Hậu quả không lường trước, ngày ra khỏi hang.
23/08/2010
Ngọc Tuyết có kể với anh, trong lúc vắng mặt Phi Yến đã nói lúc nào cửa hang mở ra cô ta sẽ đích thân tới. Tính đến hôm nay thì bọn nhỏ cũng được 18 tuổi. Sức trẻ đang tràn trề, nhiệt huyết đang sôi sục. Anh chỉ lo về thầy Tử Ngọc, không rõ ông ấy dạy dỗ bọn trẻ những gì.
Lúc này anh đang ngồi ở nhà ăn cùng Nhược Phong và Tú Phương. Một lát nữa là nhóm của anh sẽ đổi ca để đi tuần. Kể từ hôm bị thương, hôm nay là ngày đầu tiên Tú Phương bắt đầu đi tuần trở lại.
- Tú Phương này. - Anh hỏi - Em thực sự ổn chứ.
- Anh yên tâm. Em không phải phế nhân. Ngoại thương hay nội thương đều đã khỏi rồi. Em cũng đã tập luyện rất nhiều chứ không hề cam chịu. Tuy chỉ còn lại một con mắt nhưng khả năng bắn cung của em không hề kém đi.
- Chuyện này anh đã chứng kiến rồi. Em cũng không cần nhắc đi nhắc lại đâu. Tú Phương thật sự rất mạnh mẽ mà.
Quả thực trong thời gian qua anh đã chứng kiến sự cố gắng của Tú Phương. Cô bị Khát Máu làm hỏng một mắt bên trái, cánh tay cũng phải nẹp mất khá lâu. Nhưng ngay sau khi phục hồi cô bé đã lập tức tập luyện đêm ngày để lấy lại khả năng bắn cung. Sau khi nỗ lực không ngừng nghỉ, anh thấy cả sự cố gắng và kết quả. Bây giờ dù chỉ còn lại một mắt nhưng điều ấy không cản trở Tú Phương trở thành một trong số thần tiễn mà anh biết.
Nhóm đi tuần đã trở lại, anh cùng cả nhóm rời vị trí. Nhưng cũng ngay lúc ấy, Phi Yến đáp xuống, cô dáo dác nhìn quanh, vẻ mặt hốt hoảng.
- Phi Yến. Hang đã mở rồi sao? - Anh vội vã hỏi
- Hỏng rồi. Anh mau theo em tới đó đi. Có dấu vết của phá hoại.
- Cái gì? Phá hoại sao.
- Cho tôi theo với. - Nhược Phong chen vào - Con gái tôi cũng ở trong ấy.
- Nhược Phong đi cùng Phi Yến đi. Tôi sẽ đi cùng Quý Bình. - Ngọc Tuyết vội vã chạy tới.
Phi Yến gật đầu với Ngọc Tuyết, cả hai chị em cùng nhau bay vút đi.
Quang cảnh nơi đây thật khác so với lúc trước anh rời đi. Cây cối mọc lên nhiều bọc lấy khối đá nằm nghiêng. Anh đưa mắt nhìn quanh, lính triều đình tập trung khá đông. Trong đám đông có Minh Hạo đang bước lại gần.
- Tình hình rất khó. - Minh Hạo lắc đầu - Thứ vật chất này không thể vận công được. Dù là thổ công hay kim công đều không tác dụng.
- Tình hình xấu lắm sao? - Anh hỏi
- Tôi nghĩ là xấu. Một khoảng đất bị đánh lõm xuống làm khối đá kỳ lạ xệ theo. Anh nhìn đi. - Minh Hạo chỉ tay
Theo hướng đó, anh nhìn rõ một khoảng đất rộng bị lõm xuống, kèm theo đó là những hố nhỏ lỗ chỗ. Anh quay sang nhìn Ngọc Tuyết, cô cũng đang nhìn anh trân trối. Minh Hạo bước lại gần hơn, mọi người cũng bước theo. Phía sau những bụi cây nhỏ là cả một khoảng rộng lớn bị tàn phá. Anh rùng mình nhớ lại, chắc chắn việc này là do anh, hôm đó sau khi xong việc anh đã không để ý xung quanh mà bay luôn trở lại làng. Chắc chắn những gì còn lại đây là do anh gây nên.
- Hôm đó không thấy nhiều cây như bây giờ, cũng không thấy có lính gác. - Anh buột miệng nói.
- Cây là do Thanh Trúc dùng sức mạnh. - Phi Yến trả lời - Còn quân lính tới gác ngay sau đó.
Anh giả bộ ngơ ngác hỏi tiếp.
- Vậy những dấu vết này có từ bao giờ?
- Khi chúng tôi trở lại cùng quân lính hiện trường đã nát bấy rồi.
- Ban nãy cô chạy đến chỗ chúng tôi rồi nói có dấu vết phá hoại. Vậy có lẽ cũng mới tới sáng nay. Tôi có chỗ chưa hiểu.
- Sự thể là từ hôm đó tới giờ chúng tôi đã cố gắng duy trì cân bằng cho khối đá này. Nhưng tới hôm nay thì không cầm cự được nữa nên mới tới tìm mọi người.
- Khối đá này không vận Thổ hay Kim lên được. - Minh Hạo nói - Dù mang đất đá chèn bên dưới nó cũng lún xuống. Kể cả có mang sắt thép ra nó cũng đẩy mọi thứ chìm xuống.
- Anh chỉ cần vận thổ cho mặt đất phẳng như cũ là được mà.
- Điều đáng nói là ở đó. Quanh khối đá có một kết giới nhỏ rất đặc biệt. Trong khu vực kết giới mọi hành công đều không thể sử dụng.
- Thực ra kẻ phá hoại là tôi. - Anh thở dài. - Lúc đó cũng vì việc riêng nên không để ý xung quanh. Thành ra khiến mọi người vất vả rồi.
- Anh đã làm những gì? - Minh Hạo túm lấy cổ áo anh
- Cậu bỏ tay ra đi. Giận dữ đến mấy cũng đừng có ý định tấn công tôi. Phán xử tôi cũng không đến lượt cậu đâu.
Minh Hạo nhìn sâu vào mắt anh với thái độ gây hấn. Anh biết cậu ta muốn gì, anh cười nhạt rồi nắm lấy bàn tay sắt lôi ra.
- Thầy Tử Ngọc đó có nói với mấy người là khi nào sẽ trở ra không?
- Thầy không nói rõ. - Phi Yến trả lời - Chỉ bóng gió là lúc trưởng thành. Đến hôm nay thì bọn trẻ đã 18 rồi.
- Vậy cũng sớm thôi.
Anh vừa dứt lời, khối đá xệ hẳn xuống. Ai nấy đều giật mình quay lại. Anh liếc mắt nhìn thấy trong đám đông có cả Tần Quang Tuệ, một ý tưởng lóe lên. Anh bước lại nói chuyện, nhanh chóng đưa ra chủ ý. Quang Tuệ liền đồng ý, hai người lập tức gồng mình vận Thổ công tạo một lối đi sâu xuống lòng đất. Cả hai nhìn nhau rồi lần lượt nhảy xuống, từ trong lòng đất anh nhắm mắt dùng giác quan địa chấn để xác định vị trí của khối đá khổng lồ ở phía trên.
- Tạo một lối đi quanh khối đá rồi rút lõi thụt xuống là ổn rồi. - Anh nói với Quang Tuệ - Nhưng phải thật cẩn thận. Nếu làm nhanh quá có thể sẽ tránh không kịp đâu.
- Hiểu ý anh rồi. Nhưng tôi không xác định được chính xác vị trí của khối đá trên kia.
- Làm theo chỉ dẫn của tôi là được rồi.
Quang Tuệ gật đầu đồng ý, anh lập tức chỉ tay sang phải bắt đầu tiến hành kế hoạch táo bạo.
Xét về năng lực, Thổ công của Quang Tuệ mạnh hơn anh nhiều lần, nhưng xét về toàn diện thì anh tự tin mình có thể chiến thắng tuyệt đối. Chiến thắng của anh dạo nọ là hoàn toàn xứng đáng.
Anh tự nghĩ rồi tự cười một mình, Quang Tuệ làm đúng theo lời anh rồi quay lại.
- Đã đục xong phần đất đó rồi.
- Giờ thì nó sẽ tự lún xuống, hoặc chúng ta phải đẩy nó.
- Nào! Cùng hoàn thành nốt công việc thôi.
- Được. Cậu mở lối lên đi.
Quang Tuệ vận thổ công không hề khó nhọc như anh, mọi hành động đều nhẹ nhàng dứt khoát. Chỉ sau một cái đẩy tay, anh thấy khoảng đất dưới chân bắt đầu đẩy anh lên mặt đất.
Ngay sau đó anh cùng Quang Tuệ di chuyển ra phía khối đá đang xệ xuống. Anh ra hiệu cho Quang Tuệ vận thổ công kéo một khối đâm thẳng vào phần đỉnh. Cứ cách một quãng anh lại vung tay đẩy một cột đá lên nâng đỡ cho phần mũi nhọn chạm đúng điểm.
- Va chạm nhẹ nhàng thôi. - Anh quát.
- Rõ rồi. - Quang Tuệ nói - Sau đó làm gì nữa?
- Nào chúng ta cũng đẩy cho nó nghiêng trở lại. Nhẹ thôi. Bên trong có người đấy.
Một mình Tần Quang Tuệ đẩy cũng đủ, anh đứng quan sát khối đá từ từ nghiêng trở lại.
* Ầm Ầm Ầm*
Tất thảy mọi người đều giật mình, âm thanh phát ra từ khối đá. Cửa hang xuất hiện và đang từ từ mở ra.
Mọi người tập trung lại đứng trước cửa hang, xung quanh anh có đủ 7 chiến binh hoàng gia, Nhược Phong, Ngọc Tuyết và một đội lính khá đông.
Cửa hang mở hẳn, bên trong tối om, đèn đuốc dạo nọ đã hoàn toàn biến mất. Khá lâu sau đó thầy Tử Ngọc mới một mình bước ra. Mọi người chạy tới, thầy lên tiếng trước.
- Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Có chút rắc rối. - Anh trả lời đại thể - Bên trong sao rồi?
- Không ổn. - Thầy Tử Ngọc thở dài.
- Thầy nói rõ hơn đi. - Nhược Phong bước tới rất sát thầy, khuôn mặt anh tỏ rõ vẻ lo lắng
- Do chấn động nên có một ống dưỡng chất bị lệch đi. Một đứa nhỏ không lớn hết cỡ. Còn phần tâm lý và kiến thức cơ bản thì bọn trẻ đều đạt được thành công.
- Ôi...vậy là đứa nào? - Anh hỏi
- Tôi không rõ. Chúng còn chưa chui ra khỏi kén. Từ giờ chúng sẽ dùng sức mạnh bản thân để tự thoát ra. Đám trẻ thật thú vị.
- Chúng tôi có thể vào trong chứ? - Minh Hạo hỏi
- Ta cho phép. - Thầy nói - Và ta cũng đi đây. Ở đây xong việc rồi.
Bảy chiến binh hoàng gia xếp hàng cúi chào thầy Tử Ngọc rồi cũng nhau bước vào trong. Ngọc Tuyết và Nhược Phong cũng mau chóng bước theo họ, chỉ riêng anh đứng lại hỏi chuyện thầy. Ngay trước khi ông thầy trẻ tuổi bay đi, anh bước tới rồi nhỏ giọng nói.
- Chúng ta nói chuyện chút được chứ?
- Cậu có điều gì cần biết?
- Tôi nhìn thầy rất quen. Thầy...
- Đừng ngập ngừng như thế. Mạnh dạn lên cậu bé. - Thầy mỉm cười
Anh chợt rùng mình, nụ cười tươi rói như hoa Trúc Đào khiến toàn bộ cơ thể lạnh cóng, gai ốc nổi khắp mình.
- Thầy có liên quan gì với phía bên kia không?
- Bên kia? Sao lại hỏi câu đó?
- Tôi vốn là người của bên kia. Thầy rất giống một người tôi quen biết.
- Không đâu. Cậu không quen ai giống tôi đâu. - Thầy Tử Ngọc cười - Tôi là bạn của Hỏa Vương. Cũng có biết chút ít về cậu.
- Nhìn thầy rất giống Minh Vương.
- Cậu có quen hắn không? - Thầy hỏi
- Tôi...không. Nhưng...
- Vậy sao có thể khẳng định tôi giống hắn được. - Thầy lại cười
- Vương Túc và Vương Trí tôi đều đã gặp qua. Còn Minh Vương đó tuy chẳng biết tên nhưng cũng đã thấy dáng người và nghe giọng nói. Không thể có chuyện nhầm lẫn.
Thầy Tử Ngọc vẫn giữ thái độ bình tĩnh và nụ cười độc chết người.
- Cậu Quý Bình. Hảo Chiến đã bao giờ kể với cậu về một người có nét đặc biệt giống cậu chưa?
Anh thoáng suy nghĩ.
- Có. Hình như có. Ông ta từng nhắc đến một người có thể chạm tới ngưỡng của cả 4 nguyên tố.
- Vậy là đủ rồi. Người đó chính là ta đó.
-Điều đó tôi đã kịp nhận ra. Có điều đã quá chú ý tới Minh Vương.
- Điều này chỉ tôi và Hảo Chiến biết. Nay nói cho cậu biết. Tên hắn là Vương Trúc Điều. Và tôi là anh trai hắn. Anh cũng cha khác mẹ. Ban đầu ba chúng tôi là bạn. Hắn bị một cuốn sách đã phong ấn của Khởi thần làm cho phát điên rồi từ đó linh hồn phát triển theo một hướng khác. Cuốn sách cho hắn sức mạnh không thể kiểm soát. Rồi mọi chuyện dần xấu đi.
- Thật không ngờ!
- Còn chuyện này cần nói với cậu. Tôi nuôi dưỡng cả bốn đứa nhỏ. Chúng đều biết cha mẹ của mình là ai. Với Hồ Phong thì cậu chính là cha nó. Trong tiềm thức của nó cha mẹ đã chết trong khi chiến đấu chống lại kẻ địch.
- Sao thầy lại làm thế?
- Không lẽ nói sự thật? Như vậy sẽ không yên ổn cho cậu đâu. - Thầy Tử Ngọc đặt tay lên vai anh, đôi mắt thầy chứa đựng chân thành.- Nó cần sống cùng cậu.
- Vâng! - Anh vô thức đáp lời.
- Một điều nữa muốn nói với cậu. - Thầy Tử Ngọc nói khi bắt đầu bay lên - Nhìn cách bay của cậu tôi lại nhớ tới bản thân mình ngày trước.
Kỹ năng bay của thầy không khác gì so với Ngọc Tuyết hay Phi Yến, nhẹ nhàng hệt như một cơn gió.
Anh quay lại, nhóm chiến binh hoàng gia đã trở lại, nhưng bóng dáng bọn trẻ và hai đồng đội của anh thì hoàn toàn không thấy đâu.
- Hai người bạn tôi đâu? - Anh hỏi
- Trong kia! - Minh Hạo hất tay vào trong - Mấy cái kén còn chưa mở.
Anh đang định bước vào trong thì chợt nhìn thấy bóng dáng Nhược Phong đang mờ mờ xuất hiện. Bên cạnh anh ta còn một cô gái dáng người mảnh mai khá giống Ngọc Tuyết. Anh nhận định là khá giống vì cô gái này chỉ cao trên vai Nhược Phong chút ít, trong khi Ngọc Tuyết cao hơn hẳn so với Nhược Phong. Quả đúng như vậy, cô bé là Hải Như, con gái của Nhược Phong.
Cô bé có nét mặt ưa nhìn giống bố, duy chỉ có hàm răng hơi nhô ra rất giống Hải Tâm. Tuy mới gặp mặt nhưng cô bé rất hoạt bát, ánh mắt tươi rói, miệng nói liên hồi.
Hải Như kể về những ngày tháng đã trải qua, những gì thầy Tử Ngọc đã dạy dỗ và về cả 3 người anh chị khác nữa.
Qua lời nói của cô bé, anh tạm xác nhận Huyền Thiên trầm tĩnh lạnh nhạt, Cát Lý ngông cuồng bá đạo, còn Hồ Phong thì cổ quái kỳ dị rất khó nắm bắt.
Anh lại liếc mắt nhìn vào trong, bóng tối sâu hun hút, đặc quánh lại không chút gợn sóng. Chợt anh nghe thấy tiếng gió rít lên từ trong hang vọng ra. Liền sau đó, Ngọc Tuyết cùng một bé gái bay vụt ra ngoài. Anh đoán đó là Cát Lý vì hai người có nhiều nét giống nhau. Cát Lý cao lớn hơn mẹ mình một chút, nước da có phần ngăm đen hơn, cộng thêm cả mái tóc hung đỏ có lẽ đều là di truyền từ cha. Anh tự hỏi Ngọc Tuyết đã gặp người đàn ông như thế nào, một gã cao to, da đen, tóc đỏ. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến anh rùng mình.
Chợt anh nhớ ra.
- Còn hai người nữa, hai đứa nhỏ chưa mở kén sao? - Anh hỏi
Ngọc Tuyết gật đầu xác nhận.
- Chưa đâu.
Anh vội vã bước vào trong, bàn tay nhẹ nhàng tạo một đốm lửa nhỏ cháy đều đều. Từ khá xa anh đã có thể thấy khoảng trống ở giữa vì ánh sáng trong đó khá đầy đủ. Có 3 kén đã mở, kén còn lại vẫn im lìm, một đường ống từ trần hang dẫn xuống bị gãy. Anh vội vã bước lại gần, Huyền Thiên có lẽ mới chui ra khỏi kén, con bé còn nằm bẹp trên sàn nhà. Anh liếc mắt nhìn xung quanh rồi rút tạm một mảnh vải lớn trùm lên người cô bé.
Huyền Thiên ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt liền trở nên vui tươi hơn hẳn.
- Ba! - Huyền Thiên khẽ nói, cô bé đứng thẳng dậy rồi bước lại gần anh.
Tấm vải rớt xuống, để lộ ra toàn bộ cơ thể trắng ngần, các đường nét tuyệt mỹ cứ thế khoe ra. Anh ngẩn người, cô bé ôm chặt lấy anh. Thầy Tử Ngọc có nói chúng sẽ phát triển bình thường, nhưng anh thấy Huyền Thiên hình như không bình thường.
- Con nhớ ba lắm. - Cô bé thủ thỉ
- Con mặc đồ vào trước được không? Tử Ngọc không dạy con sao? Con không cảm thấy gì sao?
Huyền Thiên buông tay rồi quay người trở lại nhặt mảnh vải quấn lên người.
- Con đương nhiên được dạy dỗ đầy đủ. Con bình thường ba ạ.
- Ông ấy bảo ta là ba con à?
- Ông ấy bảo con coi ba như ba ruột, có hình ảnh rõ ràng, cả mùi nữa. Nên con nhận ra ba ngay.
- Ba ruột mà lại buông cái khăn đến ôm ba như thể quyến rũ vậy?
Huyền Thiên khẽ cười.
- Thầy nói là ba có vấn đề về giới