Điều tôi cần bảo vệ là gì?
Sáng sớm ngày 24/7/2008
Đài Nước Thiên Bình
Trời còn rất sớm, chân trời phía đông mới chỉ le lói chút ánh mặt trời. Anh Bon cùng Nhất Vũ đã dừng chân tại nơi làm việc thường lệ của Đức vua. Cũng tại nơi đây, anh từng nhận nhiệm vụ từ ông ta biết bao nhiêu lần rồi.
-Có lẽ đôi chân của thuộc hạ vẫn còn đi theo thói quen! - Anh nói khi vừa đi tới - Ngài ra đây lâu chưa thưa chủ nhân?
- Ta biết cậu sẽ đi qua đây! Và ta cũng thường giao nhiệm vụ cho cậu tại đây! Nên ta ra đây từ khá sớm!
- Thật có lỗi khi bắt ngài phải chờ đợi!
- Không dài dòng câu chuyện nữa! Ta sẽ đưa hai ngươi đến ngôi làng ấy ngay bây giờ nhé!
- Vâng! Đường xa thì ta nên đi sớm thưa chủ nhân!
Hảo Chiến quay lại cau mày nhìn anh, sau đó ông ta nói với vẻ bực dọc:
-Thứ nhất! Cậu không còn là thuộc hạ của ta như xưa nữa! Thứ hai! Dù cậu có là thuộc hạ của ta thì cũng bỏ ngay cái kiểu ăn nói ấy đi! Thứ 3! Cậu thừa biết là ta sẽ dùng phép dịch chuyển tức thời cơ mà!
Anh Bon nghe vậy thì lập tức cúi người chắp hai tay mà nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh! - Miệng anh còn hiện rõ nụ cười đắc ý
Hảo Chiến tiến lại rồi đặt hai tay lên vai anh Bon và Nhất Vũ. Sau đó ông ta bùng cháy và cả 3 người biến mất khỏi đài phun nước đang ngày càng lộng lẫy trong ánh nắng sớm.
Hiện ra ở một khung cảnh dường như quen thuộc, cả anh Bon và Nhất Vũ đều cảm thấy trong lòng có điều gì đó thật sự yên bình. Trên khoảng sân khá rộng, anh nhìn xung quanh để xác định phương hướng. Nơi đây có 4 dãy nhà theo 4 phương đông tây nam bắc. Ở giữa khoảng sân là một cái trụ khá lớn, gần đó có một cái chuông và nối vào rất nhiều dây. Trên mỗi sợi dây đều có gắn nhiều chiếc chuông nhỏ và kéo lên cao. Dây và chuông kết thành một mạng lưới và dẫn đi khắp mọi nơi.
- Sao không thấy ai cả nhỉ? - Hảo Chiến cất giọng tự hỏi
- Tôi nhận thấy có một kẻ đang nấp sau gốc cây kia! - Anh Bon nói và chỉ tay về phía gốc cây hoè ở gần dãy nhà phía Nam
- Gốc cây hoè? - Hảo Chiến lớn giọng quát - Ai ở sau đó ra mặt đi!
- Tài nhỉ? Vậy mà cũng phát hiện ra được!- Một cô gái bước ra cùng câu nói mang vẻ khó chịu bực dọc - Sao anh biết tôi núp sau đó?
- Cô có thể giấu được những người khác, nhưng với tôi thì không! - Anh Bon trả lời cùng nụ cười - Vì cô không thể giấu được mùi của cô. Hiểu chưa?
- Ra thế! - Cô gái nói rồi cúi mình chào Hảo Chiến - Kính chào Đức vua! Ngài tới làng sớm hẳn có việc quan trọng lắm!
- Lam Lam phải không? Tôi đến để tặng cho các bạn thêm các chiến binh mới đây!
- Là hai anh này thưa ngài? - Lam Lam hỏi
- Chính họ rồi! Cô tập hợp các chiến binh giúp ta được chứ nhỉ??
- Tôi e là tôi không làm được thưa ngài! - Lam Lam trả lời ráo hoảnh - Tôi đâu có biết họ đi đâu! Không còn người đứng đầu! Tất cả đều chán nản hết cả rồi!
- Vậy chồng cô đâu nhỉ?
- Chàng đang ngủ trong nhà! Để tôi đi gọi! - Lam Lam nói rồi vội vã quay đi
- Cậu hiểu rồi chứ? - Hảo Chiến quay sang nói
- Cái chỗ này làm ăn bát nháo thế hả? Tôi thấy chẳng có quy củ gì cả!
- Kể từ sau khi chiến binh đứng đầu làng ra đi! Mới 5 hôm trước thôi! Tất cả có lẽ đều chán nản khi công việc của họ dường như chẳng có ích lợi gì cả!
- Được! Chuyện này cứ để tôi! - Anh Bon nhếch mép cười khẩy và đôi mắt nheo lại suy nghĩ
- Anh lại có âm mưu rồi đây! - Nhất Vũ nói thì thầm trong miệng
Nhưng cậu không ngờ cả Hảo chiến và anh Bon đều nghe thấy lời thì thầm của cậu. Cả hai quay sang nhìn cậu với anh mắt cau lại. Cậu ngớ ra và tròn mắt nhìn ngạc nhiên.
- Kính chào đức Vua! - Một giọng nói cất lên từ phía sau
Hảo Chiến quay lại và lập tức nở một nụ cười
- Nhan Y Thần! Mãi mới gặp được cậu! - Rồi Hảo Chiến quay sang nói với anh Bon - Giới thiệu với hai cậu đây là Nhan Y Thần người đứng đầu dãy nhà phía Tây. Anh ta là một trong những chiến binh cực ít gặp được trên thế giới này. Một chiến binh đi ngoài quỹ đạo mà cậu từng được biết! Lôi hệ!
Anh Bon quay sang nhìn người đàn ông tên Y Thần với ánh mắt khách sáo. Anh nhận thấy trước mặt mình là một anh chàng cao to vạm vỡ, làn da anh ta đen sạm đi vì nắng gió. Anh bước lại mỉm cười và đặt tay lên vai Y Thần, cùng đó là một ánh mắt đọng bao nhiêu cảm xúc khó hiểu. Anh bạn đó có lẽ cũng là một người cởi mở, cho nên anh lập tức đặt tay lên vai anh Bon và chào anh cùng một nụ cười.
- Chào anh! Tôi là Hàn Như Băng! Tôi sẽ thay vị trí của anh bạn mới ra đi vài hôm trước.
- Chào anh! Anh biết về tôi rồi đấy! Tôi là một trong những chiến binh còn sót lại của Sư tộc. Và tôi đặc biệt hơn các chiến binh bình thường.
- Ra anh là người của Sư tộc! - Anh khách sáo trả lời - Thật hân hạnh!
- Còn đây là vợ tôi! Chắc anh đã gặp rồi! - Y Thần nói và đưa tay về phía Lam Lam rồi nói với cô - Em giới thiệu bản thân đi!
Lam Lam cúi đầu chào và cất giọng nói:
- Tôi là Nhan Lam Lam! Tôi cũng thuộc Sư tộc như chồng tôi! Khả năng khác thường của tôi là điều được các loài cây, và người ta gọi tôi mà Mộc hệ.
-Ồ! Một đôi vợ chồng đặc biệt quá nhỉ!
- Thực ra ở làng này chiến binh nào cũng đặc biệt cả mà anh!
- Tôi chỉ đang thắc mắc là tại sao nãy giờ ngoài hai bạn ra chưa gặp ai. Mọi người đâu hết rồi nhỉ?
- Này các bạn! - Hảo Chiến cất tiếng cắt ngang - Có Y Thần ở đây rồi thì ta về trước nhé! Ta còn chút việc bận! Y Thần! Giao công việc còn lại cho ngươi đó!
- Vâng! Mọi chuyện xin cứ giao cho tôi! Cám ơn sự tin tưởng của ngài! - Y Thần gật đầu đồng ý
Hảo Chiến đưa hai tay lên trời rồi bùng cháy, ngọn lửa bùng cháy từ chân lút dần lên đầu rồi tắt hẳn, cùng đó Hảo Chiến cũng biến mất.
Anh Bon và Nhất Vũ theo chân của Y Thần đi quanh khu làng để giới thiệu chung về tất cả, và cũng nói chi tiết về những điều cần chú ý. Các vị trí đặc biệt và hiểm yếu, những nơi hay bị tấn công. Cả buổi sáng, anh đi theo con đường đi tuần hàng ngày của mọi người, và nắm bắt được khá nhiều điểm cần lưu ý. Ngoài ra anh còn làm quen được thêm một vài chiến binh khác. Và trong số đó, có một người quen cũ của anh. Hoa Vô Song, một chiến binh hoả hệ vô cùng đặc biệt.
Trời đã qua trưa, anh Bon theo chân Y Thần đi vào nhà ăn chung. Trong nhà ăn khá vắng vẻ, có lẽ vì đã quá giờ ăn, chỉ có hai anh bạn ngồi gần phía bếp và 3 cô gái ở trong bếp. Vừa bước vào, anh cảm thấy như có gì đó quen thuộc. Một mùi hương ngái ngái đáng ghét, cái mùi đã từng làm anh khó chịu và ghét cay ghét đắng. Anh nhanh chóng lần ra cái mùi ấy phát ra từ đâu. Anh nhìn thẳng vào trong bếp, có 3 cô gái đang làm việc, và cái mùi thức ăn thơm phức khiến anh không xác định rõ là ai được.
- Sao vậy anh? - Nhất Vũ hỏi
- À...không! Không có gì! - Anh Bon để nét mặt trở lại bình thường và vui vẻ nói - Tìm chỗ ngồi đi! Anh thấy đói rồi!
Mọi người chưa kịp ngồi ấm chỗ thì một trong ba cô gái vừa rồi bước tới và hỏi bằng giọng nói lanh lảnh:
- Y Thần! Anh và khách của anh ăn gì nào?
Y Thần không cần quay lại, anh đưa tay vẫy anh Bon và bắt đầu nói:
- Cô bé này là Tử Hương nhé! Từ giờ phút này trao anh cho cô bé ấy. Tử Hương sẽ tiếp tục giới thiệu cho anh về ngôi làng nhỏ bé này! - Rồi anh ta quay sang nói với cô bé kia - Tử Hương! Đây là hai chiến binh được bổ sung mới nhé! Anh lớn hơn này sẽ thay chỗ của Đại Hải. Còn bây giờ chào mọi người nhé!Tôi ghé qua nhà tìm Lam Lam đã!
Y Thần đứng dậy gật đầu chào anh Bon rồi quay đầu đi ra ngoài
- Chào anh!-Tử Hương cúi đầu chào - Anh đến khi nào vậy?
- Tôi mới tới hồi sáng! - Anh Bon trả lời cùng một nụ cười nhàn nhạt như thường lệ- Cô ngồi đi! Rồi ta nói chuyện!
Tử Hương nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và nói:
- Em là Đường Tử Hương! Chiến binh của làng. Em là người thường! Em có khả năng dùng thuốc và độc! Ngoài ra thì em cũng là đầu bếp nữa!
- Tôi là Hàn Như Băng! Chiến binh mới đến! Có lẽ tôi sẽ giới thiệu kỹ khi có mặt đông đủ mọi người! - Anh Bon nói với vẻ dè chừng và hơi khó chịu
- Vậy em sẽ chờ đến lúc ấy! Bây giờ anh muốn ăn gì nhỉ?
- Cho món 3 món phổ biến nhất ấy!
Anh Bon còn chưa kịp cầm đũa lên gắp món rau xào thơm phức thì đã phải dừng lại. Ngoài cửa, có đến 3 người chạy xộc vào và một trong 3 người nói như quát lên:
- Đâu? Đâu? Ai? Ai là kẻ đến thay Đại Hải thế?
- Sao thế nhỉ? - Nhất Vũ cũng bỏ đũa xuống bàn và hỏi anh
- Cứ ăn đi! Để anh xử lý! - Anh Bon nói và đứng dậy - Tôi đây! Cậu tìm gặp tôi?
Dứt lời anh bắt đầu mỉm cười nhạt thếch, bước ra khỏi bàn và tiến về phía cửa. Anh còn nghe rõ tiếng Nhất Vũ lầm bầm phía sau ""Ăn ăn cái con khỉ! Em mà ăn lúc này họa có mà nghẹn đến chết""
- Nghe nói anh được phái đến để thay thế Đại Hải? - Anh bạn kia nói
- Chính thế! Anh có vẻ không bằng lòng? - Anh Bon nói vẻ khách sáo
- Tôi muốn xem anh có xứng đáng hay không! Hãy đấu với tôi một trận. Vì Đại Hải còn trên tài tôi! Anh hiểu chứ?
- Nghe cũng thú vị lắm! Nhưng tôi đến không phải để đánh nhau với người của làng!
- Anh chấp nhận yêu cầu đó đi! - Một giọng nói cắt ngang câu chuyện của hai người
Anh Bon quay sang chú ý đến người vừa nói, đó là một trong hai anh bạn ngồi ở gần bếp khi nãy. Người này chỉ còn lại một con mắt, dù cho tóc mái anh ta để xõa xuống che đi con mắt bị hỏng. Nhưng anh vẫn nhìn thấy, anh ta không có miếng bịt mắt hay mắt giả. Từ người anh ta toát ra một luồng khí khá mạnh, phảng phất trong đó có mùi hương thơm mằn mặn của biển. Anh đoán anh ta đứng đầu 1 trong 3 dãy nhà còn loại. Và chắc chắn anh ta là chiến binh thủy hệ. Anh quyết định hỏi cho rõ:
-Anh là ai? Và tại sao tôi phải chấp nhận yêu cầu ấy?
- Tôi là An Tâm Thủy! Chiến binh Thủy hệ hiện đang đứng đầu dãy nhà phía bắc. An Đại Hải là anh trai tôi! Và cái cậu đang thách thức anh là Thôi Hiểu Minh. Một chiến binh Hoả hệ của dãy nhà phía nam. Là bạn thân của anh trai tôi. Cậu ta nóng tính, hồ đồ và làm việc không suy nghĩ trước sau. Nhưng ai cũng biết anh ta là người tốt. Anh mà không chấp nhận thì chẳng yên được đâu! Nghe tôi đi!
- Vậy là không còn đường lùi rồi! Mệt với mấy gã phổi bò này thật! - Anh Bon tự nói với chính mình và bước lên mà nói với Hiểu Minh- Ra sân chính đi! Tôi cho anh cơ hội đấy!
Anh Bon và Hiểu Minh đi ra sân chính cùng nhau, phía sau anh là Nhất Vũ và tất cả mọi người có mặt trong nhà ăn. Nhưng sau đó chẳng mấy chốc những kẻ hiếu kỳ cùng nhau túa ra xem cuộc tỉ thí. Và khi lắng nghe đám đông bàn tán, anh biết đây không phải lần đầu tiên Hiểu Minh thách đấu người sẽ là chỉ huy của mình.
Anh Bon và Hiểu Minh đứng trên bục lớn, nơi mà thường thì chỉ có người chỉ huy mới đứng ở đó. Mỗi người đứng một bên, gườm nhau bằng ánh mắt dè chừng và chỉ chờ thời cơ để ra đòn. Xung quanh họ có đến cả vài chục người. Gồm toàn bộ các chiến binh của làng và cả quân lính nữa.
- Nơi này! Là chỗ đứng của Đại Hải! Và sẽ là chỗ của anh! Nếu anh thắng được tôi! - Hiểu Minh nói
- Tôi chỉ muốn hỏi: ""Như thế nào gọi là chiến thắng?""
- Để tôi thấy anh mạnh ra sao!
- Được! Dù sao thì mọi người cũng nên biết chút ít về tôi! Bắt đầu chứ?
- Tôi sẽ không khoan nhượng đâu! - Hiểu Minh nói
Anh ta nói vừa dứt câu thì cuộc chiến cũng bắt đầu, Hiểu Minh tung người lên cao lấy đà chém xuống. Anh Bon nhìn rõ thanh kiếm trong tay anh ta nóng đỏ lên và bốc cả khói đang chém thẳng xuống anh. Trong 1giây suy nghĩ, anh quyết định tránh đòn là trên hết. Và ngay khi Hiểu Minh bổ thanh kiếm xuống đất thì anh Bon nhún chân bay lên cao. Quyết định của anh Bon thật chính xác, sau nhát kiếm của Hiểu Minh. Mặt đất lún xuống vài phần và ngay nơi mũi kiếm chém xuống thì lõm xuống khá sâu. Đợi cho mọi người đều tập trung trở lại anh Bon mới nói khi còn đang lơ lửng trên không:
- Như mọi người thấy! Tôi là chiến binh Phong hệ!
- Bay hả? Vậy anh định tấn công tôi như nào bằng mấy ngọn gió yếu ớt đấy? - Hiểu Minh ra giọng thách thức
Anh Bon không nói gì hết, trên môi anh lại mỉm một nụ cười không mang cảm xúc. Anh phóng vụt xuống và vung tay phóng ra ngọn lửa với một chút sức mạnh để tấn công Hiểu Minh. Nếu để so về lửa thì anh Bon có dùng hết lực cũng thua đứt đuôi khi so sánh với Hiểu Minh. Nhưng không hiểu rằng có gì đó khiến Hiểu Minh chỉ vung tay phá chiêu chứ không có dấu hiệu phản công. Có lẽ anh không ra đòn với ý đồ sát thương, anh chỉ cố ý cho mọi người biết về khả năng của mình. Và sau chiêu thứ 2 của anh Bon, thì ai nấy đều tròn mắt ra nhìn, vì anh vừa dùng hoả công.
-Tôi là chiến binh Hoả hệ! - Anh cất giọng như thông báo và đặt chân xuống mặt đất thật nhẹ nhàng
Hiểu Minh không hề run sợ, anh ta lao ngay đến tiếp tục tấn công anh Bon.
Nếu xét về phương diện phản xạ và độ nhanh nhẹn thì Hiểu Minh không thể bằng một nửa anh Bon được. Cho nên các đòn đánh của anh ta đều bị anh Bon tránh dễ dàng. Sau một lúc khá lâu, anh nghĩ cũng nên dừng cuộc chiến này lại. Vừa lúc đó Hiểu Minh lao đến tay anh ta gồng lên và đưa về phía sau toan tung 1cú đấm như trời giáng về phía anh Bon. Anh biết rất rõ ý đồ của Hiểu Minh nhưng vẫn quyết định đứng yên và hơi cau mày đưa 1 ánh nhìn sắc bén về phía đối thủ. Ánh mắt ấy còn sắc hơn bất cứ thanh kiếm nào.
Trong chớp mắt nắm đấm của Hiểu Minh đã chỉ còn cách mặt anh Bon chưa đầy nửa gang tay, nhưng anh Bon vẫn không hề có ý tránh né. Trái lại anh vẫn đứng vững như núi đá và đôi mắt sắc bén ấy vẫn nhìn trân trân vào Hiểu Minh, cái nhìn như muốn thiêu rụi tất cả. Tưởng chừng anh Bon đang chuẩn bị để đón nhận đòn của Hiểu Minh. Nhưng thật bất ngờ, chỉ trong khoảnh khắc trước khi Hiểu Minh kịp chạm tới mục tiêu. Anh Bon đưa tay gạt cú đấm của Hiểu Minh sang một bên và rướn người ra sau rồi tung người bật ngược về phía sau. Hiểu Minh lập tức bị đánh bật ra, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ đau đớn và pha thêm một chút bàng hoàng khó hiểu. Về phần anh Bon, anh nhẹ nhàng đặt 2 chân xuống đất và nhanh chóng thủ thế chờ đợi. Thấy rõ Hiểu Minh đã trúng chiêu của mình, anh thừa cơ hội đối thủ chưa hoàn toàn tỉnh táo để ra đòn chốt hạ. Anh Bon nắm chặt 2 nắm đấm và gồng các cơ bắp lên. Anh dậm mạnh chân xuống đất đồng thời đưa tay về phía Hiểu Minh. Lập tức đất đá trồi lên,bao phủ lên đôi chân anh và leo lên khóa cứng cả đôi tay của Hiểu Minh lại.
Tất cả mọi người đều ồ lên vì sợ hãi, nhưng anh Bon vẫn bình thản quay lại thông báo lần thứ 3.
- Tôi là chiến binh Thổ Hệ!
Ngay sau câu nói của anh, Hiểu Minh gồng người cố gắng thoát ra khỏi gông cùm. Khắp người anh bốc cháy, hoả khí phát ra hừng hực khiến nhiều chiến binh phải đứng lùi lại. Nhưng anh Bon chẳng hề nao núng, trái lại anh còn mỉm cười đắc trí. Anh bước vòng ra sau lưng Hiểu Minh và nhẹ nhàng đặt 2 tay lên vai của anh ta. Ai cũng nghĩ anh sẽ bị thương ngay lập tức nhưng sự thật lại đi ngược với suy nghĩ của họ. Hỏa khí của Hiểu Minh ngày một lụi dần rồi tắt hẳn. Nhưng anh Bon vẫn chưa dừng lại, anh gồng mình tiếp tục truyền hơi lạnh mạnh thêm nữa. Chẳng mấy chốc mà Hiểu Minh đã bị giam lại trong một khối nước đá lớn. Kết cục đã ngã ngũ, anh Bon dành chiến thắng tuyệt đối.
- Tôi! Là chiến binh Thủy hệ!- Anh Bon trịnh trọng tuyên bố
Tâm Thủy trong đám đông vội lao ra và nhảy ngay lên bục lớn. Nhưnh anh Bon nhanh nhẹn xuất hiện và chặn trước mặt anh ta.
- Anh định làm gì? - Anh lạnh lùng hỏi
- Hiểu Minh thua rồi! Tha cho anh ta đi! - Giọng nói và ánh mắt của Tâm Thủy đều xoáy vào anh Bon van nài và khẩn khoản
- Tôi nghĩ là chưa đâu! Bây giờ thả anh ta ra biết đâu....!
- Kết cục đã ngã ngũ rồi còn gì! - Tâm Thủy nói vội vã
Rồi anh ta mặc kệ thái độ và lời nói mà anh Bon chuẩn bị nói. Tâm Thủy lách người qua anh và đưa tay định phá băng giải cứu cho Hiểu Minh. Nhưng không dễ dàng như vậy được, anh Bon dậm chân thật mạnh, một cột đá trồi lên ngay vị trí cánh tay của Tâm Thủy. Và sau vài cái dậm chân liên tục, Tâm Thủy bị các khối đá đẩy bắn ra khỏi bục lớn khá xa.
- Quý Bình! Chợt một giọng nói vang lên như quát
Anh Bon có phần giật mình, vì đã lâu rồi chưa có ai gọi anh như vậy. Người gọi tên anh lớn như vậy hoá ra là một người quen. Hoa Vô Song, một chiến binh Hỏa hệ anh đã gặp hồi sáng.
- Sao vậy Vô Song? - Anh hỏi vẻ ngạc nhiên trông thấy
- Thả Hiểu Minh ra đi! Không là anh ta chết đấy! - Vô Song nói với anh mắt cau lại và nghiêm nghị
Chỉ nhìn vẻ nghiêm trọng mà anh ta nói, anh Bon đủ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Anh lập tức quay lại đặt tay lên khối băng kia. Chỉ là một cái chạm tay rất nhẹ, nhưng khối băng khổng lồ vững chắc lập tức vỡ vụn. Anh hạ tay xuống cùng một cái dậm chân nhẹ nhàng, lập tức toàn bộ khối đá khóa chân tay Hiểu Minh cũng cùng nhau trở lại vị trí cũ. Hiểu Minh ngã vật ra đất và nằm im lìm. Anh ngồi xuống định nâng anh ta dậy. Nhưng Tâm Thủy đột ngột gạt tay anh Bon ra, sau đó anh bế Hiểu Minh về dãy nhà phía Đông.
Anh Bon biết mình vừa gây hiềm khích với không chỉ một nhân quan trọng của làng. Anh toan đuổi theo để chữa cho Hiểu Minh nhưng Vô Song xuất hiện trước mặt anh khiến anh phải dừng lại.
- Tốt nhất là anh không nên gặp Tâm Thủy vào lúc này! Anh ta là kẻ cố chấp!
- Tôi biết! Có lẽ nên nói chuyện này sau vậy!
- Việc anh phải làm bây giờ là ổn định lại cái làng này! Người mà anh vừa đánh suýt chết chính là người đứng đầu dãy nhà phía nam. Dãy nhà Chu Tước thần đấy! - Vô Song nói, khuôn mặt anh ta đanh lại và đôi mắt như xoáy thẳng vào anh Bon - Còn cái gã Tâm Thủy cộc cằn đó lại là kẻ đứng đầu dãy nhà phía bắc của Huyền Vũ thần. Trong chốc lát anh có thù oán với hai gã đó thì liệu anh sẽ nói nổi ai nữa?
- Chuyện này tôi lo được! Vô Song này! Vậy ai là người đứng đầu dãy nhà phía Đông của Bạch Hổ thần vậy?
- Dãy nhà đó mới có người đứng đầu! Nhưng chưa rõ là ai vì mới hôm qua nghe nói là có 3 chiến binh mới!
- 3 hả?
Anh Bon cau mày suy nghĩ rồi bỗng bật cười. Nụ cười giòn và vô tư chứ không nhạt nhẽo như thường lệ.
Anh còn chưa dứt tràng cười thì một giọng nói đã lôi anh trở lại thực tại.
- Cậu có gì vui vậy Quý Bình?
Anh Bon quay lại và nhận ra ngay Hảo Xuân đang đứng trước mặt mình. Cô mang trên mình bộ đồ trắng và mỏng tang. Dù có đến vài lớp nhưng bộ đồ đó không khỏi phản cảm vì vẫn nhìn thấy thoang thoáng được những lớp áo quần bên trong và mờ mờ nhìn thấy cả làn da trắng muốt phía trong cùng. Mái tóc được tết và kết gọn ra phía sau tôn lên vẻ mặt kiêu hãnh của cô.
- Vừa nhắc là thấy cậu rồi! Cậu bỏ đi đâu thế?
- À! Thái độ của ông già đó làm tôi ngứa mắt! Cho nên tôi quyết định đi tìm anh đẹp trai nào đó!
- Thế cậu tìm được không? - Anh Bon hỏi, vẻ mặt chán nản thấy rõ
- Có! Có một anh đẹp trai ở gần đây! Và chúng tớ đã...! Hihihi!
Chỉ nghe vậy là anh đủ hiểu, anh Bon vội vã xua tay:
- Thôi thôi! Khỏi phải nói nữa! Tôi biết cậu rồi!
- Cô gái xinh đẹp này là Hảo Xuân sao? - Vô Song cất giọng hỏi anh Bon
- Đúng rồi! Bà cô ấy đấy!
- Chào cô! Tôi là Hoa Vô Song của dãy nhà phía Nam! - Vô Song nói và cúi chào ra chừng rất nghiêm chỉnh.
Hảo Xuân tuy hơi bất ngờ nhưng vẫn ú ớ nói được vài câu
- Ơ! Chào anh! Tôi...của dãy nhà phía Đông
- Chắc cô không nhớ tôi? - Vô Song dò hỏi
- Tôi đã từng quen anh? - Hảo Xuân ngạc nhiên hỏi
- Chắc cô không biết tôi!
- Anh có thể kể cho tôi nghe được không?
- Cô nhớ không? Ngày nhỏ cô sống chung với một người lớn tuổi. Cô hay gọi người ấy là cha. Nhưng ông ấy cứ một điều công chúa hai điều công chúa...
Mới chỉ nghe đến vậy, Hảo Xuân reo lên:
- Là cha nuôi!
Vô Song gật đầu chậm rãi và cất giọng nói:
- Vậy cô nhớ được những gì về ông ấy?
- Cha nuôi tên là... - Hảo Xuân ngập ngừng như để nhớ lại, và lại tiếp tục reo lên - A! Là Đại Thống Lĩnh Hoa Phong Tướng Quân: Hạ Ảnh Hoa!
- Phải rồi! Còn gì không nhỉ? - Vô Song hỏi dồn
- Tôi và cha nuôi sống ở một căn nhà nhỏ trên
núi, sống cùng chúng tôi còn 2 người nữa! 2 cậu bé chạc tuổi tôi!
- Trí nhớ khá lắm! Cô chỉ cần nhớ đến vậy thôi! Vì cô không bao giờ nói chuyện với họ cả!
- Sao anh biết? - Hảo Xuân lại tròn mắt hỏi
- Vì một trong hai cậu bé đó là tôi! Tôi là con nuôi của ông ấy! Còn cậu bé kia là con ruột của ông ấy!
- Ra vậy! Vậy chúng ta cũng có chút liên quan nhỉ? - Hảo Xuân nói - Không ngờ sau vài trăm năm ngủ yên. Bây giờ tỉnh lại vẫn còn người quen!
- Cũng là cơ duyên thôi! Tôi cũng có cơ thể bất lão như cô mà!
-Nào! Các bạn có thể nói chuyện khi khác. Bây giờ cậu giúp tôi một lát được chứ! Vô Song! - Anh Bon đột ngột lên tiếng - Tôi muốn biết chiến binh của làng ta hiện có đủ ở đây không nhỉ?
- Không đủ đâu! Có thiếu vài người! - Một gã có mái tóc cột đuôi ngựa nói vọng lên với thái độ nhơn nhơn
Chỉ với cái thái độ đó thôi cũng đủ làm anh Bon cau mày lại, nhưng anh cố cầm lòng và tiếp tục nhã nhặn hỏi lại lớn giọng hơn để mọi người đều nghe thấy:
-Tôi được biết các bạn có 4 dãy nhà, vậy các bạn có thể giúp tôi biết rõ ai thuộc dãy nhà nào không?
Tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ nhìn anh, không ai nhúc nhích gì cả. Một lúc sau, Y Thần mới cất giọng nói:
- Nào! Các bạn! Mong mọi người hãy hợp tác- Rồi anh ta quay sang nói với Hảo Xuân - Chị kia! Chị của bên dãy nhà phía đông phải không? Chị đứng ngoài cùng bên trái nhé!
Sau lời nói của Y Thần, tất thảy những kẻ đứng ỳ ra đều cùng nhau xếp hàng ngay ngắn. Anh Bon thoáng cau mày khi nhìn lướt qua đội hình ấy. Rồi anh nói:
- Thiếu mất...3 người! Các bạn có thể cho tôi biết đó là những ai và họ đi đâu không?
- Là Lệ Tri Lý Tịnh và Lý Bảo! - Y Thần