Gặp lại, sét đánh ngang tai
Ngày 25/7/2008
Ngày mới vừa đến chưa được bao lâu, bầu trời u tối, bao trùm khắp nơi là màn đêm đen đặc. Phảng phất trên bầu trời xám xịt một vài gợn mây, giữa bầu trời rộng lớn, những mảng mây kia trở nên nhỏ bé, lọt thỏm giữa khoảng không vắng lặng, im lìm.
Không gian ảm đạm, cảnh vật im ắng, tất cả như đang chìm sâu vào giấc ngủ. Lát sau là lúc trăng già cuối tháng vừa ló phía cuối chân trời, mảnh trăng méo mó với chút ánh sáng yếu ớt, mờ mờ chiếu rọi xuống nhân gian. Dát chút ánh sáng bàng bạc xuống cách rừng Bạch Dương rộng lớn, xuống nền đất và thảm cỏ xanh non. Một vài cơn gió nhỏ thỉnh thoảng gợn lên làm đung đưa những chiếc lá.
Một cơn gió nhỏ nhẹ nhàng mở của sổ phòng anh Bon. Trong nhà chỉ có ngọn đèn dầu sáng leo lắt. Trên giường, anh Bon nằm ngủ cạnh cậu em Nhất Vũ. Trời không nóng, nhưng khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi. Chợt cặp lông mày của hơi cau lại, khuôn mặt anh hơi nhăn nhó, dường như anh đang gặp một cơn mê không mấy yên bình (Ngày làm sao đêm chiêm bao làm vậy mà ). Mồ hôi túa ra chảy thành dòng khắp cơ thể anh. Hai tay anh nắm lấy mảnh chăn mỏng manh, siết chặt, anh như đang gồng mình lên, gân guốc nổi từng bó cuộn lên, cảm tưởng mảnh chăn ấy sẽ bị anh xé vụn bất cứ lúc nào. Dường như anh không thể chịu đựng được hơn nữa, anh như đang muốn bật dậy, phá tan tành tất cả. Mồ hôi lúc này đã ướt đầm... Bất chợt, một cơn gió mạnh rít qua cửa sổ, ập vào phòng, tạo nên cảm giác gai gai, lạnh người. Anh ngồi bật dậy, mắt anh mở trừng trừng giận dữ, miệng thở dốc, lồng ngực phập phồng liên hồi. Anh thấy người mình lạnh toát, bao nhiêu gai ốc nổi lên hết cả. Lát sau, anh mỉm cười hiền lành và thầm cảm ơn cơn gió ấy, chính nó đã khiến anh thoát ra khỏi cơn mê quái ác. Đôi mắt dần dần chuyển từ tức giận sang buồn bã. Anh khép nhẹ đôi mắt lại, và nhớ lại giấc mơ ấy. Trong giấc mơ, tất cả quá khứ về Linh Phương ùa về với anh. Về những gì vui nhất anh có được, và cả cái khoảnh khắc anh muốn chết quách đi cho xong. Cho đến khi anh tự vực bản thân mình đứng dậy để sống, tồn tại không phải chỉ vì bản thân. Lúc ấy là lúc lửa hận tràn ngập trong máu anh. Và cuối cùng, anh mơ khoảnh khắc anh nói chuyện với Lệ Tri ngay cổng làng. Chiều qua, sau khi gã áo đỏ bỏ chạy.
""Sau khi bóng hắn khuất hẳn, chìm vào cánh rừng Bạch Dương hùng vĩ, anh Bon cũng tắt hẳn nụ cười khó hiểu. Anh trở lại với cái vẻ lạnh lùng vốn có, anh giúp mọi người ngồi dậy, rồi để họ tựa vào nhau mà cùng đi vào làng.
Bóng tối bao trùm khắp nơi, thứ ánh sáng duy nhất còn lại để người ta xác định phương hướng, phát ra từ những ngọn đuốc đang bừng bừng cháy trên cổng làng.
Anh Bon quay lại nhìn sâu thẳm vào rừng Bạch Dương một lần nữa rồi quyết định quay gót đi vào làng. Nhưng anh vội giật mình lùi lại, trước mặt anh là Lệ Tri. Cô đứng đó tự khi nào mà anh không hề hay biết. Anh hít một hơi lấy lại bình tĩnh và bắt đầu cất lời:
- Lệ Tri phải không? Vết thương của cô sao rồi?
- Anh là Quý Bình của em phải không? - Lệ Tri nói, giọng run run
Anh Bon lặng người, đầu anh nghĩ loạn lên. "" Như vậy là cô ấy đúng là Linh Phương ư?"" ""Trả lời sao đây?"" Câu hỏi này anh không thể trả lời được, anh không có gì để đảm bảo cô ấy đúng là Linh Phương. Anh quyết định tảng lờ câu hỏi của Lệ Tri và tiếp tục câu hỏi:
- Tôi hỏi cô đã khỏi chưa mà ra đây! Còn tên tôi! Tôi đã giới thiệu ban chiều...
- Anh! - Lệ Tri nói như hét lên, cắt ngang lời anh Bon định nói, mắt cô rớm nước - Anh không còn nhận ra em nữa sao? Em là Linh Phương, em gái của Liêu Ninh mà!
- Không! - Anh quát lên - Linh Phương của tôi đã chết lâu rồi! Không biết tại sao cô biết chuyện của tôi! Nhưng mong cô tôn trọng tôi! Đừng nhắc tới người con gái đó trước mặt tôi!
- Đó chính là em mà! Em là...
- Thôi ngay đi! Tôi không muốn nghe nữa!
Anh nói và lạnh lùng đi vào làng. Bỏ lại phía sau Lệ Tri đứng nhìn theo với đôi mắt đẫm lệ. Anh thấy lòng mình đau đớn như có ngàn nhát dao cứa vào, nhưng những nhát dao không dứt khoát, làm cho đau đớn nhân lên gấp bội.
Anh nằm nhắm mắt im lìm, bất động, như một cái xác không hồn.Nhưng đâu ai biết, trong lòng anh giằng xé, cồn cào, nóng ran, tựa như một ngọn núi lửa đang sống dậy, bề ngoài thì phẳng lặng, nhưng bên trong các lớp nham thạch đang cuộn lên chỉ trực trào dâng và có thể bùng lên bất cứ lúc nào, không định trước...
Mắt vẫn nhắm, nhưng anh không hề ngủ. Anh bị cuốn theo những dòng cảm xúc khó tả của chính mình. Vui có, hạnh phúc có, buồn đau có, tuyệt vọng có, tất cả chúng đều không hẹn trước, mà cùng nhau ùa về một lúc, bủa vây tâm trí anh, cô lập mọi suy nghĩ của anh, dồn anh tới bờ vực thẳm của lý trí, mọi suy nghĩ đều đi vào ngõ cụt, anh càng cố công vùng vẫy thì nó càng làm anh đau thêm mà thôi. Tất cả những điều mà anh đã muốn chôn vùi vào tận sâu đáy lòng, những ký ức anh đã ru ngủ cả mấy trăm năm, nay sống dậy như vừa mới ngày hôm qua. Anh chẳng biết phải làm gì lúc này. Là duyên phận của anh và Linh Phương chưa dứt, hay là do tạo hóa cố tình đùa giỡn anh?
........................
Cứ thế, anh tự giam cầm mình trong dòng chảy của ký ức, của quá khứ.... Điều đó làm anh mệt mỏi và đau đớn tột cùng, hệt như cái cảm giác khi anh tận mắt chứng kiến Linh Phương nằm đó, im lìm, anh đau đớn gọi tên cô, nhưng đôi mắt trong trẻo ấy không thể mở ra nhìn anh lấy 1 lần. Thế mà giờ đây, tại nơi này, và trong cái hoàn cảnh này, anh thật không thể tin nổi hình bóng bấy lâu nay anh nhung nhớ, giờ đây đang ở trước mắt anh, bằng xương bằng thịt, và vẫn ánh mắt ấy, con người ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy, chính là Linh Phương, là em thật sao? - không là Lệ Tri, không phải Linh Phương - Anh lắc đầu, phủ nhận tất cả - Không! Đây không phải là sự thật! Ta đang mơ chăng?.
- A a a a a a a a a a aa? Một tiếng kêu lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh bật dậy, mở to mắt, lao về phía cửa sổ đang mở nhìn ra ngoài sân làng, trời chưa sáng rõ, nhưng cái ánh sáng tờ mờ của buổi sớm cũng đủ để anh quan sát được chuyện gì đang diễn ra.
Tiếng kêu đó khiến cả làng tỉnh giấc, Nhất Vũ cũng bật dậy khỏi giường lao về phía cửa sổ quan sát cùng anh Bon.
Anh nhận ra kẻ vừa la hét om sòm không ai khác chính là Hảo Xuân, cô đang lơ lửng trên khoảng không giữa sân làng. Anh đạp khí bay về phía Hảo Xuân đang lơ lửng, nhìn cô ta có vẻ đang rất khó chịu, đôi mắt trắng đục vô hồn, khuôn mặt co giãn liên tục một cách khó khăn. Anh nhún người bay đến bên cô bạn nhưng chưa kịp lại gần thì nhanh như chớp, cô nàng lộn vòng quay đầu ra phía cổng làng hướng về phía rừng Bạch Dương mà bay thẳng. Cũng không chần chừ thêm nữa, anh Bon đạp khí bay theo Hảo Xuân trước con mắt ngơ ngác của những chiến binh đang tròn mắt nhìn lên. Anh bay tới gần rừng Bạch Dương thì không thấy bóng dáng và tăm hơi Hảo Xuân đâu nữa.
Chẳng còn cách nào, anh quyết định dừng lại và quay về làng, không đuổi theo Hảo Xuân nữa. Lúc này màn đêm đã không còn bao phủ mọi vật nữa, nhưng Mặt Trời vẫn còn đang muốn chơi trò ú tim, chưa chịu lộ diện. Khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm, ánh sáng và bóng tối, khiến con người ta cảm thấy mệt nhọc. Nhưng điều đó không làm mất đi sự trong lành vốn có của buổi Bình Minh. Trên đường quay trở về làng, anh Bon không bay mà chọn cách đi bộ vì đoạn đường từ rừng Bạch Dương về tới làng cũng không xa xôi là mấy.
Vừa đi anh vừa cảm nhận sự trong lành của buổi sớm, anh ngắm nhìn những bụi cây bên đường với những tán lá còn đang e ấp ngậm những giọt sương đêm. Tất cả những điều ấy làm cho anh thấy lòng mình dịu đi. Chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy cổng làng, đứng từ vị trí này anh có thể nhìn bao quát chung quanh làng, ngôi làng được bao quanh bởi 1 lớp tường bao kiên cố. Đang đảo mắt nhìn xung quanh, anh giật mình dừng đôi mắt ở 2 kẻ lạ mặt. Theo cách ăn vận thì có lẽ là 1 nam 1 nữ, chúng không giống người trong làng. Hai kẻ ấy đang nhìn nhìn ngó ngó lên phía trên bức tường bao, anh đoán chúng đang định trèo vào trong. Thật nhẹ nhàng, anh di chuyển lại gần chúng và núp vào một lùm cây để theo dõi. Sau một hồi thảo luận gã con trai (trẻ hơn) cúi gập người xuống làm bậc thềm cho người phụ nữ ( già nua) kia giẫm lên lưng trèo qua tường. Nhanh như chớp anh phóng ra khỏi chỗ nấp, đạp khí bay thẳng về phía bọn chúng. Bà già đang bám trên tường thành có vẻ là cao thủ, cử động của anh Bon nhanh và vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn bị bà ta phát hiện. Chỉ với một cái nhún chân, bà ta tung người lên không tránh kịp thời cú đá mạnh như trời giáng của anh Bon.*Rầm* chân anh đạp mạnh vào tường bao.
*huỵch*
*hự*
Liên tiếp là những tiếng động mạnh và thô bạo. Anh Bon đáng lẽ sẽ nhún chân lại và bắn người lên không để tiếp tục truy đuổi. Nhưng lần này anh lại không làm vậy, anh quyết định để mình rơi xuống, và rơi trúng lưng gã con trai đang đứng khom lưng bên dưới. Quá nhanh, quá bất ngờ, gã đó chẳng tránh kịp. Và anh Bon còn bồi cho hắn một cùi trỏ vào be sườn khiến hắn kêu rú lên rồi nằm vật ra ăn vạ. Vậy cũng là đủ để anh biết, gã này thuộc hàng tôm tép, không đáng để anh bận tâm. Anh ngước mắt lên xác định vị trí của người đàn bà lạ mặt, nhưng tuyệt nhiên không thấy. Anh đứng dậy và thận trọng di chuyển, từng bước từng bước nhẹ nhàng.
*soạt* một tiếng động vang lên.
Anh Bon quay phắt người lại phía sau và tung cú đấm. Ngay sau đó, anh cảm thấy cánh tay mình như chùn lại, toàn bộ lực phát ra đều bị đẩy ngược lại cơ thể anh. Anh tròn mắt nhìn, và không thể tin vào mắt mình nữa. Bàn tay gầy gò, già nua của bà già đó đang giữ cánh tay anh. Anh cảm thấy bà ta khoẻ lắm, khoẻ hơn anh rất nhiều.
- Đã dừng lại được chưa? - Bà ta cất giọng hỏi
- Bà là ai? - Anh Bon nhăn mặt nói
- Đọc đi! Đọc nó xong cậu sẽ biết tôi là ai!- Bà ta đưa anh một mảnh giấy và thả tay anh ra
Anh Bon chăm chú đọc những dòng chữ ghi trên mảnh giấy ngả vàng. Nét chữ và kiểu viết cho thấy người viết là một phụ nữ lớn tuổi. Mảnh giấy viết:
"" Ta là Kim Tú Ninh, chị gái của Đức vua Hảo Chiến. Bản thân ta đã qua đời rất lâu rồi! Và linh hồn ta nay không còn đủ sức để tồn tại nữa. Ta cần phải quay về với mộ của mình. Nên đã hỏi qua cậu em trai quý hoá và khi có sự đồng thuận ta mới tới đấy để nhờ người làng này trông nom và chăm sóc đứa nhỏ kia giúp ta. Nó là Mạc Liễu Tâm""
Đọc xong mảnh giấy, anh Bon vẫn chưa hiểu rõ sự tình là cớ làm sao. Anh ngẩng đầu lên định hỏi thì người phụ nữ ấy đã biến mất. Chỉ có cậu nhóc kia là vẫn còn nằm im dưới nền đất ngay chân tường bao.
- Này nhóc! Dậy đi! Còn nằm đó mà ăn vạ hả? - Anh Bon vừa nói vừa lay lay gọi cậu nhóc
Anh lay gọi hồi lâu mà cậu nhóc đó vẫn nằm im thin thít, người nhũn ra, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.
""mình mạnh tay quá chăng?"" - Anh tự hỏi
Không còn cách nào khác, anh đứng dậy, 1 tay kéo tay cậu nhóc, tay kia vòng ra trước ngực để lôi nó dậy và dìu về làng. Bất chợt tay anh chạm vào thứ gì đó mềm mềm khác lạ. Anh vội rút tay về, đôi mày cau lại, rồi nó nhanh chóng giãn ra.
""Không lẽ...nó là con gái...ừ nhỉ? Sao mình ngu thế nhỉ? Có thằng con trai nào tên lại ẻo lả vậy không chứ!""
Anh khẽ nhếch mép nở một nụ cười nửa miệng, hiền lành vì cái bí mật nho nhỏ ấy và cũng có thể là tự trách cái đầu của mình. Cũng vì bí mật ấy nên anh quyết định bế Liễu Tâm vào làng chứ không dìu dắt như ban nãy nữa.
Sau khi gửi Liễu Tâm tại nhà của Lý Tịnh, anh Bon đi ngay về nhà mình gọi Nhất Vũ dậy. Anh vừa nghĩ ra phải dạy cậu nhóc một chiêu mới thật hay. Nhưng thật không may, thằng nhóc đã dậy và ra khỏi nhà. Anh còn đang chưa biết Nhất Vũ đi đâu thì đã nghe tiếng gọi từ bên ngoài. Một giọng nói quen thuộc, giọng nói anh đang tìm kiếm, giọng nói của cậu thanh niên chưa lớn hẳn : Nhất Vũ!
- Anh Bon! Anh đuổi theo chị Xuân hả? Có bắt kịp chị ta không?
- Không! - Anh đáp gọn lỏn - Mụ ấy bay nhanh lắm!
Anh im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Ta đi kiếm gì đó ăn đi! Rồi anh sẽ đưa em ra rừng!
- Ra đó làm gì hả anh? - Nhất Vũ ngạc nhiên hỏi
- Anh sẽ dạy cho em những thứ cơ bản đầu tiên chứ gì nữa! Có muốn theo anh học không?
- Có chứ! - Nhất Vũ nói như reo lên - Ta đi ngay đi anh!
Thằng nhóc vừa nói vừa bước lại gần anh. Anh Bon mỉm cười nhàn nhạt rồi bắt đầu bước đi xuống khu nhà ăn.
Bữa ăn của anh Bon còn chưa xong mà Nhất Vũ cứ giục giã quá lắm. Nó háo hức với bài học đầu tiên lắm rồi. Và lúc này, anh Bon không biết nên cáu hay nên vui nữa. Thằng nhóc ham học như vậy thật sự anh rất mừng. Mừng vì sẽ có thêm một kẻ như mình, mừng vì được chính thức được trở thành một người thầy. Và phần vì cái hăng hái của thằng nhóc. Nhưng anh cũng cảm thấy khó chịu vì những gì thằng nhóc làm nãy giờ thật sự là thái quá. Nó làm anh bắt buộc phải tăng tốc cho bữa ăn sáng. Từ xưa tới nay anh là chúa ăn chậm, vậy mà nó cứ giục giã mãi. Anh chúa ghét kẻ nào cứ nhắc đi nhắc lại một câu, trong khi anh biết rõ mình phải làm gì, và anh đang cố gắng nhanh rồi. Nó làm anh ăn mất ngon. Anh thấy khó chịu, nhưng không nỡ cáu với nó, anh sợ làm nó mất hứng.
- Từ từ nào nhóc! Anh sắp xong rồi! - Anh nói và nhìn thằng nhóc với cái vẻ khó chịu
Nhất Vũ đang định lên tiếng tiếp tục thúc giục anh thì anh Bon đưa tay lên ra hiệu cho nó đi ra ngoài trước. Thằng nhóc tiu nghỉu đi ra ngoài với vẻ mặt phụng phịu. Nhưng anh Bon chưa kịp ăn thêm miếng nào thì giọng của Nhất Vũ lại vang lên bên tai:
- Anh ơi! Làng mình lại có người mới hả anh? - Nhất Vũ vừa nói vừa chạy vào
- Ừ! - Anh đáp gọn lỏn
- Sao ban nãy anh không nói cho em biết?
- Thì bây giờ em biết rồi đó!
- Nó đến từ khi nào vậy anh?
- Trước khi em gặp anh độ 5-10 phút gì đó!
- Anh biết rõ nhỉ?
- Anh mang nó vào mà!
- Anh nói rõ cho em đi!
- Cái thằng! Để anh ăn nốt xem nào! Thích rõ thì ra kia mà hỏi nó ấy! - Anh Bon đập đôi đũa xuống bàn và quát lên
Nhất Vũ tái mặt đi, thằng nhóc chưa bao giờ thấy anh quát lên bao giờ. Và lần này lại là quát nó nên nó càng sợ. Cậu nhóc lặng lẽ quay đi, nó chẳng hiểu tại sao anh lại quát nó. Nhưng ánh mắt của cậu bắt gặp ngay cái đứa mới đến. Ánh mắt nó lại vui hẳn lên và nó lập tức chạy ra đó săn đón thằng nhóc kia.
- Chào cậu! Cậu mới tới hả?
- Ơ! Chà...o! - Liễu Tâm ấp úng chào lại
- Cậu mới tới hả? Tới lúc nào thế? Tớ tên Nhất Vũ! Còn cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Trước đây cậu sống ở đâu? Được đến đây chắc cậu cũng xuất sắc lắm nhỉ? Cậu có thể làm những gì? Dạy cho tôi vài chiêu được không?
- Nhất Vũ! - Anh Bon lại quát lên - Hôm nay em bị sao vậy?
- Ơ! Em có bị sao đâu! - Nhất Vũ trả lời ráo hoảnh
- Em xem người ta đứng đơ ra rồi kia kìa!
- Có anh bị sao ấy! Hôm nay anh toàn quát em! - Nhất Vũ quặc lại
Anh Bon thở dài một cái ngán ngẩm thằng em, anh thấy thất vọng vì nó không giống như anh. Thằng nhóc chẳng hề nghiêm túc chút nào, tâm hồn nó còn thơ ngây quá, đến đi lại cũng nhảy nhót như bọn trẻ con. Mọi hành động của nó chẳng có chút nào thể hiện rằng nó đang ở cái tuổi 16. Nhưng cũng vì vậy mà anh lại thấy có chút gì đó an ủi, bởi vì nó không ủ rũ