính của Hiểu Minh thì tốt nhất không nên cản lại. Anh ra ngay sân chính và kéo dây chuông gọi mọi người tới.
- Chắc ở đây ai cũng hiểu tính cách của Hiểu Minh! Vừa rồi anh ta đã vi phạm nguyên tắc 4 không! Một mình ra khỏi làng khi tiếng sói tru vang lên. Tôi nghĩ chúng ta nên phòng bị thật chặt tại làng. Và một nhóm khác theo tôi tìm Hiểu Minh. Để giúp anh ta hoặc để cứu anh ta!
- Em xin đi cùng anh! - Hoàng Yến lên tiếng
- Không được thiếu tôi đâu! - Tâm Thuỷ nói
- Tôi nữa! - Cẩm Vương bước lên
- Tôi đi cùng anh! - Vô Song nói
- Nhất Vũ nữa! Theo anh nào! - Anh nói và bước xuống bục lớn - Những người khác phòng bị chặt nghe không!
- Rõ! - Tất cả đồng thanh trả lời
Anh vừa ra khỏi làng vừa cố gắng hít ngửi tìm dấu mùi của Hiểu Minh. Người anh lạnh hẳn đi, gai ốc nổi hết lên vì một mớ những mùi bay tạt qua mũi anh. Không chỉ có Tiểu Hồng, trong khu rừng trước mặt còn có sự xuất hiện của rất rất nhiều kẻ khác. Anh quay lại, nghiêm mặt nói với Hoàng Yến:
- Hoàng Yến! Cô quay lại đi! Báo cho mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần! Và nhớ là phải tuân thủ nguyên tắc nhé!
- Em...
- Tôi biết cô muốn giúp Hiểu Minh! Nhưng tôi sẽ làm thay cô chuyện ấy! Tôi sẽ trả thù cho Nhãn Bằng!
- Anh nhớ đấy! - Hoàng Yến nói và quay gót trở vào trong làng
- Đi nào mọi người! - Anh nói
Dấu mùi của Hiểu Minh kéo mọi người vào sâu trong rừng, xuyên qua nhiều bụi rậm để đến bìa rừng: nơi hai cánh rừng tiếp giáp với nhau và là nơi đặt cột mốc số 4.
Đến đây thì anh chịu hẳn, mùi máu bốc lên át hết mọi thứ mùi khác. Nhưng anh vẫn nhận ra là không phải máu của Hiểu Minh, đó là máu của mấy tên nhãi nhép cản đường. Xác chúng còn nằm bẹp ngay đây. Anh liếc qua tình hình và dò đoán:"" Đánh úp chăng? Mà bọn này là bọn nào? Không giống bộ binh hung ác! ""
- Trận chiến lớn đấy! Nhưng Hiểu Minh vẫn an toàn! - Anh nói - Cho đến khi trận ở đây kết thúc! Anh ta lại di chuyển rồi!
- Anh tìm tiếp đi! - Nhất Vũ giục
- Chuyện không dễ thế đâu! Mùi máu nồng lắm! Anh chẳng ngửi thấy gì khác!
- Bên kia! - Nhất Vũ hò to - Em nghe có tiếng đao kiếm chém nhau
Anh Bon quay sang hướng thằng nhóc chỉ và lắng nghe. ""Ừ đúng nhỉ? Thằng nhóc này có đôi tai khá đấy!""
- Đi nào! - Anh nói và chạy lên trước
Từ lúc Hiểu Minh ra khỏi làng anh đã rất lo lắng. Anh cảm thấy rất khó nói khi Hiểu Minh bắt gặp được Tiểu Hồng. Vì lúc ấy anh không biết giúp ai nữa, và anh biết Tiểu Hồng cũng chẳng muốn như vậy. Biết vậy, nên anh chạy hết tốc lực vào trong rừng Tre để một mình xử lý tùy cơ. Tiếng binh khí chạm vào nhau ngày một lớn hơn, đôi chân anh tiếp tục guồng chạy nhanh hết khả năng. Anh bật lên thân tre lấy đà thật mạnh và bắn mình thẳng về phía trước. Từ trên cao, anh thấy thoang thoáng trong khoảng rừng phía trước có 4 5 bóng người đang di chuyển khá nhanh. Và hình như Hiểu Minh có trong số đó, anh ta đang bị dồn ép rất mạnh. May mắn hơn, là Tiểu Hồng không có mặt tại đó. Anh thu mình lại và lao thẳng xuống dưới. Đặt chân lên đầu một gã cầm cây trường thương đang lăm lăm xông vào Hiểu Minh, anh cười mỉm chào Hiểu Minh và nháy mắt ra hiệu. Lộn ngược một vòng và tung một cú đá vào lưng hắn sau đó anh tiếp đất thật nhẹ nhàng. Cú đá đẩy gã lao mạnh vào Hiểu Minh, và chỉ trong một giây anh ta giải quyết xong. Thanh đao của Hiểu Minh đỏ rực và bốc khói đã xả gã ra làm đôi. Kẻ địch còn lại 3 người, một kẻ ngay trước mặt Hiểu Minh, hai đứa ở sau lưng anh Bon. Tình thế bây giờ không còn gì đáng lo nữa. Hiểu Minh thừa thắng nhảy lên dùng chiêu ""Nhật Minh Trảm"" vào kẻ đứng ngay trước mặt anh. Hắn thoái lui hai bước toan tránh đòn. Nhưng đột nhiên từ dưới mặt đất trồi lên hai khối đá. Một khối đẩy cao chân trụ của hắn lên khiến hắn mất đà hoàn toàn. Khối kia lớn hơn di chuyển cả hắn trở lại chỗ cũ đúng lúc Hiểu Minh hạ đao.
- Cám ơn anh nhiều! - Hiểu Minh nói
- Ơn huệ gì? Lo mà chịu phạt vì cái thói vô kỷ luật của anh đi! - Anh Bon đáp
- Vậy nhường tôi hai đứa kia!
- Dĩ nhiên! Anh cứ việc! Tôi chỉ đứng ngoài hỗ trợ thôi mà! - Anh nhún vai nói
Hiểu Minh gầm lên lấy thế gồng mình phát nhiệt và vung đao xông tới, chỉ chốc lát hai tên kia đã bị xả làm đôi. Công nhận Hiểu Minh là một chiến binh dũng mãnh và thiện chiến. Chỉ có điều anh ta chẳng biết suy nghĩ gì cả. Cũng vì điều này mà nếu không có anh Bon tới trợ giúp thì có lẽ mọi chuyện đã không dễ dàng với Hiểu Minh như vậy. Xong việc, anh Bon ra hiệu cho Hiểu Minh theo mình quay trở lại, nhưng anh không chịu:
- Tên sói đói ấy chạy thoát rồi! Tôi phải đuổi bằng được!
- Vừa rồi anh đã suýt chết đấy! Nghe lời tôi! Hắn chết không dễ vậy đâu! Rồi cơ hội sẽ đến! Bây giờ cơ hội vuột mất rồi!
- Tôi không sợ hắn! - Hiểu Minh nói
- Có hiểu không vậy! Nó chạy biến đi rồi thì anh đứng đây mà chờ nó tới à? Hay vào rừng tìm? Và chết mất xác trong ổ phục kích nào đó? - Anh quát lớn - Về làng! Anh sẽ bị phạt đấy!
- Tôi không sợ bị phạt! - Hiểu Minh cằn nhàn và bắt đầu bước theo anh Bon
Họ mới đi được một đoạn thì bắt gặp Tâm Thủy, Vô Song và Nhất Vũ.
- Ổn cả chứ anh? - Nhất Vũ hỏi
- Ừ! May mà anh tới kịp! - Anh trả lời - Xong việc cả rồi! Ta về làng đi! Chưa biết ở làng có chuyện gì đâu!
- Có chuyện gì sao anh? - Hiểu Minh hỏi
- Tôi nghĩ làng có thể bị tấn công! Ban nãy khi mới ra khỏi làng tôi nhận thấy có rất nhiều mùi lạ, và đi theo mùi của cậu thì lại ngược với phần lớn những dấu mùi ấy! Nhưng vì sự an nguy của cậu nên tôi quyết định đi tìm cậu trước.
- Tôi ổn mà!
- Thật chứ? - Anh hỏi
- Sẽ vất vả hơn nếu anh không tới! - Hiểu Minh chốt
Anh Bon không đi bộ nữa, anh lo lắng mọi việc ở nhà. Guồng chân anh bắt đầu nhanh hơn, anh chạy. Mặc kệ mọi người phía sau, anh muốn về làng thật nhanh vì trong tâm trí anh chợt có một sự cảm không lành.
Mọi khi trực giác của anh chuẩn lắm, nhưng dự cảm không lành của anh lần này thật sự không chính xác. Cảm giác đè nén đột nhiên biến mất khi anh ra khỏi rừng Bạch Dương. Mọi sự vẫn bình thường, không có một chút gì thay đổi cả. Nhưng dường như đó chỉ là vẻ ngoài, anh nhận ra khi nhìn thấy vẻ mặt mọi người. Trong làng, ai cũng mang một vẻ mặt lo sợ và hoang mang.
- Mọi người! Có chuyện gì vậy? - Anh hỏi
- Anh! - Lệ Tri vội vã bước lên - Chuyện ngoài đó sao rồi!
- Chúng tôi ổn cả! Hiểu Minh đã an toàn rồi! - Anh trả lời - Nhưng sao mọi người có vẻ lơ lắng sợ hãi quá vậy?
- Vừa rồi anh không nghe thấy gì sao? - Cẩm Vương hỏi anh
- Có chuyện gì hả? Tôi đuổi theo Hiểu Minh tới tận rừng tre. Tôi không thấy âm thanh gì đặc biệt từ phía này hết!
- Chúng tôi thấy một chiến binh Hoả hệ. Kẻ đó bay trên trời ấy! - Cẩm Vương kể lại - Lượn qua lượn lại mấy vòng rồi đi mất! Sau đó thì tà khí xuất hiện rất nặng. Nhưng cho đến bây giờ thì tan cả rồi!
Nghe Cẩm Vương kể lại, toàn thân anh lạnh toát, gai ốc nổi hết lên. ""Lại thêm một kẻ điên cuồng nữa! Chưa rõ là thù hay bạn nhưng hắn có gì đó giống với Tú Ninh""
- Cũng may hắn chưa tấn công! Chắc đang tìm ai đó hoặc chỉ đi do thám! - Cẩm Vương nói tiếp
- Do thám đâu có như vậy! Vừa lộ liễu, vừa phô trương. Không cần thiết phải để một kẻ mạnh như thế đi làm việc do thám. - Anh Bon nói - Dù chưa biết là gì nhưng tôi cũng thấy mừng vì hắn không đánh!
- Anh! - Giọng của Nhất Vũ từ phía cổng làng liên mồm nói - Không có chuyện gì xảy ra sao? Em tưởng có đánh nhau to chứ? Cảm giác của anh sai hả? Hay anh không muốn đi cùng mọi người?
- Ờ! Cảm giác của anh không sai. Nhưng mối nguy hại đã bỏ đi rồi! Chả hiểu chúng làm trò gì nữa! Có lẽ chính gã người Lửa kia khiến chúng bỏ đi!
- Vậy thì mối lo trước mắt sẽ không đáng ngại nữa! Nhưng sẽ lo ngại chính gã kia! Chắc chắn nhân vật đó sẽ tầm cỡ lắm! - Nhất Vũ phán
- Thằng nhóc này hôm nay cũng nói được câu ghê gớm nhỉ? Chuẩn đấy! Và nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người có thể tập trung lại công việc của mình đi! - Anh nói - Và sớm mai chúng tôi sẽ lên đường nên các nhóm tuần tra sẽ dày lên một chút nhé!
- Rõ! Tất cả đồng thanh trả lời
Anh gật đầu và quay đi, vừa đi anh vừa lầm bầm:
- Nhìn mình giống chỉ huy lắm à?
Sáng 26/7
Qua một đêm thức trắng, anh Bon cảm thấy một chút mệt mỏi về cả thể chất và tinh thần. Nhưng ngày hôm nay với anh là một ngày quan trọng. Anh và cả nhóm sẽ theo kế hoạch lên đường tìm kiếm một chiến binh mới cho làng. Nhìn thái độ và vẻ mặt của tất cả mọi người khiến chút mệt mỏi trong anh chợt tan biến. Không ngờ ai cũng mong chờ một chiến binh mới như vậy. Có lẽ, vì thời gian gần đây số lượng chiến binh của làng giảm xuống nhiều, và những mối nguy hại thì ngày một nhiều hơn.
- Nhớ lời tôi dặn nhé! - Anh nói nhỏ với Y Thần trước khi cùng cả nhóm bắt đầu cuộc hành trình
Ra khỏi làng, anh Bon thúc ngựa chạy lên dẫn đầu. Phía sau anh là Nhất Vũ và Ngọc Tuyết đang đi song song nhau. Sau cùng là Tú Phương , Liễu Nhi và Tâm Thuỷ.
- Mau mắn trở về nhé! Em chờ anh! - Một giọng nữ lanh lảnh vang lên
- Liễu Tâm đấy! - Tâm Thuỷ giải thích
- Kìa của cậu đấy! - Ngọc Tuyết nói
- Ôi...kệ đi! Ngại chết mất! - Thằng nhóc nói và thúc ngựa chạy lên trước
Chiều hôm ấy, cả nhóm đã có mặt tại làng chăn cừu Nam Thảo Nguyên. Dự định của anh Bon là vào việc luôn và ra đi trong đêm. Nhưng khi họ đến làng thì trời cũng vừa tối hẳn.
- Muộn quá rồi! - Anh chẹp miệng nói và nhảy xuống ngựa
Những cái ôm thân thiện dành cho trưởng làng và già làng diễn ra và ngay sau đó anh vào vấn đề chính luôn.
- Làng ta có nhận được thư của Hảo Chiến không?
- Hoả Vương ( tên gọi Hảo Chiến chỉ có một số ít người gọi, Hoả Vương là hiệu của ông ấy ) có gửi thư cho chúng tôi sáng hôm qua! Không ngờ các bạn đi nhanh như vậy!
- Tình hình gấp rút! Từ đầu năm tới nay làng tôi đã mất tới 4 người! - Anh hỏi - Mọi người chuẩn bị chưa nhỉ?
- Chuẩn bị? - Già làng ngạc nhiên hỏi - Chuẩn bị gì?
- Chẳng phải trong thư đã nói rõ rồi sao?
- Thực chất chúng tôi cũng có đọc thư rồi! - Già làng cười xoà nói - Nhưng cái làng này nằm sâu trong lãnh địa nên có lẽ chẳng bao gờ bị tấn công. Số lượng trai tráng của làng thì không ít, nhưng để gọi là chiến binh cũng chỉ có chục mạng. Trong đó chỉ có 2 đứa xuất chúng! Vậy cho nên chúng tôi đâu cần chuẩn bị gì nhiều! Thông báo cho hai đứa nó là đủ rồi!
- Vậy ta tiến hành luôn đi! - Anh giục giã
- Làm luôn sao? Như vậy đâu có được!
- Không sao! Chúng tôi cũng mệt! Thì các bạn cũng mệt! Chiến đấu lúc này mới tở rõ thực lực!
- Vậy được! Mời anh và mọi người ra sân chính! Tôi sẽ cho người tìm hai đứa nó
Theo chân trưởng làng ra sân chính, cả nhóm ai cũng bất ngờ vì số lượng người tập trung tại đây quá lớn. Có lẽ họ đang chờ anh và những người đồng hành. Bon ra hiệu cho Nhất Vũ lại gần và dặn dò:
- Này nhóc! Em muốn tập luyện không?
- Em có! - Nó trả lời luôn nhưng ngập ngừng ngay sau đó - Nhưng liệu em có đủ sức? Em thua thì sao?
- Không vấn đề! Thua cũng được! - Anh nói với vẻ mặt tươi tỉnh
- Em sẽ cố gắng! - Thằng nhóc gật đầu và bước vào khoảng sân chính
- Gì đây? - Một gã to con bước ra và nói - Một cậu nhóc bé xíu! Chiến binh vùng giao tranh chỉ có vậy thôi hả?
- Chào anh! Tôi là Nhất Vũ! - Thằng nhóc cúi chào
- Tôi là Trần Tử Bình! - Hân hạnh được biết cậu! - Anh ta cúi chào lại
- Dùng hết khả năng của mình nhé Tử Bình! Tôi sẽ không nương tay đâu!
- Yêu cầu được chấp nhận! Bắt đầu đi!
Nhất Vũ rút thanh kiếm Trường Sinh ra và nháy mắt ra hiệu với đối thủ. Anh ta còn chưa hiểu hành động kỳ quặc đó là gì thì Nhất Vũ đã bắn đi bằng ""Tốc Ảnh"". Cậu nhóc ấn đốc kiếm thẳng vào bụng anh bạn to xác kia rồi lùi lại hai bước. Tất cả mọi chuyện diễn ra chỉ có vậy, Tử Bình gục gã vì đòn đánh bất ngờ. Ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc vì trận chiến diễn ra quá nhanh. Chỉ riêng anh Bon chợt rùng mình vì ánh mắt của
thằng nhóc chợt quắc lên một chút sắc lạnh. Anh thấy toàn bộ nét vô tư và trẻ con của nó bỗng nhiên biến mất hoàn toàn. Anh chợt nghĩ "" Có khi nào đó là khuôn mặt của chính không? "" và "" Nếu thật sự như vậy thì khủng khiếp quá! ""
- Mọi người sao vậy? - Nhất Vũ trở lại vẻ mặt ngây ngô hỏi - Tử Bình! Anh không sao chứ?
- Cậu ra đòn nhanh như chớp! Không những vậy mà còn chuẩn xác và mạnh mẽ vô cùng! Không ngờ tuổi trẻ vùng giao tranh đã mạnh như vậy rồi!
- Là do anh quá khinh địch đấy! - Nhất Vũ trả lời và đưa tay tỏ ý muốn giúp anh ta đứng dậy
Tử Bình nắm lấy tay Nhất Vũ rồi gượng đứng dậy:
- Tôi 18! Còn cậu?
- Tôi 17!
- Tuổi trẻ tài cao! Tôi chưa kịp thể hiện gì nhưng thua tâm phục khẩu phục rồi! - Tử Bình nói và lặng lẽ bước vào trong đám đông.
Ngay sau đó là một cô bé nhỏ nhắn bước ra. Thoạt nhìn anh Bon cảm thấy chút yêu khí toát ra từ cô bé ấy. Nhưng cái mũi của anh đã phản đối ngay sau đó. Đó không phải yêu khí của cô bé, mà bộ quần áo cô bé mặc mới toát ra yêu khí. Và trên cổ cô bé còn đeo lủng lẳng một chiếc răng nanh khá dài. Rất hợp với bộ quần áo da báo trên người cô. Anh đoán cô bé này đã gϊếŧ chết con yêu báo nào đó rồi lấy da và răng nó làm chiến công.
"" Thứ dữ đấy! "" anh chợt nghĩ
- Chào bạn! - Nhất Vũ cúi chào
- Bắt đầu đi! - Cô bé nói
- Nhanh thế? Bạn tên gì?
- Hoàng Ngân - Cô bé trả lời ngắn ngủn
Nhất Vũ cau mày khó chịu vì thái độ ấy, cậu nhóc cắm bao kiếm xuống đất rồi nhẹ nhàng tiến lên.
"" Thông minh lắm!"" anh Bon nghĩ "" Tốc Ảnh không còn phát huy được tác dụng nữa!""
Nhất Vũ dừng lại cách Hoàng Ngân độ 2 bước và nói:
- Tôi không muốn làm cậu đau! Nếu còn tiếp tục thái độ đấy thì con gái cũng không nhường!
- Lắm lời quá đấy!
Hoàng Ngân quát lên và vung tay toan đấm Nhất Vũ. Cậu nghiêng người ra sau tránh đòn và lựa thế đánh nhẹ vào bên mạn sườn cô ta. Cuộc chiến diễn ra khá lâu, vì có vẻ Nhất Vũ không muốn thắng. Cậu chủ yếu là tránh và đỡ những đòn tấn công nhanh và mạnh như vũ bão của đối thủ. Hoàng Ngân dù khoẻ mạnh và nhanh nhẹn nhưng về phản xạ vẫn thua Nhất Vũ một bậc. Nên dù cố tung ra mọi chiêu hiểm hóc nhưng vẫn không thể chạm vào được Nhất Vũ. Chính anh Bon cũng không ngờ là thằng nhóc ấy lại khá đến vậy. Nó tránh được tất cả các cú đánh từ nhanh đến liên tục. Và thi thoảng nó mới đánh trả lại một đòn nhẹ vào người khiến Hoàng Ngân có vẻ ngày càng tức tối hơn. Thấm mệt, cô bé dừng lại thở hồng hộc và liếc mắt lườm đối thủ.
"" Xong! Thằng nhóc khá quá! "" anh Bon chợt mừng thầm
Hoàng Ngân gồng mình rồi liên tục sử dụng Thổ công hất tung Nhất Vũ lên trời. Có lẽ cô ta mất hết bình tĩnh rồi, nhưng Nhất Vũ vẫn bình thản nhún nhảy rồi tiếp đất nhẹ nhàng như không. Chợt, cậu nhóc cau mày lại tỏ vẻ giận dữ. Và chỉ trong giây lát, cậu vung tay phát Hoả công thẳng vào Hoàng Ngân khiến cô ta không kịp trở tay. Lãnh trọn một đòn khá nặng, Hoàng Ngân văng ra xa và gục ngã. Nhưng điều khiến anh Bon quan tâm là nét mặt của Nhất Vũ. Đó không phải nét mặt thường ngày của nó, nét mặt giận giữ giống hệt như anh khi sự bình tĩnh hoàn toàn biến mất.
- Nhất Vũ! Cậu hơi mạnh tay đấy! - Tú Phương trách móc - Đã bảo là nhường cho tôi lượt thứ hai rồi mà!
- Tôi...xin lỗi! - Thằng nhóc làm vẻ mặt có lỗi
- Không có vấn đề gì hết! - Anh Bon nói - Cô bé đó không sao đâu!
Đoạn anh quay sang nói với trưởng làng:
- Tuy chưa thể hiện nhiều, nhưng tôi cũng nhận thấy thần khí từ hai người họ. Mong rằng họ sẽ phát triển được sức mạnh hứa hẹn ấy!
- Vậy...
- Chúng tôi sẽ lên đường ngay bây giờ! - Anh trả lời
- Đã muộn rồi! Đi đêm... - Trưởng làng cố mời
- Chúng tôi hiểu và cám ơn sự hiếu khách của các bạn! Sắp đầu tháng rồi! Chúng tôi phải nhanh chóng để trở về làng! - Anh giải thích - Vì vậy cho nên không nán lại được!
- Hẹn bác dịp khác nhé! - Nhất Vũ nói và chạy theo anh
- Chúc các bạn sớm tìm được đồng đội mới nhé! - Trưởng làng nói với vẻ thoáng buồn
Anh Bon gật đầu và thúc ngựa bắt đầu ra khỏi làng.
Sớm hôm sau, cả nhóm đã có mặt ở khu vực bãi sỏi gần làng Hoả Hồ Ly. Chuyến